Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Bất Đắc Dĩ » Phần 212

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Phần 212

Hiên Viên Diêu quay sang, ánh mặt trời ngày đông chiếu lên chiếc áo trắng trên người anh ta nhuộm thành một tầng ánh vàng, thoạt nhìn vô cùng chói mắt. Đối diện với nghi ngờ trong mắt của Tả Phán tình, anh ta đột nhiên cười lên, nụ cười kia mang theo vài phần tà tứ.

“Đúng vậy. Giáng sinh. Em tính tặng quà gì cho tôi?”

“Tôi…” Tả Phán Tình theo bản năng phản bác lại: “Tại sao tôi lại phải tặng quà cho anh?”

Hiên Viên Diêu hơi quay đầu đi, nhíu mày, khóe miệng hiện lên vài phần nghiền ngẫm: “Ý của em là. Em nhận ân huệ của người khác xong thì sẽ quên đi? Không cần báo đáp ơn cứu mạng của tôi sao?”

“Tôi–” Sao lại có người như vậy, uy hiếρ dùng ân huệ muốn được báo đáp? Nhưng Tả Phán Tình cũng không phản bác lại được.

“Sao? Hiên Viên Diêu thản nhiên nhíu mày, vẻ mặt thích thú rõ rệt, hy vọng Tả Phán Tình báo đáp cho anh ta. Tả Phán Tình nói không nên lời, kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diêu một thân áo trắng.

Anh ta và Cố Học Văn, hoàn toàn không cùng một loại người.

Cố Học Văn cương nghị, anh ta thì tà mị. Cố Học Văn chững chạc, anh ta thoạt nhìn hết sức lông bông. Trên người Cố Học Văn có một loại khí chất làm cho người ta an tâm, mà Hiên Viên Diêu, lại làm cho người ta cảm giác nguy hiểm.

Anh ta tựa như vô hại. Thế nhưng, cô cũng không bị mất trí nhớ, cô nhớ rõ, ở vũ hội ngày đó, ngữ khí của anh ta, thật là không ổn.

Anh ta như một điều gì đó bí ẩn, mà cô lại không thể nhìn thấu người đàn ông này.

Cố Học Văn, cô cũng nhìn không thấu được, nhưng đối với Cố Học Văn cô có một loại tín nhiệm. Còn Hiên Viên Diêu–

Anh ta là chủ tịch của công ty, luận về của cải, luận về quyền thế, mọi thứ của anh ta đều tốt hơn mình. Vậy anh ta muốn gì chứ? Sao anh ta lại chấp nhất như vậy?

“Anh muốn gì?” Giọng nói của Tả Phán Tình mang theo vài phần bình tĩnh mà chính mình cũng phải ngạc nhiên: “Tôi lại phải thiết kế một đôi cúc tay áo tặng anh làm quà Giáng sinh sao?”

“Ha ha ha.” Hiên Viên Diêu cười to, bước về phía Tả Phán Tình, nhìn chằm chằm vẻ trốn tránh trên mặt cô, vươn tay, chỉ thẳng vào tim cô–

“Em biết rõ, thứ tôi muốn là gì.”

Tả Phán Tình giật mình, thân thể có chút vô lực, có chút bủn rủn. Nhiều hơn chính là khiếρ sợ, anh ta lại thật sự đúng như cô nghĩ sao?

Nhưng mà tại sao?

“Thứ anh muốn, tôi không cho được. Thứ tôi có thể cho, anh lại không muốn.”

Tim? Cô đã cho người khác rồi.

“Em có thể cho, chẳng qua là nhìn em như không sẵn lòng à thôi.” Hiên Viên Diêu cười nhẹ, ngồi xuống trước giường bệnh, đôi mắt hẹp dài, nhiễm vài phần tà tứ. Thân thể hơi nghiêng về phía trước. Tả Phán Tình đột nhiên liền cảm thấy áp lực.

“Đồ anh muốn, tôi đã cho người khác rồi.” Không phải do Hiên Viên Diêu không tốt, mà là trong lòng cô lúc này đã tồn tại Cố Học Văn. Mà Cố Học Văn chính là chồng cô.

