Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Bất Đắc Dĩ » Phần 244

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Phần 244

“Anh Thành?” Mấy tên thuộc hạ lúc này đã trói chặt Kỷ Vân Triển, đưa mắt nhìn Chu Thất Thành: “Hai đứa nó phải xử lý thế nào?”

“Gọi cho Cố Học Văn, trao đổi điều kiện với hắn.” Trên mặt Chu Thất Thành hiện lên một tia quỷ nguyệt. Hôm nay đã đến lúc tính sổ với Cố Học Văn.

Trên tay lập tức lấy di động ra, nhấn số điện thọai của Cố Học Văn, nhưng mà hắn còn chưa kịp gọi, một tên thuộc hạ đã kêu lên: “Anh Thành, có tiếng còi xe cảnh sát. Làm sao bây giờ?”

“Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Chu Thất Thành là không chút nghĩ ngợi nắm Tả Phán Tình dậy, đứng che trước mặt mình, Kỷ Vân Triển còn đang chảy máu thấy thế, kêu lên: “Đồ khốn nạn, mày buông cô ấy ra, không cho phép mày đụng vào cô ấy, mày có nghe thấy không. Mày buông cô ấy ra.”

“Bốp.” Chu Thất Thành dùng sức đá một cái vào vết thương của anh. Kỷ Vân Triển bị đau đến rụt người lại. Lực bất tòng tâm.

Chết tiệt. Chu Thất Thành cúi đầu chửi một tiếng, bắt lấy Tả Phán Tình định chạy trốn. Nhưng mà hai chân Tả Phán Tình bị trói, căn bản không thể phối hợp cùng hắn đi về phía trước.

Thân thể lảo đảo một cái liền té trên mặt đất, Chu Thất Thành xách cô lên, tính cùng với thuộc hạ kéo cô bỏ chạy.

Ngay lúc đó, cửa của nhà xưởng bị người ta “rầm” một cái phá thủng, bên ngoài đột nhiên có một tốp cảnh sát đặc công mặc đồ đen xông vào. Ai cũng đeo theo súng trên vai, lên đạn, cùng hướng nòng súng nhắm vào Chu Thất Thành và mấy tên thuộc hạ.

“Các người đã bị bao vây.” Cường Tử cầm một khẩu súng trên tay, hướng về mấy người này mở miệng hùng hồ. Cố Học Văn thì đứng ở sau lưng anh, trên tay cũng cầm một khẩu súng hướng về Chu Thất Thành.

“Chu Thất Thành, đầu hàng đi.”

“Đầu hàng?” Chu Thất Thành cười, rất nhanh đem Tả Phán Tình che trước mặt mình, tay phải không biết lấy từ đâu ra một con dao, đặt vào cổ Tả Phán Tình.

“Cố Học Văn, mày nổ súng đi. Nổ súng đi. Tao không sợ chết. Có vợ mày chết cùng, tao chết cũng đáng.”

Mấy tên thuộc hạ của hắn, lúc này đều đứng phía sau, trên tay cầm dao, quay người về phía khác quan sát, phòng ngừa có cảnh sát từ phía sau ấp tới cứu người.

“Mày buông cô ấy ra.”

Cố Học Văn thấy mặt Tả Phán Tình tái nhợt ngay thì lập tức nôn nóng, trong lòng nhói đau. Khẩn trương, tức giận càng nhiền hơn. Kèm theo cả lo lắng với vội vàng.

Chu Thất Thành chết tiệt, tên chết tiệt, đã vậy còn làm cho Tả Phán Tình bị thương. Anh thực sự không thể tha thứ việc mình đã để cho Tả Phán Tình bị đặt vào trong tình huống nguy hiểm.

Nhưng mà anh lại càng không thể tha thứ cho Chu Thất Thành.

“Buông cô ấy ra?” Chu Thất Thành nhẹ tay sờ vào mặt Tả Phán Tình, Tả Phán Tình ghê tởm quay mặt tránh sang hướng khác. Hắn nở nụ cười, cười đến kiêu ngạo cùng đắc ý: “Tao đâu thể buông cô ấy ra, đây chính là bùa hộ mệnh của tao kia mà.”

“Chu Thất Thành, mày trốn không thoát đâu.” Cường Tử giành mở miệng trước, trừng mắt nhìn Chu Thất Thành, hận không thể một phát bắn chết hắn.

“Chuẩn bị cho tao một chiếc trực thăng.” Chu Thất Thành không có thời gian để nói lời vô nghĩa với bọn họ: “Cố Học Văn, còn nữa chuẩn bị đủ một triệu đô la. Tao sẽ thả cô ta, bằng không tao sẽ cùng cô ta chết ở đây.”

“Mày nghĩ mày sẽ thoát được sao?” Gịong Cố Học Văn lạnh lùng, tay cầm chặt súng, nếu có thể, anh thật sự muốn bắn một phát vào đầu Chu Thất Thành.

