Xe nhanh chóng rời khỏi tổng cục cảnh sát, sau khi lên xe, xe càng chạy càng nhanh, Ôn Tuyết Kiều thấy cảnh vật hai bên đường xa lạ. Bắt đầu cảm thấy không ổn.
“Các cậu đang đi đâu vậy?” Đi về biệt thự hình như đâu phải đường này?
“Phu nhân, đường này là đường tắt.” Người kia bình tĩnh trả lời, một chút cũng không nghe được có gì bất thường.
“Đường tắt?” Bình thường Ôn Tuyết Kiều cũng không chú ý lắm đến những việc này. Phải biết rằng bà ta đi tới đi lui đều có xe đưa rước, làm sao có thể thật sự nhớ đường được?
Dựa người vào ghế, nhắm mắt lại định chợp mắt. Ở trại tạm giam cả buổi tối, đúng là khó chịu muốn chết. Bà ta quyết định khi về đến sẽ dùng hoa hồng ngâm nước tắm, sau đó lại mời nhà hương liệu giúp bà ta mát xa một chút.
Xe chạy được một tiếng thì dừng lại. Ôn Tuyết Kiều xuống xe, nhìn thấy tòa nhà trước mắt thì thoáng cái sửng sốt.
Trước mắt không phải là biệt thự của Chu Thất Thành, mà là một nhà máy cũ nát. Xoay người nhìn mấy người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt bà ta lộ ra một tia không vui: “Các cậu làm cái gì vậy? Mang tôi đến nơi thế này? Có phép tắc không vậy?”
Không ai trả lời bà ta, thân thể bà ta bị bọn họ đẩy mạnh vào trong nhà xưởng.
“Các người buông tay, các người muốn làm gì?” Lúc này Ôn Tuyết Kiều phát hiện ra chuyện không ổn, ra sức vùng vẫy không muốn đi tới: “Các người không sợ Thành ca kiếm các người tính sổ sao? Các người… đồ vô lại –”
“Bốp.” Thân thể bị người khác đẩy thật mạnh, ngã trên mặt đất. Ôn Tuyết Kiều kêu không được, ngẩng đầu, ánh sáng mãnh liệt chiếu lên mặt bà ta, bà ta không quen nheo nheo mắt lại.
Thật khó khăn mới quen được, bà ta mở mắt, ánh đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu xuống trước mắt bà ta một mảng trắng lóa. Ánh mắt nhìn phía trước. Chỗ bóng mờ của ngọn đèn. Có đặt một chiếc ghế dựa.
Một người ngồi bất động trên ghế. Trước mặt người đó có một cái bàn nhỏ, trên bàn là chiếc máy tính xách tay, đang phát một đoạn video, trên đó xuất hiện một người, sao lại là bà ta?
“Phán Tình, mẹ mắc bệnh sắp chết rồi, mẹ chỉ muốn nhận con thôi.”
Ôn Tuyết Kiều mở to hai mắt nhìn màn hình máy tính, bà ta muốn đứng lên, thân thể lại bị người ta ngăn lại.
Video vẫn đang tiếp tục phát: “Phán Tình, mẹ khó chịu, con nhanh đến đây đi.”
Sau đó là đúng ngày hôm đó, bà ta để Tả Phán Tình thay mình đi giao dịch: “Mang con búp bê kia về –”
Người nọ đưa tay gõ nhẹ xuống bàn phím hai cái, sau đó vỗ vỗ tay.
“Chà chà chà. Thật là ngoạn mục nha.”
Giọng một người đàn ông? Ôn Tuyết Kiều buộc bản thân tỉnh táo lại, không thể xác định người trước mặt là địch hay bạn: “Cậu, cậu là ai? Sao cậu lại có những thứ này?”
Bà ta bị người ta quay phim từ khi nào? Tại sao bà ta lại không biết?
Người đàn ông quay sang. Ẩn người trong bóng tối làm bà ta không thể thấy rõ dáng vẻ của anh ta, thế nhưng có thể cảm thấy được, ánh mắt anh ta ném trên người mình có bao nhiêu khinh thường.
“Á Nam, cậu nói xem người phụ nữ ác độc như vậy, cậu đã gặp qua bao giờ chưa?”
