5 kg ma túy nguyên chất. Cho dù Tả Phán Tình có chín cái mạng, cũng không đủ cho tội tử hình.
“Em, em đã làm gì sao?” Trong lòng Tả Phán Tình mơ hồ có nghi vấn, nhưng lại không muốn tin: “Anh. Các anh vừa làm gì ở đây?”
“Em hỏi bọn anh đang làm gì?” Giọng Cố Học Văn vô cùng lạnh lẽo, anh thật không thể ngờ Tả Phán Tình lại bị Ôn Tuyết Kiều lợi dụng đi vận chuyển ma túy. Lại càng không thể ngờ Ôn Tuyết Kiều có thể ác độc như vậy, vậy mà có thể để chính con gái ruột của mình hỗ trợ vận chuyển ma túy.
Vòng tay ôm cô chặt, gần như muốn làm cô nghẹt thở. Thân thể bị đau làm cô ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Cố Học Văn.
“Không thể nào đâu?” Sẽ không, không thể giống như cô đang nghĩ. Cố Học Văn trừng mắt nhìn khuôn mặt cô, giọng nói lạnh lẽo như giá rét tháng chạp.
“Không thể? Không thể cái gì? Phòng 1303. Gã đàn ông mà cái người em gọi là mẹ muốn em đến đưa đồ đó tên là Ngô Đạt, trùm ma túy Myanmar. Lần này tới, hắn ta mang theo 5 kg ma túy nguyên chất. Vừa rồi nếu anh không ngăn em kịp thời thì bây giờ có lẽ Tả Phán Tình em đã ngồi tù rồi.”
“Không thể nào.” Tả Phán Tình lắc đầu. Trong lòng không tin chuyện này là thật: “Anh gạt em, anh gạt em. Anh gạt em đúng không? Chứng cứ đâu? Em muốn chứng cứ.”
“Chứng cứ?” Cố Học Văn không thể tin là đến lúc này mà cô vẫn còn tin người mẹ chỉ mới gặp mặt mấy lần kia.
Không. Không phải mới gặp mặt vài lần.
Có lẽ lúc anh không biết thì hai người đã gặp mặt nhiều lần rồi. Khoảng thời gian anh không ở nhà này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tả Phán Tình. Mẹ em là kẻ buôn bán ma túy, em nghe rõ rồi chứ. Người sinh ra em kia, là tay buôn bán ma túy–”
“Không thể nào.” Tả Phán Tình không chịu tin, đưa tay bịt tai mình lại, từ chối chấp nhận sự thật như vậy: “Không thể nào. Không thể nào. Em không muốn nghe, em không muốn nghe.”
“Bà ta hại em. Bà ta cố tình kêu em tới đây, chính là muốn em làm bia đỡ đạn cho bà ta. 5 kg ma túy nguyên chất này, Tả Phán Tình, nếu giao dịch này thành công, em có biết em sẽ hại bao nhiêu người không? Nếu giao dịch không thành công, em chính là người chịu tội thay. Bản thân em chết như thế nào em cũng không biết.”
“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình không tin, cô không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe. Sao có thể chứ? Không thể nào.
“Anh nói bậy?” Cố Học Văn thật sự phát hiện mình sẽ bị Tả Phán Tình làm cho tức chết, kéo đôi tay đang bịt lấy tai của cô ra, buộc cô phải nghe anh nói: “Ngay tại đây, ngay vừa rồi, tiếng súng em nghe thấy, nếu anh không ngăn cản, vậy 5kg ma túy này, đã bị em mang đến cho người mẹ ác độc kia của em rồi.”
“Anh nói bậy. Em không tin. Một chữ em cũng không tin. Cố Học Văn, anh không có chứng cứ thì đừng vu oan cho người khác.”
Trên thế giới này, sao lại có người xấu xa như vậy? Mình là con của bà ta mà? Sao bà ta có thể hại mình chứ? Sao lại có thể?
Tả Phán Tình không muốn tin, không phải cô chưa từng hoài nghi, không phải cô chưa từng nghi ngờ. Thế nhưng sự đồng cảm trong lòng với Ôn Tuyết Kiều đã áp đảo tất cả. Bà ta là một người phụ nữ đáng thương, sống đến trung niên, không chồng không con không chỗ dựa, đáng thương biết bao nhiêu?
Nhưng mà bây giờ Cố Học Văn đang nói gì? Ôn Tuyết Kiều chỉ lợi dụng cô? Điều này sao cô có thể chấp nhận được?
“Em muốn chứng cứ chứ gì?” Cố Học Văn nhìn thấy nét mặt đau khổ trốn tránh của cô, gật đầu thật mạnh: “Được. Anh cho em chứng cứ. Anh cho em thấy mẹ ruột của em, đối xử với em như thế nào.”