“Có một ngày, em sẽ phát hiện, cái giá mà em phải trả vì anh ta không xứng đáng bao nhiêu.” Hiên Viên Diêu một câu hai nghĩa: “Bỏ lỡ tôi, chính là tổn thất của em.”

“Vậy sao?” Cổ họng hơi khàn, Tả Phán Tình lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Tôi chưa từng trả giá cái gì cả. Về phần anh, không phải tôi muốn là được.”

Nói một hơi nhiều như vậy. Giọng nói khàn khàn đã có phần khô khốc. Tả Phán Tình ho hai tiếng, động tác đơn giản cũng làm cho bụng dưới hơi khó chịu.

Tay bất giác xoa xoa lên bụng. Nơi này có một đứa bé. Đứa bé của Cố Học Văn và cô.

Cô mới hai mươi lăm tuổi, thực ra không vội làm mẹ. Nhưng sinh mệnh này đã đến, làm cho cô vô cùng vui vẻ.

Bên môi đột nhiên xuất hiện một ly nước, Tả Phán Tình nhìn thấy vẻ dịu dàng trên mặt Hiên Viên Diêu. Người đàn ông này, cô không ghét, thế nhưng cũng thích không được.

Cô quả thật là đang khát, không từ chối, liền uống nước từ tay anh ta. Cảm thấy cổ họng thư thái không ít.

“Cảm ơn.” Anh ta cứu mình, và cả đứa bé. Hiện tại lại nhận lấy sự chăm sóc của anh ta. Tả Phán Tình thật không muốn thiếu nợ người khác, thế nhưng lại không có cách nào dễ dàng trả lại cho Hiên Viên Diêu.

Lúc này Hiên Viên Diêu buông ly nước xuống: “Là tôi muốn, em cũng không cần cảm ơn.”

Anh ta đúng là một thương nhân nha. Đã là thương nhân, cũng chỉ sẽ lấy thứ mình muốn.

Tả Phán Tình sửng sốt một chút, muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh bị gõ hai tiếng sau đó mở ra. Thang Á Nam toàn thân vest đen bước vào.

Khi Tả Phán Tình nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt, không phải bởi vì bị hù dọa, mà vì người đàn ông này làm cô thấy rất quen. Nhất là vết sẹo kia–

Trí nhớ lùi lại, Trung thu mấy tháng trước, ở khu suối nước nóng của Đỗ Lợi Tân, cô đã gặp người đàn ông này, lúc đó–

“Cậu chủ–”

Khi Thang Á Nam nhìn thấy Tả Phán Tình đã tỉnh dậy thì hơi sửng sốt, lời định nói liền ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu.

“Đến đây.” Hiên Viên Diêu vỗ vai Tả Phán Tình: “Em nghĩ ngơi một chút đi.”

Theo Thang Á Nam rời khỏi, để lại một mình Tả Phán Tình ngồi nhìn hai người đàn ông đi ra ngoài, đôi mày lặng lẽ nhíu chặt.

Là anh ta?

Người đàn ông ngày đó ở suối nước nóng?

Tả Phán Tình nhớ lại toàn bộ mọi việc, thảo nào, lần đầu tiên khi cô gặp Hiên Viên Diêu lại có cảm giác quen mắt. Dù sao vẫn cảm thấy đã từng gặp qua ở đâu đó rồi. Thì ra là như vậy sao?

Tả Phán Tình không muốn nghĩ như vậy, nhưng tại sao Hiên Viên Diêu lại đột nhiên thu mua công ty? Đột nhiên trở thành ông chủ của cô?

“Tả Phán Tình, mày điên rồi sao?” Đặc biệt vì cô? Bày trò đùa? Cô cũng không phải quốc sắc thiên hương gì. Sao có thể có loại chuyện này được.

Ngã thân thể lên giường, Tả Phán Tình có chút lo lắng. Cô chảy nhiều máu như vậy. Đứa bé thật sự không sao chứ?