Người đàn ông nhìn qua bên cạnh, lúc này Ôn Tuyết Kiều mới phát hiện, bên cạnh anh ta còn có một người. Người kia vô cùng cao lớn, ánh sáng trên màn hình chiếu trên mặt anh ta, bà ta thấy rõ ràng trên mặt anh ta có một vết sẹo thật dài.
Thang Á Nam trầm mặc. Bình thường khi thiếu gia hỏi vấn đề như thế này, anh ta không trả lời chính là phản ứng tốt nhất.
“Tôi vẫn nghĩ bản thân đã rất xấu xa rồi. Không ngờ, thế giới này còn có người tệ hơn tôi nữa.”
Nhìn chằm chằm vào bà ta. Hai tay khoanh lại, người đàn ông thở dài: “Con gái ruột của mình cũng hại. Ôn Tuyết Kiều, bà nói người như bà, nên có hậu quả tốt như thế nào nhỉ?”
“Cậu, cậu rốt cuộc là ai?” Nội tâm Ôn Tuyết Kiều có chút sợ hãi, thế nhưng bà ta đã nhiều năm lăn lộn trong giới hắc đạo, cảnh tượng gì mà chưa từng gặp qua, nhất là người đàn ông của bà ta lại chính là lão đại của tổ chức hắc bang lớn nhất thành phố C này, có gì mà bà ta phải sợ chứ?
“Tốt nhất là cậu thả tôi ra, bằng không cậu sẽ phải trả giá đó.”
“Trả giá?” Người đàn ông gật đầu, vỗ vỗ ngực làm ra vẻ sợ hãi: “Tôi sợ quá hà.”
“Biết sợ thì thả tôi ra, nếu không, Chu Thất Thành sẽ lấy mạng cậu.”
“Chu Thất Thành?” Người đàn ông chán ghét mở miệng, nghĩ đến cái tên kia thì một trận buồn nôn, nhìn mấy người đàn ông bên cạnh Ôn Tuyết Kiều, vẻ mặt có chút không vui: “Cái tên tôi không muốn nghe thì bà lại nói ra, đúng là thiếu đòn.”
Từ ‘đòn’ kia vừa nói khỏi miệng, không đợi Ôn Tuyết Kiều phản ứng được, hai cái tát đã vung xuống mặt bà ta.
“Bốp bốp” hai cái, sức của đàn ông vô cùng lớn, khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều lập tức sưng vù lên. Đau đớn làm bà ta thét chói tai, càng làm cho bà ta câm phẫn: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai? Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ chọc vào đâu. Cậu dám đánh tôi, cậu nhất định sẽ trả giá.”
“Ôn Tuyết Kiều. Tôi thật sự không muốn nói nhảm với bà nữa. Không muốn chịu khổ, rất đơn giản, đến sở cảnh sát tự thú, nói những chuyện xấu kia là do bà làm, không liên quan gì đến Tả Phán Tình.”
“Cậu–” Ôn Tuyết Kiều nhìn bóng đen trước mặt, vừa rồi cảm thấy dáng người cũng không giống, nhưng lúc này bà ta lại kêu lên: “Khốn kiếp. Bọn cảnh sát thối các người phá án như vậy sao? Tôi muốn khiếu nại. Tôi muốn khiếu nại. Tôi phải tố cáo các người.”
“Câm miệng.” Người đàn ông đã mất hết kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều đã thay đổi sắc mặt, nhìn mấy người bên cạnh bà ta: “Nếu bà ta đã không chịu, hôm nay các cậu dạy dỗ bà ta một chút. Các người chơi đùa tùy ý đi. Chỉ cần không chơi chết bà ta, chơi đến tàn phế cũng được.”
Mấy người đàn ông bên cạnh không có động tác gì. Mọi người đứng bất động, người đàn ông lại một trận nhíu mày: “Không muốn?”
Ánh mắt quét về phía Ôn Tuyết Kiều, quần áo hỗn độn. Hai bên mặt đỏ sưng phù.
“Cũng đúng, loại hàng này người bình thường đều ăn không vô.”
“Cậu, cậu khốn nạn.” Ôn Tuyết Kiều tức điên lên, mặt mũi bị đánh rất đau làm bà ta hận không thể đâm người trước mắt hai dao.
Đối với chửi bới của bà ta, người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn Thang Á Nam bên cạnh liếc mắt một cái: “Á Nam, cậu nói, loại đàn bà này, phải dạy dỗ như thế nào mới được?”
Thang Á Nam trầm mặc, hôm nay thiếu gia không chơi cho đã cơn nghiện sẽ không buông tay, tốt nhất là anh không nói gì.
“Chán quá đi. Cũng không biết làm sao bây giờ.” Đột nhiên người đàn ông nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng chó sủa. Vỗ vỗ tay, chỉ vào một thủ hạ trong số đó: “Cậu. Đi đem hai con chó hoang bên ngoài vào đây.”
Người nọ trầm mặc, xoay người ra ngoài, mấy tiếng chó sủa bên ngoài nhanh chóng im bặt.
Lúc đi vào, người nọ dắt theo một con chó. Lông đen vàng đan xen, trong miệng ngậm một khúc xương.
“Sao chỉ có một con?” Người đàn ông liếc nhìn Ôn Tuyết Kiều một cái, vô cùng xấu xa. Ánh mắt chuyển hướng đến Thang Á Nam, mang theo vài phần tà ý.
“Các cậu hẳn là chưa từng thấy qua người thú nhỉ? Hay là hôm nay xem thử nha?”
Đứng lên đi đến dưới ánh đèn, ngọn đèn chiếu vào mặt anh ta. Khuôn mặt tuấn mỹ gần như yêu nghiệt mang vài phần nghiền ngẫm, nốt ruồi dưới mắt trái vì cười mà hơi động đậy, có một lại mị lực khác thường.
Lúc này Ôn Tuyết Kiều lại không rảnh mà quan tâm người đàn ông kia là ai, có bộ dáng gì, toàn bộ lực chú ý đều bị câu nói ‘người thú’ kia thu hút hết.
“Không được, mày muốn làm gì? Bọn mày thả tao ra. Mày là đồ biến thái, mày sẽ không chết tử tế đâu –” Bà ta vùng vẫy muốn đứng lên, rồi lại bị người đè ép ngồi xuống.
Người đàn ông đi đến trước mặt con chó hoang kia, nhìn khúc xương con chó đang gặm, giọng nói có vài phần đồng tình: “Chó à chó, tao biết rõ loại hàng này, bắt bọn mày chơi, có chút uất ức rồi. Nhưng mà, chỉ cần bọn mày chơi, tao còn có nhiều thịt cho bọn mày ăn nha.”
Vỗ vỗ tay, đưa mắt qua, một thủ hạ đã lột sạch quần áo của Ôn Tuyết Kiều. Hắn vỗ vỗ đầu con chó.
“Đi thôi.”
Con chó đứng bất động, ngọn đèn chiếu xuống, thân thể đầy đặn mà yểu điệu của Ôn Tuyết Kiều được chăm sóc cũng không tồi, làn da nhẵn nhụi sáng bóng.
“Chà chà, chó cũng không muốn chơi bà sao? Bà thật đúng là thất bại mà.”
“Thiếu gia.” Thang Á Nam tiến lên từng bước một: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Một vừa hai phải thôi, anh ta cũng không muốn xem người thú.
“Gấp cái gì. Trời vừa bắt đầu tối thôi mà.” Người đàn ông nghĩ nghĩ một chút, chỉ vào một người trong đám thủ hạ: “Cậu, đi chuẩn bị chút thuốc đến đây.”
“Thiếu gia –” Thang Á Nam muốn nói gì đó, người đàn ông phất tay: “Nhanh đi, đừng làm tôi nổi giận.”
Thang Á Nam không nói nữa, nhìn người kia rời đi. Người đàn ông lúc này trở lại ghế ngồi xuống. Nhìn Ôn Tuyết Kiều.
“Bà còn có cơ hội lựa chọn, đi tự thú, bằng không đợi lúc người của tôi trở lại, bà sẽ không còn cơ hội.”
“Đi cm mày.” Ôn Tuyết Kiều nhịn không được chửi tục: “Bọn khốn nạn, bọn mày chết không được tử tế đâu. Tao muốn khiếu nại. Tao muốn đi tố cáo bọn mày.”
Bà ta muốn đứng lên, thân thể bị người khác đè xuống không thể di chuyển: “Anh Thành, anh Thành mau tới cứu em. Anh Thành –”
“Ồn chết được.” Người đàn ông không vui nhíu mày: “Trói bà ta lại, bịt cái miệng lại đi.”
Thủ hạ vâng lời trói Ôn Tuyết Kiều lại, sau đó xé vải trên quần áo bà ta nhét vào miệng.
“Ô ô… Ưm.” Bà ta nói không ra tiếng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông phía trước. Bà ta thề, bà ta nhất định sẽ xé xác người đàn ông này thành từng mảnh nhỏ.
Người thủ hạ kia đã trở lại, trên tay có mấy lọ nhỏ. Người đàn ông cầm lọ nhỏ nhìn thoáng qua: “Cho bà ta uống một lọ, cho con chó kia uống một lọ.”
“Dạ.” Giống như người không có ý thức. Người kia cầm lọ nhỏ chứa thứ gì đó bên trong tưới vào miệng Ôn Tuyết Kiều. Bà ta giãy giụa không chịu uống, thế nhưng cằm bị người đó nắm chặt, chất lỏng trong lọ vào miệng bà ta hết một nửa, bà ta quặn người muốn nhổ ra, người đàn ông đã cầm lọ kia đổ hết vào miệng bà ta.
Mặc kệ bà ta có giãy giụa như thế nào, Ôn Tuyết Kiều vẫn uống hơn một lọ.
“Khốn nạn.” Ôn Tuyết Kiều nóng nảy, không ngừng vặn vẹo thân thể, bên kia, hai lọ thuốc đã được người ta tưới lên cục xương, bị con chó liếm ăn hết.
Rất nhanh, con chó kia liền không chịu nổi nữa, tên thủ hạ dắt con chó đến trước mặt Ôn Tuyết Kiều.
Bà ta còn đang giãy giụa, thế nhưng thân thể đã bắt đầu nóng lên, nhìn thấy con chó kia đến gần, bà ta hét lên. Hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thứ không giống người của con chó đưa vào cơ thể Ôn Tuyết Kiều, sắc mặt Thang Á Nam yên ả không gợn sóng, đi đến bình tĩnh đứng trước mặt người đàn ông.
“Thiếu gia, người đã hôn mê.” Anh ta có thể ngừng tay rồi.
“Bây giờ lại hôn mê?” Thật vô dụng. Người đàn ông chán ghét nhìn hai chó một người trước mắt, vỗ vỗ tay đứng lên: “Bỏ đi, để chúng chậm rãi chơi đùa đi. Tôi cũng mệt rồi.”
“Thiếu gia, người phụ nữ này–”
“Cậu đau lòng sao?” Khuôn mặt người đàn ông đến gần Thang Á Nam: “Vậy vừa rồi sao cậu không tự mình lên người bà ta đi.”
“Thiếu gia–” loại chơi đùa này không đáng cười chút nào.
“Được được.” Người đàn ông ngáp một cái: “Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi. Á Nam, tôi tự trở về, mấy người các cậu đi chơi một chút đi.”
Về phần Ôn Tuyết Kiều, để cho bà ta ở đây chậm rãi hưởng thụ là được rồi.
“Ngày mai nếu bà ta không đi tự thú, thì đem đoạn video gửi cho bọn cảnh sát ngu ngốc kia đi.”
Thật là vô dụng, vợ của mình cũng không chăm sóc được, anh ta không đoạt lấy Tả Phán Tình, thì thật có lỗi với tất cả những chuyện hôm nay anh ta đã làm.
“Dạ.” Đoàn người rời khỏi nhà máy bỏ hoang, còn Ôn Tuyết Kiều bị lực mạnh trên người lay cho tỉnh dậy, mở mắt thì thấy một con chó đang không ngừng di chuyển trên người mình.
Muốn giãy giụa, nhưng tay và chân còn bị cột. Bà ta căn bản không động đậy được. Trong lòng đè nén, lại hôn mê bất tỉnh…
Ăn cơm xong, Tả Phán Tình không cho Cố Học Văn giúp, đem mọi thứ dọn dẹp xong, phát hiện Cố Học Văn đã trở về phòng tắm rửa.
Thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn áo khoác trên người mình. Lặng lẽ đi vào phòng. Lúc này Cố Học Văn vừa vặn đi ra, chần chừ một chút, cô nhẹ nhàng đi đến phía sau anh. Kéo tay anh qua.
“Này, là quà em tặng anh.”
“…”Cố Học Văn sửng sốt một chút, theo tay cô đang cởi bỏ áo khoác, mắt nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì hơi sửng sốt, hô hấp lập tức trở nên nặng nề.
“Em, em mặc cái này cả đêm?”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, có chút rụt rè. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chủ động quyến rũ Cố Học Văn, nhưng hôm nay cô đột nhiên rất muốn làm vậy. Bởi vì cô thật sự không biết, bản thân còn có thể ở bên cạnh anh bao lâu nữa.
Cố Học Văn nhìn bên trong áo khoác Tả Phán Tình mặc một cái áo ngủ tơ tằm màu đen gợi cảm, đột nhiên vươn tay dùng sức kéo cô vào ngực. Cánh môi tà ác để ở vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở mãnh liệt mà nguy hiểm, phun lên vành tai cô: “Em cố ý sao?”
“Anh không thích?”
“Chết tiệt. Rất thích.” Cố Học Văn nâng tay nâng cằm cô lên, khóe môi giơ lên một độ cong mang theo vài phần đùa bỡn, lộ ra ham muốn nồng đậm.
“Em, cái cô tiểu yêu tinh này.”
Áp chê cô dưới thân, mãnh liệt hôn, dừng trên môi cô, bá đạo cạy mở hàm răng cô, đem con rắn nhỏ luồn vào trong. Bàn tay nhỏ bé của Tả Phán Tình đặt lên cổ anh, đón ý theo nụ hôn của anh, làm cho anh hôn càng sâu hơn.
Khát khao càng đậm hơn. Bàn tay to bắt đầu dao động trên người cô. Ngón tay anh linh hoạt, vỗ về chơi đùa nơi trắng mịn đầy đặn của cô, thân thể hồng nhạt của cô phảng phất như có ý thức riêng, không để ý đến ý nguyện của chủ nhân, tự động bày ra phản ứng tươi đẹp của người phụ nữ khi bị thúc giục.
Phía trước của anh đã động đậy, càng tách chân cô ra, để cô dính sát vào chính mình, thể nghiệm một loại biến hóa sinh lý thuẩn chủng của đàn ông.
Cường thế như vậy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên. Lại phát hiện mình chưa từng mẫn cảm cảm giác được tồn tại của cơ thể đến như vậy. Mỗi lần tay anh vén lên một tấc tơ tằm, mỗi lần môi anh dán lên mỗi chỗ da thịt, khu vực kia liền phảng phất như tươi tắn sống lại, mê người mà thay đổi.
Tấm vải tơ tằm kia vô cùng mỏng manh, anh xé một cái liền rách toang, Tả Phán Tình trừng mắt liếc anh một cái, đôi mắt mang theo chỉ trích cùng hờn dỗi kia làm cho hô hấp của anh lại trở nên dồn dập.
Môi anh mang theo nhiệt độ cháy bỏng gần như đau đớn, vỗ về hun đốt gương mặt, cổ, yết hầu, xương quai xanh của cô.
Làn da ngọc ngà dưới ánh sáng lung linh của màn đêm cùng cảm xúc mãnh liệt kich thích mà phản chiếu sắc hồng dưới màu tuyết trắng. Ánh sáng càng mạnh mẽ nóng rực chiếm giữ ánh mắt anh, trái tim anh, nhịp điệu và tần suất âu yếm của anh bỗng nhiên thay đổi, đột ngột mà cuồng bạo cắn mút mỗi tấc da thịt, ý đồ muốn nổ tung sự hoan lạc trong cơ thể cơ, muốn cô cùng anh bắt đầu điệu nhảy.
Trên đóa hoa trắng noãn lưu lại những dấu hồng mờ mờ.
Chút đau, chút ngứa, chút tê dại. Vô số cảm giác cùng nhau hợp thành vô số khoái hoạt, khiến cô càng dựa sát người vào anh hơn.
Có một chỗ nào đó đưa ra, lại có một chỗ nào đó nghênh đón tiến vào. Thân thể hừng hực, tâm linh giao hòa.
Khẽ thì thầm tên cô, qua hôm nay, tất cả đều đã thay đổi.
“Cố Học Văn.” Ý thức trong lúc mê man, Tả Phán Tình thật tâm nói lên điều chính cô cũng không chú ý: “Em thích anh.”
Rất thích, rất thích.
Không phải yêu, là thích. Đối với câu này, cũng không vừa lòng, song ánh mắt mê ly của cô, lại khiến cho Cố Học Văn điên cuồng.
“Tả Phán Tình. Em là của anh.”
Một đêm quấn quýt. Một đêm vui thích. Một thật đẹp, con người thật yên ổn.