Dùng sức kéo tay Tả Phán Tình đi đến thang máy. Tả Phán Tình muốn giật tay ra, nhưng anh nắm rất chặt, sức lực lớn đến nỗi làm cô có cảm giác tay như muốn đứt ra.
Thang máy đến, vài người đi ra. Là quản lý của khách sạn, đi theo phía sau là vài nhân viên. Vừa rồi tiếng súng vừa vang lên một tiếng thì tất cả mọi người đều sợ hãi, trốn cả buổi không dám động đậy.
Sau đó thấy cảnh sát đã áp giải tội phạm đi, lúc này mới dám ra.
Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua khuôn mặt người đàn ông trung niên đang dẫn đầu, đưa thẻ chứng nhận lướt qua mặt ông ta: “Cảnh sát.”
“Đồng chí cảnh sát.” Quản lý bị dọa sợ hãi: “Chúng tôi đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp. Thật sự không biết loại người nào đến đây ở. Không liên quan đến chúng tôi.”
“Đâu đã nói chuyện có liên quan đến mấy người.” Thanh âm Cố Học Văn rất lạnh: “Hiện tại tôi biết các người có ghi hình giám sát lầu 13. Ở đâu?”
“Ở phòng điều động lầu 3.” Quản lý vẻ mặt lấy lòng: “Xin đi theo tôi.”
“Được.” Cố Học Văn theo quản lý xuống lầu, từ đầu tới cuối, tay vẫn không buông tay Tả Phán Tình ra.
Tả Phán Tình vẫn trầm mặc, đi theo Cố Học Văn xuống lấy băng ghi hình giám sát, rồi bị anh kéo xuống lầu, lên chiếc Hummer. Trong bóng đêm xe chạy về sở cảnh sát.
Tuy là đêm đã khuya, nhưng người trong sở cảnh sát vẫn chưa nghỉ ngơi.
Cường Tử nghe nói bắt được Ngô Đạt, cũng vội trở về. Nhóm người canh giữ ở cục cảnh sát, không một ai rời đi.
Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình lên lầu, đi vào phòng họp, mắt nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt của mọi người. Trên đó còn có sự vui mừng, nhưng nhiều hơn là một loại thông cảm.
“Giam người lại rồi?”
“Giam rồi.” Đại Cương gật đầu: “Cũng dặn dò kỹ các đồng nghiệp bên tổ trọng án tăng cường đề phòng, bọn họ không chạy được đâu.”
“Mệt mỏi nhiều ngày rồi. Tất cả về đi. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại trình diện.” Mấy ngày nay quả thật mọi người đã vất vả lắm rồi. Cũng cần nghỉ ngơi thật tốt.
“Sếp.” Cường Tử đứng lên đầu tiên, gật đầu với Tả Phán Tình đang đứng bên cạnh Cố Học Văn: “Chị dâu.”
Tả Phán Tình hơi gật đầu, không nói gì mà cũng chẳng biết phải nói gì. Trên tay Cố Học Văn vẫn đang cầm cuốn băng ghi hình, căn bản cô không thể tin chứng cứ đang ở bên trong đó.
Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của những người trong phòng họp. Cường Tử, Đại Cương, còn có Tiểu Trương lúc nãy. Từng người từng người đều có vẻ mặt nghiêm túc. Có mấy người nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, có rất nhiều ánh mắt trong đó cô nhìn không hiểu, mà cũng không có tâm trạng đâu mà muốn hiểu.
Tâm tư rối rắm. Đối với mọi thứ xung quanh mình, cô cũng không quan tâm. Cô không biết 5 kg ma túy là khái niệm gì. Nhưng cô rất rõ, buôn bán ma túy là tội tử hình.
Thân thể hơi run rẩy, cô cảm thấy lạnh. Lý trí đã tin lời của Cố Học Văn, nhưng tình cảm lại không cách nào chấp nhận được. Đứng yên ngơ ngác, nhìn những cảnh sát kia sau khi chào hỏi Cố Học Văn lần lượt rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, sau đó Cố Học Văn đi đến trước máy phát hình trong phòng họp, đưa tay bỏ cuốn băng ghi hình vào.
Ấn nút phát hình, tua nhanh. Bóng người trên đó ra sức lay động. Mãi đến khi cô xuất hiện ở hành lang. Sau đó là Tiểu Trương thay cô đi giao hàng.
Cô thấy, người kia, người ở phòng 1303. Bộ dạng đầy nguy hiểm, thoạt nhìn không phải là người tốt. Tả Phán Tình nhìn thấy rõ ràng, hắn khom lưng kiểm tiền, Tiểu Trương rút súng, hắn cũng rút ra một khẩu súng.
Sau đó thì sao?
Cô thấy Cố Học Văn. Anh bắn một phát súng vào phòng, rất nhanh, bên trong áp tải hai người đi ra, chiếc va li bị người gọi là Đại Cương kia nhặt lên.
Xem đến cuối cùng, máy ghi hình ở chỗ rẽ đã quay được rành mạch, lúc mở chiếc va li kia ra, trong đó đầy ắp ma túy.
Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người. Kinh ngạc nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, một lúc lâu sau thần trí mới quay về. Ôn Tuyết Kiều, bà ta không phải muốn chết chứ? Tại sao, tại sao bà ta muốn làm chuyện như vậy?
Không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại ra bấm số của Ôn Tuyết Kiều. Song không có ai bắt máy, cô không từ bỏ ý định lại gọi lại. Vẫn là không có ai nghe.
Cuối cùng, lúc gọi đến lần thứ ba, không ngờ, Ôn Tuyết Kiều lại nghe.
“Tại sao?” Tả Phán Tình không thể chấp nhận, càng không thể hiểu được: “Tại sao bà lại làm như vậy? Tôi là con của bà mà? Sao bà lại có thể đối xử với tôi như vậy?”
“Phán Tình?” Ôn Tuyết Kiều nghe ra giọng nói của cô, sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười: “Con nói gì vậy? Mẹ làm sao?”
“Bà đừng giả bộ nữa.” Tả Phán Tình gần như muốn hét lên: “Tại sao bà lại gạt tôi? Tại sao bà lại muốn hại tôi như vậy? Bà để tôi thay bà vận chuyển ma túy? Tôi là con gái của bà mà, con ruột của bà, sao bà có thể như vậy, bà có còn nhân tính hay không?”
“Gạt con? Mẹ gạt con cái gì?” Giọng của Ôn Tuyết Kiều nghe có vẻ như vô cùng khó hiểu: “Rốt cuộc con đang nói gì vậy? Cái gì mà vận chuyển ma túy? Phán Tình không phải con đang hiểu lầm chuyện gì chứ?”
“Bà là đồ lừa đảo. Đồ lừa đảo.” Rốt cuộc Tả Phán Tình không khống chế được hét lên: “Tôi không bao giờ tin bà nữa. Không bao giờ.”
Ngắt điện thoại, Tả Phán Tình nắm chặt điện thoại trong tay, đứng yên không nhúc nhích.
Từ đầu đến cuối Cố Học Văn không nói câu nào, bình tĩnh xem hết cuốn băng, cuối cùng lấy cuốn băng ra khỏi máy chiếu.
Xoay người đứng bình tĩnh trước mặt Tả Phán Tình, nhìn vẻ đờ đẫn trên mặt cô, đôi mắt kia, không còn linh động và quật cường như trước nữa mà mờ mịt trống rỗng. Không có một chút thần thái.
“Phán Tình?” Trong lòng có chút lo lắng, người phụ nữ kia. Cho dù không nhận mẹ con với Tả Phán Tình, cũng không thân thiết, nhưng chính là người sinh ra cô. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Cố Học Văn không nói rõ với cô.
Tả Phán Tình để ngoài tai, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tái nhợt suy nhược của Ôn Tuyết Kiều. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có vài phần giống cô. Là người cho cô sinh mệnh, nhưng lại là một người buôn bán ma túy?
Điều này làm sao cô có thể chấp nhận được? Làm sao chấp nhận. Thân thể bắt đầu co rúm lại, run rẩy, đầu ngón tay gần như không thể nắm chặt, vờn quanh người là hơi thở quen thuộc, làm cô mờ mịt ngẩng đầu, mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn, mang theo vài phần không dám tin.
“Nói cho em biết.” Đưa tay bắt lấy vạt áo anh, cô thật sự không muốn tiếp nhận sự thật như vậy: “Nói cho em biết. Nếu hôm nay anh không ngăn cản em. Nếu hôm nay, em thật sự đem chiếc va li có ma túy kia về cho bà ta. Thì như vậy có phải em đã không còn mạng rồi không?”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn không biết phải an ủi cô như thế nào, anh cũng không nghĩ sự tình lại phát triển đến tình trạng ngày hôm nay.
Trên thực tế nếu Tả Phán Tình mang ma túy về cho Ôn Tuyết Kiều, anh tin Ôn Tuyết Kiều nhất định sẽ mang ma túy cho thành viên Đông Bang tiêu thụ ra ngoài, cứ như vậy, anh có thể tìm hiều ngọn nguồn. Khiến tập đoàn buôn lậu Đông bang bị đả kich và tổn thất thật lớn.
Thậm chí có khả năng anh còn có thể bắt được Chu Thất Thành. Báo thù cho Lương Đội. Nhưng anh không làm vậy. Vừa rồi toàn bộ lý trí của anh đều biến thành lo lắng cho Tả Phán Tình.
Anh chỉ biết anh không thể để cô xảy ra chuyện, nếu Tả Phán Tình bị thành lập tội danh buôn bán ma túy. Thì cô chết chắc, cho dù là anh, cũng không cứu được cô.
………………………