Nhớ đến mấy bài báo đã từng đọc, trong lòng cô có chút lo lắng. Lúc này cô thật sự đặc biệt muốn nhìn thấy Cố Học Văn.

Nếu có anh ấy ở đây thì tốt rồi, anh ấy nhất định sẽ nói cho cô biết cô phải làm thế nào. Cố Học Văn, thật muốn gặp Cố Học Văn. Thật muốn gặp anh ấy.

Trong lòng Tả Phán Tình nghĩ như vậy, cũng không dám làm tổn hại đến đứa bé của mình. Việc cô có thể làm, là chờ đợi. Nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi, rõ ràng đã ngủ rất nhiều rồi, tại sao vẫn còn mệt như vậy?

Bụng dưới vẫn âm ỉ đau. Nội tâm vô cùng lo lắng.

Cục cưng à cục cưng, con đừng chịu thua nhé. Con đã cùng mẹ tránh được nguy hiểm, con phải theo mẹ sống thật tốt nhé.

Đột nhiên cô nhớ đến, hình như cô quên hỏi Ôn Tuyết Kiều đã thế nào rồi.

Hỏi sau vậy. Hiên Viên Diêu, anh rốt cuộc là dạng người nào vậy?

Bên ngoài phòng bệnh, mày Hiên Viên Diêu nhướng lên, vẻ mặt thoạt nhìn như đang vui vẻ: “Sau đó thì sao?”

Sau đó? Thang Á Nam giật mình, không thể giải thích được tâm tư của Hiên Viên Diêu: “Khi vừa đúng ba tiếng. Đối phương phá được phòng vệ của chúng ta. Lấy được tư liệu đã dự đoán. Hiện tại, đoán rằng Cố Học Văn đang trên đường tới đây.”

“A.” Hiên Viên Diêu không thèm quan tâm gật đầu, khoát tay: “Để cho anh ta tới đây.”

“Cậu chủ.” Thang Á Nam thấp đầu, mang theo vài phần không xác định: “Cô Tả, không cần chuyển viện cho cô ấy sao?”

“No no no. Không, không cần.”

Hiên Viên Diêu tao nhã đút tay vào túi quần, ánh mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ hành lang bệnh viện: “Để anh ta đến.”

Anh ta chờ gặp mặt Cố Học Văn đã lâu lắm rồi.

Liếc nhìn Thang Á Nam, thản nhiên mở miệng: “Cậu đi làm một chuyện khác.”

Thang Á Nam nghe phân phó xong, vẻ mặt có kinh ngạc vô cùng nhỏ, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh.

“Vâng. Tôi đi đây.” Thang Á Nam xoay người rời đi. Sau khi anh ta đi thì Hiên Viên Diêu cười khẽ, lần nữa trở lại phòng bệnh, phát hiện Tả Phán Tình đã nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ.

Ngủ đi, ngủ đi. Đợi khi em tỉnh dậy, chồng em đã tới rồi.

Gần hai tiếng sau, chiếc Hummer của Cố Học Văn đã đến cửa bệnh viện.

Gần như không đợi xe dừng lại hẳn, anh liền nhảy xuống xe, đóng mạnh cửa, đi nhanh về phía lầu. Ngay cả kiên nhẫn chờ thang máy anh cũng không có, trực tiếp đi thang bộ.

Đi nhanh về phía trước, đi như bay.

Khi Cố Học Văn xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng bệnh đặc biệt, nín thở, đẩy của phòng bệnh ra, anh thấy được. Tả Phán Tình.

Cô nằm ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt. Đôi môi tựa như không còn huyết sắc như thường ngày, hai mắt nhắm nghiền, ngực hơi phập phồng. Tim anh vẫn luôn đập rất kịch liệt, vào khoảnh khắc này, đột nhiên liền an ổn lại.

Hai ngày hai đêm.

Không đến 48 giờ. Cả cuộc đời anh, đã trải qua một lần phập phồng chấn động nhất.

Không phải chưa từng làm nhiệm vụ, không phải chưa từng đối mặt với tình cảnh nguy hiểm hơn thế. Thế nhưng, người xảy ra chuyện kia, là Tả Phán Tình.

Cho nên, anh vậy mà không thể bình tĩnh, anh sốt ruột, hoảng hốt. Anh căm phẫn, anh bối rối.

Anh thậm chí không biết mình phải làm như thế nào, bị động chờ đợi, chờ người khác cho anh một kết quả. Một đáp án.

Anh không ngừng hối hận, tự trách.

Lần này không bắt được Chu Thất Thành thì sao chứ? Anh cũng cùng Chu Thất Thành chơi ba năm rồi, thêm mấy ngày nữa thì đã sao? Tại sao lại không đi cứu Tả Phán Tình trước?

Anh không thể tha thứ cho bản thân mình. Anh không ăn không ngủ, không ngừng không nghỉ, mãi đến lúc này anh thấy được Tả Phán Tình ở đây, cô ấy không sao.

Trái tim đã ổn định lại lần nữa đập nhanh hơn. Anh cẩn thận bước lên trước một bước, lại một bước. Tới gần giường bệnh, nhìn bóng dáng người kia, run rẩy vươn tay, muốn xác định người trên giường, có phải đúng là còn sống hay không.

“Cô ấy vừa mới ngủ.”

Một chất giọng thản nhiên cất lên, chẳng mang theo một chút cảm xúc: “Tôi đề nghị anh bây giờ đừng đánh thức cô ấy thì tốt hơn đấy.”

Cánh tay đang vươn ra đột nhiên dừng lại, cứng ngắt giữa không trung, từ từ xoay người, đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt.

Lúc này Hiên Viên Diêu đứng lên, đôi chân thon dài bước về phía Cố Học Văn, vẻ mặt có tia nghiền ngẫm: “Đại đội trưởng Cố. Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trái tim đang đập loạn lên, khôi phục lại bình tĩnh. Cố Học Văn đứng thẳng người, nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt lạnh băng mà âm u.

“Hiên Viên Diêu.”

“Đúng.” Hiên Viên Diêu chỉ chỉ bên ngoài. Vẻ mặt có tia khiêu khích: “Có chuyện thì ra ngoài nói, để cô ấy nghỉ ngơi, thế nào?”

Cố Học Văn bất động, mắt nhìn Tả Phán Tình trên giường, ánh mắt hiện lên tia dịu dàng, quay sang gật đầu với Hiên Viên Diêu.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang. Hai tay Hiên Viên Diêu đút vào trong túi quần, áo khoác trắng không cài khuy, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Thoạt nhìn tùy tính lại phóng đãng không kiềm chế được.

“Cám ơn.” Cố Học Văn không biết Hiên Viên Diêu này đến thành phố C để làm gì, mục đích là sao. Thế nhưng chuyện anh ta cứu Tả Phán Tình là sự thật. Mặc kệ thế nào, anh cũng phải cám ơn anh ta.

“Không cần cám ơn.” Hiên Viên Diêu cười, nụ cười của anh ta, làm khuôn mặt hiện lên vài phần tà tứ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Học Văn, anh ta hết sức xấu xa nói: “Tôi cứu cô ấy, mạng của cô ấy chính là của tôi. Cho nên, không cần anh cảm ơn.”

Đôi mắt sáng của Cố Học Văn ngưng tụ lại. Đôi mắt vốn bình thản hiện lên vài phần hung ác nhìn chằm chằm khuôn mặt Hiên Viên Diêu: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Vậy sao?” Hiên Viên Diêu buồn cười, chậm rãi bước lên phía trước, vẻ mặt lập tức lạnh lùng: “Anh vì đi bắt Chu Thất Thành mà mặc kệ cô ấy, để cho cô ấy bị thương tổn. Anh cảm thấy anh có tư cách nói những lời này sao?”

“Cô ấy–” Cố Học Văn hơi sửng sốt, bước chân muốn quay về phòng bệnh xem Tả Phán Tình bị thương ở đâu, giọng nói của Hiên Viên Diêu lại làm thân thể anh trong nháy mắt hóa đá.

“Cô ấy đang có thai.”

“…” Thân thể Cố Học Văn cứng đờ, đại não hiện lên tin tức này, trong thời gian ngắn, lại không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Chỉ đứng đơ người không động đậy.

“Nhưng lại sinh non rồi.” Hiên Viên Diêu nói thêm một câu, đứng trước mặt anh: “Anh đã đến ngôi nhà đó, chắc hẳn thấy được. Mụ tiện nhân Ôn Tuyết Kiều kia đá Tả Phán Tình đến mức phải sinh non. Tuy tôi đến cứu được cô ấy, lại không bảo vệ được đứa con của hai người.”

Nhìn khuôn mặt cứng ngắt của Cố Học Văn, anh ta bổ sung theo một đao: “Cố Học Văn, anh đã giết chết con mình.”

“…” Trầm mặc. Cố Học Văn không thể phản ứng được, anh vừa biết anh có một đứa con, nhưng lại lập tức mất đi. Anh hoàn toàn không thể tiếp nhận được.

Đứa bé. Con của anh và Tả Phán Tình. Anh đã được làm ba rồi.

Thế nhưng, anh mất đi đứa con kia–

“Khổ sở sao?” Hiên Viên Diêu không cười, vô cùng ngưng trọng: “Cố Học Văn, ngay cả vợ mình anh cũng không bảo vệ được, anh có tư cách gì làm cảnh sát, anh có tư cách gì bảo vệ Tả Phán Tình chứ?”

Thân thể lại hướng về phía trước từng bước một, khuôn mặt anh ta cách Cố Học Văn không đến mười cm: “Anh, có tư cách gì làm chồng Tả Phán Tình?”

Mỗi câu anh ta nói, đều giống như dao cắt vào lòng Cố Học Văn. Nơi đó ào ạt chảy máu, một chút một chút, đau đến mức anh không có cách gì nói thành lời, thậm chí không thể hô hấp.

Mắt có chút nóng lên, có chút ẩm ướt. Hai tay gắt gao nắm thành quyền, nhìn khuôn mặt phóng đại của Hiên Viên Diêu trước mặt mình, anh đột nhiên nắm lấy cổ áo anh ta.

Giơ tay lên muốn đấm xuống: “Tại sao, tại sao–”

Hiên Viên Diêu cũng không phản kháng, đứng bất động, nhìn nắm đấm của anh, vẻ tà tứ trên mặt bị âm trầm thay thế, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng: “Hẳn là anh nên tự hỏi chính mình kìa. Tại sao à? Hoặc là anh phải nói, nếu như hôm nay không có tôi, cái anh nhìn thấy, chính là thi thể của Tả Phán Tình.”

Nắm đấm của Cố Học Văn nâng lên cao, một quyền kia, trước sau vẫn không thể hạ xuống, ngực bị thương, còn đang đổ máu. Đau. Đau đớn cực hạn.

Anh đột nhiên buông lỏng tay ra, chạy nhanh như bay vào trong phòng bệnh. Vẻ mặt Hiên Viên Diêu bình tĩnh chỉnh sửa quần áo, liếc nhìn cửa phòng bệnh một cái. Xoay người, lạnh lùng rời đi.

Cố Học Văn, cho anh nếm cảm giác đau lòng, đây là món đại lễ đầu tiên tôi tặng anh.

Trong phòng bệnh, Cố Học Văn đứng bên giường Tả Phán Tình, nhìn chằm chằm bóng dáng tái nhợt trên giường kia. Trên mặt không thể che giấu sự đau đớn. Anh đột nhiên quỳ xuống, vươn tay, nắm chặt tay Tả Phán Tình, đặt lên bên má mình.

“Anh xin lỗi. Xin lỗi–”

Anh không biết cô mang thai. Anh thật sự không biết, nếu anh biết, nói thế nào anh cũng không đi bắt Chu Thất Thành, anh sẽ đi cứu cô trước. Anh sẽ cứu cô trước.

Thế nhưng không có nếu như.

Đời người không có nếu như. Thượng đế cũng chưa bao giờ cho người ta có cơ hội hối hận.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất