Đứa con cô một lòng chờ mong, đứa con của Cố Học Văn.
Bàn tay cầm ống quần nhẹ buông, thân thể cô rơi vào bóng tối vô biên. Bóng người cao lớn ôm lấy cô, nhìn thấy dòng máu đang chảy xuống giữa hai chân cô thì trên mặt hiện lên bão táp muốn hủy diệt mọi thứ.
Ôn Tuyết Kiều ở bên kia, còn đang không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của những người đó: “Là mày? Lại là tên khốn mày. Rốt cuộc mày là ai? Mày buông tao ra. Mày có nghe không? Mày buông tao ra–”
Hiên Viên Diêu cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào. Đã từ lâu lắm rồi anh ta không tức giận như vậy. Ôm thân thể đã hôn mê của Tả Phán Tình, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều.
“Phế tay chân bà ta. Sau đó giết.”
Người bên cạnh, bắt đầu hành động, vặn tay Ôn Tuyết Phượng về phía sau đè xuống một cái, bà ta phát ra tiếng hét như lợn bị chọc tiết.
Không muốn nhìn tiếp nữa, ôm Tả Phán Tình xoay người rời khỏi, đột nhiên bước chân của Hiên Viên Diêu hơi ngừng lại: “Không, trước tiên cứ để bà ta sống, tôi muốn đích thân ra tay.”
Lời nói kế tiếp, anh không cần nói nữa. Ôm Tả Phán Tình nhanh chóng rời đi. Đặt cô lên xe mình, vẻ mặt từ trước đến nay chưa từng vội vàng như vậy.
“Tả Phán Tình. Cô không được xảy ra chuyện. Bằng không, sẽ làm lãng phí công sức to lớn tôi đến đây cứu cô.”
Ý thức của Tả Phán Tình lúc này đã hôn mê, không thể nghe được lời của Hiên Viên Diêu.
Lúc này nắng chiều đã tắt, chiếc Bugatti Veyron dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về hướng bệnh viện dưới bóng chiều.
Trong bệnh viện, người đến người đi.
Bác sĩ cấp cứu phụ khoa, đều bị Hiên Viên Diêu bắt lại.
“Nghe đây.” Bắt lấy tay một trong các bác sĩ, sắc mặt anh ta vô cùng u ám: “Nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện, tôi sẽ đập nát bệnh viện của các người.”
“Trước tiên. Thưa anh.” Bác sĩ kia bị vẻ mặt hung ác của anh dọa sợ: “Xin, xin anh buông chúng tôi ra trước, tôi muốn đi xem bệnh nhân.”
“Đứa bé cũng không thể xảy ra chuyện, có nghe hay không?”
Cô gái kia trước khi hôn mê, vẫn luôn nói phải bảo vệ đứa bé. Vậy thì anh sẽ không để cho đứa bé của cô gặp phải chuyện gì.
Bác sĩ nhanh chóng vọt vào phòng cấp cứu, sắc mặt Hiên Viên Diêu vô cùng u ám, lúc này Thang Á Nam vừa đến, vẻ mặt ngưng trọng.
“Thiếu gia, đều xử lý xong rồi.”
“Mụ đàn bà đó thì sao?” Anh ta phải bầm thây bà ta ra làm vạn mảnh.
“Giam lại rồi. Cũng đã cho người trông chừng bà ta, không cho bà ta chạy trốn.”
Giọng nói của Hiên Viên Diêu vô cùng lạnh lẽo, mang theo một tia tức giận: “Tốt.”
Lần đầu tiên Thang Á Nam không phản đối Hiên Viên Diêu. Hổ dữ không ăn thịt con. Trên thế giới này lại thật sự có người biến thái đến nỗi ngay cả con ruột của mình cũng không tha. Anh ta vô cùng kinh ngạc, đối với Tả Phán Tình, trong lòng có một tia đồng cảm.
Đèn phòng phẩu thuật vẫn luôn sáng, Thang Á Nam nhìn thấy trên quần áo màu trắng của Hiên Viên Diêu bị nhuộm máu của Tả Phán Tình, vô cùng chói mắt: “Thiếu gia. Cậu có cần đi thay quần áo trước không? Nghỉ ngơi một chút rồi quay lại sau?”
“Không cần.” Nét mặt Hiên Viên Diêu vô cùng nghiêm túc, ý cười tà mị luôn luôn hiện hữu trên mặt đã không còn, thay vào đó là sự ngưng trọng: “Tôi đợi cô ấy không có chuyện gì thì sẽ đi.”
Thang Á Nam trầm mặc, trong đôi mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc, đi theo bên cạnh Hiên Viên Diêu cũng đã vài năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ta căng thẳng vì một người phụ nữ. Mà lại là một người phụ nữ đã kết hôn.
Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật, đột nhiên xoay người nhìn Thang Á Nam: “Bên Chu Thất Thành thế nào rồi?”
“Cố Học Văn đã dẫn người đi bắt hắn. Nhưng hình như hắn nghe được động tĩnh, nên đã trốn rồi.”
“Đồ vô dụng.” Hiên Viên Diêu hừ lạnh một tiếng, cũng không biết đang nói ai. (Wyn: *giơ tay* em em em, em bít anh í đang chửi ai nè, có ai gọi em lên phát biểu đi TT_TT)
Thang Á Nam trầm mặc, lúc này nói gì cũng đều dư thừa, lúc này có một y tá đi qua bên cạnh hai người, bộ dáng Hiên Viên Diêu thật sự rất đẹp, nhưng cả người đều là máu. Còn Thang Á Nam–
Trên khuôn mặt lạnh lẽo là một vết sẹo thật dài, hơn nữa quần áo toàn thân đều màu đen, đứng ở kia, hoàn toàn đúng là hình tượng xã hội đen.
Trong mắt cô y tá lộ ra vài phần sợ hãi. Rụt cổ nhích qua bên cạnh đi thẳng.
Đôi mày của Thang Á Nam thoáng cái không thể nhíu chặt hơn nữa, đi đến bên cạnh Hiên Viên Diêu: “Ý của lão gia, muốn cậu dùng tốc độ nhanh nhất thâu tóm địa bàn của Chu Thất Thành, sau đó dẹp gọn thế lực tàn dư còn sót lại của Đông bang. Thành phố C từ nay về sau chính là thiên hạ của nhà Hiên Viên.
Hiên Viên Diêu đột nhiên xoay người, dùng sức bắt lấy cổ áo Thang Á Nam, đẩy anh ta lên tường, trên khuôn mặt yêu nghiệt, dâng lên nét âm u và băng lãnh cực hạn.
“Thang Á Nam. Đừng tưởng rằng cậu có năng lực tốt, tôi sẽ dung túng cậu. Tôi đến thành phố C. Tôi muốn làm gì. Là chuyện của tôi. Không liên quan đến lão già. Ông ta muốn làm lão đại, ông ta muốn thế nào là chuyện của ông ta. Ông ta thích thì tự tới đây mà làm. Cậu đừng hở chút là mượn lão già đến gây áp lực với tôi. Tôi không phục tùng đâu.”
Thang Á Nam bất động, khuôn mặt băng lãnh không nhìn ra được chút biểu tình, vết sẹo cương nghị trên mặt lúc này thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, đôi mắt sáng của anh ta vững vàng, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Thiếu gia. Muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, chỉ có thể làm ình càng mạnh mẽ hơn. Đạo lý này, cậu hẳn là hiểu rõ hơn tôi.”
Ý tứ của anh ta rất rõ ràng. Lúc này Tả phán Tình đang nằm trong phòng phẫu thuật, chính là minh chứng tốt nhất.
Hiên Viên Diêu buông lỏng tay, lạnh lẽo trên mặt giảm bớt vài phần, ánh mắt vẫn hung ác như trước: “Đừng tưởng tôi không biết cậu ở sau lưng tôi làm những chuyện mờ ám gì. Không phải tôi không có cậu thì không được. Long Đường thiếu cậu, còn có những người khác bán mạng cho tôi. Hiểu rõ địa vị của cậu. Bằng không sẽ không có trái ngon cho cậu ăn đâu.”
Thang Á Nam trầm mặc, chỉ chỉnh sửa lại quần áo của mình. Đứng bên cạnh Hiên Viên Diêu. Hai người cao lớn cùng nhau nhìn đèn phòng phẫu thuật, mỗi người có tâm sự riêng.
Chỗ kinh doanh ăn chơi của Chu Thất Thành bị cảnh sát càn quét sạch sẽ. Mấy sòng bạc ngầm trong lòng đất, cùng phòng ca hát đều bị càn quét.
Bởi vì đây là án lớn. Phái đi rất nhiều cảnh lực. Mà Chu Thất Thành, cũng đánh hơi được mà bỏ chạy.
Đỗ Hưng Hoa phái quân chia làm hai ngả. Một ngả niêm phong chỗ ăn chơi của Chu Thất Thành. Một ngả đi bắt Chu Thất Thành. Cố Học Văn theo Chu Thất Thành cũng đã hơn ba năm. Vô cùng rõ hắn sẽ chạy từ chỗ nào. Một đường từ nội thành đuổi đến bến tàu. Chu Thất Thành đã chuẩn bị xong thuyền định trốn đi thì thấy Cố Học Văn dẫn người xuất hiện, bèn rút súng xả đạn về phía bọn họ.
“Ẩn nắp cẩn thận, nhất định phải bắt cho được Chu Thất Thành và đồng bọn của hắn về quy án.”
Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh mở miệng, mọi người tìm được vị trí ẩn nấp. Tiếng súng vẫn không ngừng. Một chiếc thuyền bên bến tàu đã chuẩn bị xong. Chu Thất Thành vừa đánh vừa lui.
Một mạch chạy về hướng chiếc thuyền. Cố Học Văn nóng nảy, cũng không lo bản thân xuất hiện sẽ gặp nguy hiểm. Bắn về phía chiếc thuyền một phát.
“Anh Thành–” Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu, Cố Học Văn hiểu Chu Thất Thành đã trúng đạn, phất tay với bọn Cường Tử ra hiệu: “Mọi người lên. Cố gắng bắt sống.”
Mấy chục đặc công đồng loạt bao vây, Chu Thất Thành quả thật đã trúng đạn, trên vai đang không ngừng chảy máu. Mấy tên thủ hạ thấy hắn bị thương, cũng thôi chống cự.
“Giải tất cả về.” Giọng Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh, nhìn bả vai Chu Thất Thành chảy máu, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo, nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm.
Anh Lương, rốt cuộc em cũng báo thù cho anh được rồi. Em nói rồi, em nhất định sẽ tự tay bắt được tên khốn này.
Cường Tử áp giải toàn bộ lên xe, xoay người nhìn Cố Học Văn: “Sếp, Chu Thất Thành bị thương, có phải nên mang đến bệnh viện trước không?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Đưa vào bệnh viện cảnh sát vũ trang, hắn gian xảo đa đoan, phái người canh giữ thật chặt, nhất định không thể để hắn lại trốn thoát lần nữa.”
“Thật muốn đánh chết hắn ta.” Cường Tử có chút buồn bực: “Tránh cho hắn trốn thoát.”
“Không được.” Giọng Cố Học Văn rất lạnh: “Người như thế, chết là giải thoát cho hắn, để hắn sống vào tù mà ăn năn.”
“Dạ.” Cường Tử nhìn lên người Cố Học Văn, phát hiện cánh tay anh có vết máu: “Sếp, anh bị thương sao?”
“Không có.” Cố Học Văn lắc đầu: “Vừa rồi không cẩn thận đụng trúng.”
“Em đưa anh đi bệnh viện.”
“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu, nhìn Cường Tử: “Cậu đi lái xe, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về. Tả Phán Tình còn chưa được cứu.”
“Dạ.” Cường Tử gật đầu, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Mặt trời chiều bên biển lúc này đã hoàn toàn hạ xuống. Màn đêm buông xuống, lại một ngày nữa trôi qua. Tim Cố Học Văn rối rắm, hiện tại Tả Phán Tình không có việc gì chứ? Cô ấy thế nào rồi?
Ôn Tuyết Kiều chết tiệt, anh nhất định phải bắt được bà ta, lúc này đây, thế nào cũng không để bà ta thoát nữa.
Trở lại cục cảnh sát, dùng vải băng bó qua loa cánh tay một chút, vẻ mặt Cố Học Văn rất nghiêm túc, đã là mười hai giờ đêm. Điện thoại cũng chưa vang lên một lần nào nữa. Ôn Tuyết Kiều có ý gì chứ?
Anh đã bắt được Chu Thất Thành, hẳn là Ôn Tuyết Kiều cũng đã biết, vậy còn muốn làm gì nữa?
Cường Tử vọt vào, vẻ mặt kich động: “Sếp, không xong rồi.”
“Sao vậy?” Cố Học Văn đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
Nửa giờ sau, Cố Học Văn cũng đồng đội chạy như bay tới một ngôi nhà bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Trong sân nhà, mấy thi thể nằm ngổn ngang. Vào cửa, trong phòng khách cũng có mấy thi thể nữa, toàn bộ là một nhát trí mạng. Thương tích đều ở trên cổ.
Sát thủ này động tác vô cùng gọn gàng lưu loát. Một dao cắt đứt động mạch. Người chết dưới tình huống như vậy, có thể nói chưa kịp giãy giụa, cũng đã mất mạng.
Tính sơ qua một chút, toàn bộ có hơn hai mươi người.
Tất cả những thi thể trên đất đều mặc đồng phục đen, nhìn từ vị trí bọn họ nằm, đây chắc chắn là vị trí canh gác của bọn họ.
Là ai? Động tác thần tốc như vậy giải quyết mạng của hơn hai mươi tên đàn ông cao to?
“So sánh DNA, điều tra rõ những người chết này có hồ sơ phạm tội không.”
“Sếp. Anh xem người này đi.” Cường Tử chỉ vào một người trong đó rồi liếc nhìn Cố Học Văn: “Đây là tên nhân viên đã cướp hiệu vàng, giết luôn ba đồng nghiệp rồi lẩn trốn năm trước.”
Mắt Cố Học Văn nhìn qua, thực sự đúng là khuôn mặt tên nhân viên lẩn trốn được đưa lên mạng, có chút không giải thích được: “Vậy những người khác cũng là như vậy. Là dạng người nào, lại có thủ đoạn như vậy? Cùng đi với những người bị truy nã?”
Cố Học Văn lắc đầu, nghĩ đến một chuyện khác: “Cậu nói xem, là loại người như thế nào, lại có thủ đoạn như vậy, trong một thời gian ngắn khiến những người này chưa kịp giãy giụa đã phải gặp Diêm Vương.”
Cường Tử nghẹn họng, quả thực, người có thể tụ họp những người này một chỗ không lợi hại, giết được những người này mới là lợi hại.
“Chờ đồng nghiệp bên pháp chứng đến thu thập chứng cứ thôi. Chúng ta đến phía trước xem.”
Phòng trên lầu không có ai. Những phòng khác đều có chút lộn xộn, chỉ có một phòng vô cùng ngăn nắp, thoạt nhìn như là có người ở qua. Cố Học Văn đi vào trong. Ở đây không có vết máu.
Trên bàn trang điểm bên cạnh giường, lại có bày mỹ phẩm?
Phòng này từng có phụ nữ ở sao?
Chẳng lẽ chính là –
Không đợi Cố Học Văn hiểu rõ, giọng nói Cường Tử từ dưới lầu truyền đến: “Sếp, dưới lầu còn có một tầng hầm.”
“Hầm sao?” Cố Học Văn không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người xuống lầu. Tầng hầm nhỏ hẹp có kê một cái bàn và một chiếc giường nhỏ. Bên cạnh giường có một vũng máu.
Đồng nghiệp của Cố Học Văn đang lấy chứng cứ, ánh mắt anh lại như bị thứ gì đó thu hút.
Trên chiếc giường nhỏ, có một chiếc nhẫn mặt cỏ bốn lá, lẳng lặng nằm ở đó. Mắt Cố Học Văn lập tức trừng thật to, đi lên trước giường cầm chiếc nhẫn kia lên.
“Đội trưởng Cố, cái này là vật chứng, chúng tôi phải mang về.”
“Phán Tình –” Vẻ mặt Cố Học Văn đột nhiên kich động: “Phán Tình ở đây, cô ấy bị nhốt ở đây.”
Đây là nhẫn của cô ấy. Cô ấy đâu? Cô ấy vừa ở đây sao? Còn bây giờ?
“Đội trường Cố?”
“Sếp?” Cường Tử tiến lên, nhìn chiếc nhẫn trên tay anh: “Đây là?”
“Cho người tìm.” Đôi mắt Cố Học Văn đỏ lên: “Tập trung trong phạm vi ba km, nhất định phải tìm ra cô ấy.”
Phán Tình, Phán Tình làm sao vậy? Vũng máu kia là của cô ấy sao?
Trời ạ –
Cô ấy rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Phán Tình. Phán Tình của anh. Hai tay Cố Học Văn gắt gao nắm thành đấm, một phút cũng không thể đứng trong tầng hầm nỗi nữa, bèn nhanh rời khỏi đó, cũng không quan tâm hiện tại là hai giờ sáng, điên cuồng tìm bên ngoài căn nhà.
Tả Phán Tình, em không thể xảy ra chuyện. Em nhất định không thể xảy ra chuyện gì, em có nghe hay không? Em có nghe thấy anh đang gọi em không?
“Tả Phán Tình –”
Bên ngoài căn nhà, Cố Học Văn như người điên tìm kiếm xung quanh, bọn người Cường Tử lần đầu tiên thấy Cố Học Văn thành ra như vậy. Mọi người cũng cố xử lý nhanh những thi thể kia, rồi giúp Cố Học Văn tìm người. Nhưng tìm đến mờ sáng cũng không tìm được bóng dáng Tả Phán Tình, không riêng gì cô, cả Ôn Tuyết Kiều như là cùng nhau biến mất.
Hỏi người dân lân cận. Nhưng hộ gần nhất cũng cách hai con đường, không ai biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì. Cố Học Văn gần như muốn điên lên rồi. Trái tim từng chút một chìm xuống.
Lùi thời gian. Trở lại bệnh viện.
Nắng chiều đã tắt, bóng người tới tới lui lui trong bệnh viện. Hiên Viên Diêu đứng bất động, Thang Á Nam cũng không di chuyển.
Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Đôi mắt Hiên Viên Diêu chợt lóe lên, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, hai bác sĩ từ bên trong đi ra.
Nữ bác sĩ kia nhìn thấy Hiên Viên Diêu vẫn còn chút sợ sệt: “Qua quá trình chúng tôi hết sức cấp cứu, bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Cũng đã ngừng xuất huyết.”
Hiên Viên Diêu gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước: “Còn đứa bé thì sao? Giữ được không?”
“Tạm thời giữ được.” Bác sĩ bị sắc mặt của anh ta dọa cho sợ. Thiếu chút nữa không nói nên lời.
Quả nhiên, sắc mặt Hiên Viên Diêu liền thay đổi, ánh mắt như dao đảo qua: “Cái gì gọi là tạm thời giữ được?”