“Chỉ cần có cô ta ở đây, tao đương nhiên thoát được.” Chu Thất Thành nở nụ cười: “Tao mất nhiều tâm tư như vậy, trốn khỏi ngục giam. Không phải là chờ ngày này sao? Cố Học Văn, mày nói xem trong ba năm nay mày đã gây thiệt hại bao nhiêu vụ làm ăn của tao? Tùy tiện làm một vụ cũng phải hơn một triệu ấy chứ? Hiện tại tao chỉ yêu cầu mày một triệu là dễ dãi ày rồi.”

Cố Học Văn không nói gì, Tả Phán Tình nhìn anh, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, đột nhiên nở nụ cười.

“Cố Học Văn, đừng lo cho em, các anh nổ súng đi. Giết tên bại hoại này đi.” Người xấu xa như vậy, nếu có thể chạy trốn, nhất định sẽ nguy hại cho xã hội. Cô không muốn như vậy.

Đôi mắt Cố Học Văn tối sầm lại, tay cầm súng siết chặt lại, chỉa về phía Chu Thất Thành, nhưng trước sau cơ bản vẫn không bóp cò được.

“Chồng mày không nỡ đâu.” Chu Thất Thành trốn ở phía sau người cô, cười vô cùng kiêu ngạo, trừng mắt nhìn Cố Học Văn: “Nói thực ra, ba năm nay tao không ngừng muốn thủ tiêu mày. Nhưng mà số mày may mắn, lần nào cũng thoát. Cố Học Văn. Mày nói xem mày có giống chó không, cắn tao ba năm không chịu buông, hiện tại là lúc tao báo đáp lại mày.”

“Mày muốn làm gì?” Cố Học Văn giọng nói đầy khẩn trương: “Mày buông cô ấy ra có nghe không?”

“Được.” Chu Thất Thành gật đầu, nâng tay, hạ dao xuống, cánh tay Tả Phán Tình bị hắn cứa một đường.

“A.” Tả Phán Tình đau đớn kêu lên. Cố Học Văn kêu to: “Phán Tình…”

“Đau không?” Vết cắt kia Chu Thất Thành cũng không cứa sâu, chỉ là để cảnh cáo, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Cố Học Văn, hắn liền cảm thấy vô cùng xứng đáng.

“Cố Học Văn, nếu mày còn sức lực ở đây dây dưa với tao, không bằng suy nghĩ, làm thế nào để đem những thứ kia đến cho tao. Mày đến chậm một phút, tao sẽ cứa một nhát, mày có thể thử xem, con vợ mày có thể chịu đựng bao nhiêu nhát của tao?”

“Mày dừng tay.” Cố Học Văn không bình tĩnh, trừng mắt nhìn Chu Thất Thành: “Mày muốn trực thăng, tao sẽ ày. Mày đòi tiền tao cũng cho mày. Mau thả cô ấy ra.”

“Bây giờ, đi chuẩn bị những thứ tao yêu cầu đi.” Chu Thất Thành không kiêng nể gì, cười đến kiêu ngạo cùng đắc ý: “Kiên nhẫn của tao có giới hạn, nếu như trong 10 tiếng không có trực thăng, không có một triệu đô la, tao sẽ cứa ngay trên người cô ta một nhát, tin tao đi, tao nói được là làm được.”

Cố Học Văn trừng mắt với hắn, ở trong lòng hận chính mình bất lực, lấy di động ra ấn số, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt Chu Thất Thành.

Điện thoại được kết nối, anh liền mở miệng với Đỗ Hưng Hoa: “Đỗ tổng, là tôi. Chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng, và một triệu đô la tiền mặt. Trong vòng mười tiếng.”

Tắt điện thoại, anh nhìn Chu Thất Thành: “Những thứ mày yêu cầu, tao đã chuẩn bị ày, mày có thể thả cô ấy ra rồi chứ?”

“Gấp cái gì.” Con dao của Chu Thất Thành cũng không rời người Tả Phán Tình, con dao ban đầu đã bị dính máu, đặt trên cổ cô, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Cũng làm cho Cố Học Văn đau lòng tới cực điểm.

“Cố Học Văn, bây giờ mày khó chịu lắm phải không?” Chu Thất Thành nở nụ cười, cười đến rất đắc ý. Hắn mới là người thắng.

“Cố Học Văn, mày muốn chơi với tao hả, mày còn non lắm. Ba năm trước mày chơi không lại ta, ba năm sau mày vẫn không thể thắng tao.”

Chu Thất Thành nghĩ đến chuyện ba năm trước, liền cảm thấy một luồng kich thích. Cái loại kich thích muốn người ta mất máu đến chết, làm cho mặt hắn có chút vặn vẹo.

“…” Cố Học Văn cũng không nói chuyện, ánh mắt của anh bình tĩnh đặt trên người Tả Phán Tình. Cánh tay bị thương của cô đang chảy máu. Máu đó trong mắt Cố Học Văn, nhìn rất chói mắt.

Chu Thất Thành cười đắc ý, phía sau là thuộc hạ của hắn, cho dù đội đặc công có người muốn từ đằng sau phá vây, hắn cũng sẽ cắt cổ Tả Phán Tình trước, mà hắn dám cược Cố Học Văn cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Cố Học Văn quả thật không dám, nhìn thấy vẻ cầu xin trong ánh mắt Tả Phán Tình, ánh mắt anh càng phát ra tia thâm hiểm. Anh không thể nổ súng. Quay sang Chu Thất Thành, hắn liều mạng chắn Tả Phán Tình ở trước người mình. Chỉ cần anh nổ súng, Tả Phán Tình có thể sẽ chết theo.

Hai bên giằng co, Cố Học Văn không mở miệng, các đội viên khác cũng không dám hành động. Kỳ thật đội trưởng hiện tại đã là Cường Tử, nhưng đối với Cố Học Văn, mọi người vẫn kính trọng, nên vẫn nghe theo mệnh lệnh của anh.

Thời gian trôi qua được một chút. Bên ngoài vang lên tiếng trực thăng.

Mọi người lập tức cảnh giác, mọi thành viên trong tốp cảnh sát đều nắm súng trên tay thật chặt, không chút thả lỏng, giống như là đang trên chiến trường, Chu Thất Thành lại không để ý chút nào.

Hắn ghì chặt cổ Tả Phán Tình, nhìn về phía Cố Học Văn: “Kêu người của mày tránh ra. Tao phải dẫn người đi.”

“Đội trưởng.” Bên cạnh một giọng nói nhỏ vang lên, Cường Tử không cam lòng, chẳng lẽ thật sự cứ như vậy để Chu Thất Thành rời đi sao?

Thân thể Cố Học Văn bất động tại chỗ, nhìn Tả Phán Tình bị Chu Thất Thành khống chế, cô đang nhìn anh, trong mắt có một tia cầu xin.

Anh hiểu ý của cô, cô muốn anh đừng lo cho cô, bắn chết Chu Thất Thành đi.

Nhưng mà anh làm không được, phất phất tay, anh mở miệng với các đồng đội phía sau: “Các cậu lui ra hết đi, nhường đường cho hắn.”

“…”

Im lặng, lúc này con tin là quan trọng nhất, tất cả mọi người đều cùng dạt sang hướng bên cạnh, tạo ra một đường trống dẫn thẳng ra bên ngoài.

Chu Thất Thành nở nụ cười, mang theo Tả Phán Tình di chuyển chậm rãi về phía trước. Kỷ Vân Triển nảy giờ nằm nằm bất động trên mặt đất, lúc này đột nhiên ra sức đứng dậy, dùng sức tông vào Chu Thất Thành.

Thân thể Chu Thất Thành không phòng bị lảo đảo một chút, con dao trên tay chệch đi một phần, Tả Phán Tình tức thì bị cái lực va đập kia làm cho té ngã trên đất.

Cũng chính vào lúc này, Cố Học Văn ở phía sau cố gắng đưa súng hướng về phía Chu Thất Thành bắn ra một viên đạn.

“Pằng” một tiếng súng vang lên. Chu Thất Thành cực độ không dám tin ngã xuống, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm phía trước, ở chỗ mi tâm, một cái lỗ đang từ từ phun máu ra.

Chu Thất Thành ngã xuống, mấy thuộc hạ của hắn đang muốn phản kháng, trong đó một tên muốn xông lên gây bất lợi cho Phán Tình, lại bị Cố Học Văn đá một cước, ngã lăn xuống đất.

Còn các đặc công, cảnh sát cùng một lúc xông lên, chế ngự mấy tên tàn binh bại tướng.

Cố Học Văn mặc kệ những người khác, dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới trước mặt Tả Phán Tình, ôm lấy cô bắt đầu tháo dây thừng trên người cô.

“Phán Tình, Phán Tình em không sao chứ?”

Tả Phán Tình lắc đầu, nhìn Cố Học Văn tháo bỏ dây thừng trên người mình, bất chấp vết thương trên tay mình.

Cô đầu tiên là đứng dậy chạy tới trước mặt Kỷ Vân Triển, lúc này đã có đội đặc công tháo dây thừng trên tay Kỷ Vân Triển.

Tả Phán Tình chạy qua, dùng sức ôm lấy đầu Kỷ Vân Triển, nhìn thấy trên người anh máu vẫn còn chảy, không ngừng la lên.

“Kỷ Vân Triển. Kỷ Vân Triển anh không được chết, anh tỉnh lại tỉnh lại đi. Anh tỉnh lại đi…”

Ý thức của Kỷ Vân Triển đã bắt đầu rời xa. Do mất máu quá nhiều làm ôi anh trở nên trắng bệch, lúc này nghe thấy tiếng Tả Phán Tình gọi, hé nửa mắt lên, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đấu tranh suy nghĩ nâng tay lau nước mắt cho cô.

Rõ ràng là động tác vô cùng đơn giản, nhưng anh cũng phải cố hết sức.

“Đừng, đừng khóc. Anh, anh…” chạm vào mặt của cô, anh cảm giác được tính mệnh mình đang bắt đầu rời đi, nỗ lực, lúc tay chạm vào má của cô, rốt cục nói ra một câu.

“Anh yêu em…”

Người con gái của anh, anh thực sự rất yêu, luôn yêu.

Lời vừa nói xong, anh nhẹ buông tay, đầu quay đi, thân thể chùng xuống.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất