Xe dừng lại, Tả Phán Tình đang định xuống xe thì bị Kỷ Vân Triển ngăn lại: “Phán Tình, không phải chúng ta đã nói, để anh đi thay em mà.”
“Anh đi làm gì chứ?” Tả Phán Tình ôm chặt vali, cô suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định tự mình đi, cô cũng muốn xem ông ta là dạng đàn ông gì: “Anh yên tâm, tôi chỉ đem tiền lên thôi, rồi nhanh chóng xuống đây.”
“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển lại bắt được tay cô: “Để anh đi.”
“Kỷ Vân Triển.” Tả Phán Tình thật sự không chịu nổi, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài phần khó hiểu: “Anh làm sao vậy? Tôi đã là người lớn rồi, tôi có năng lực tôi cũng tin mình có thể giải quyết được mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
“Tả Phán Tình.” Kỷ Vân Triển nhỏ giọng nói, mang theo chút khẩn cầu: “Em có nghĩ tới bây giờ em mang theo bao nhiêu tiền? Em có nghĩ tới tại sao mẹ em sao từ đâu mà có một số tiền lớn như vậy? Còn nữa, dù cho có một số tiền lớn như vậy, cũng không thể dễ dàng đưa ra như vậy?
“Bà ấy đã sắp chết rồi.”
Tả Phán Tình dùng sức quẫy tay anh ra, trên thực tế cô cũng không tin. Ai nhìn thấy một vali tiền lớn như vậy mà không động tâm chứ? Nhưng bây giờ Ôn Tuyết Kiều đã gần chết, bà ấy còn cần đống tiền này làm gì?
“Anh biết không? Bác sĩ nói bà ấy chỉ sống được 2 tháng nữa thôi. Bây giờ người đàn ông đó lại tìm đến cửa, đòi bà ấy phải trả tiền lại cho ổng. Bà ấy chỉ muốn bình yên sống nốt những ngày tháng cuối cùng nên mới chọn đưa tiền ra. Chỉ là như vậy thôi, anh hiểu rồi chứ?”
“Nhưng mà ai lại để một số tiền lớn như vậy trong nhà cả mà không phải ngân hàng chứ?” Kỷ Vân Triển tin rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy: “Phán Tình, nếu chồng của mẹ đẻ em đúng là người tốt, thì sao lại muốn lấy lại tiền đã cho cơ chứ? Anh nói rồi, để anh đi.”
“Kỷ Vân Triển, ý anh là sao?” Tả Phán Tình nhìn thấy trong mắt anh có chút phức tạp, tay buông vali ra một chút. Lúc này Kỷ Vân Triển cầm lấy vali xuống xe.
“Anh đi lên đây.” Mang theo vali đang định đi lên, lúc này Tả Phán Tình đột nhiên thay đổi chủ ý, nhanh chóng xuống xe, chặn trước mặt anh.
“Tôi đi cùng anh?”
“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển vô cùng bất đắc dĩ nói: “Em không tin anh sao?”
“Tôi tin anh.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Nhưng thật sự tôi rất muốn nhìn xem người đàn ông kia một lần.”
“Em thật là.” Kỷ Vân Triển thở dài: “Được rồi, em đi lên với anh. Nhưng mà nói trước, anh đi trước, em theo sau, không được làm ẩu đấy.”
“Yên tâm, tôi biết rồi.” Thật là, không phải chỉ là đưa một chút tiền thôi sao?
“Đi thôi” Kỷ Vân Triển thực sự là không có cách nào mà nhắm chắc được cô, không cách nào đè nén sự sủng nịnh gợn lên trong mắt, cùng đi theo cô vào khách sạn.
Trong một cái xe khác, Cố Học Văn nhìn chằm chằm hai bóng dáng chậm chạp không động đậy kia. Ánh mắt của đồng đội trong xe đều nhìn chằm chằm anh, chỉ là anh dường như vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hai tay nắm chặt thành quyền, bộ đàm trong tay bị siết đến nóng ran cả lên, gần như sắp biến dạng rồi. Anh không cảm nhận được, chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta đâm một nhát, khó chịu tới cực điểm rồi!
Lúc này, đêm đã khuya. Cũng có thể nói là rạng sáng, vợ anh cùng với tên đàn ông khác đến khách sạn?
Làm gì vậy? Tả Phán Tình, anh không ở nhà, em chính là dùng hành động này để đáp lại sự tín nhiệm của anh giành cho em sao? Anh không ở nhà, em liền trống vắng cô đơn đến độ như vậy sao?
Hay là, trong lòng em cuối cùng vẫn còn yêu Kỷ Vân Triển, đối với anh ta vẫn khó quên, cho nên hai người mới “dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng” phải không?
“Sếp…” bộ đàm phát ra âm thanh. Là Đại Cương: “Bọn em đang ở chỗ rẽ ngoài hành lang trước cửa phòng mục tiêu, tất cả đều bình thường, có người tới gần bọn em lập tức hành động, mọi tình huống đang được giám sát chặt chẽ.”
Lý trí nháy mắt quay trở lại, ánh mắt Cố Học Văn trong chớp mắt lạnh như băng, đại não trước khi anh phản ứng đã có quyết định.
“Mọi người chú ý, giữ vững vị trí, một khi có người đến cùng mục tiêu tiến hành giao dịch thì lập tức tóm lấy, nếu đối tượng có ý định chống cự, có thể hạ gục tại chỗ.”
“Rõ, Rõ.” Đối thoại kết thúc. Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng nghiêm túc, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, vừa rồi trên tay Kỉ Vân Triển có một cái vali..
Lúc đầu anh chỉ thấy Tả Phán Tình cùng Kỷ vân Triển đi lên, sau đó trong tay bọn họ xách theo một cái vali.
Ôn Tuyết Kiều?
Trong đầu anh hiện ra 3 chữ này, trái tim Cố Học Văn lập tức vọt lên tới họng. Khả năng vừa mới hiện lên trong đầu kia khiến tim anh như ngừng đập, không chút nghĩ ngợi, nói vào bộ đàm:
“Đại Cương nghe. Nếu thấy có người lên lầu, là một nam một nữ, lập tức ngăn bọn họ lại, tuyệt đối không cho bọn họ tiếp cận mục tiêu.”
“Sếp?” Là sao? Đại Cương nghe không hiểu: “Nếu là tới giao dịch thì sao sếp?”
“Không có nếu như.” Cố Học Văn vừa nói vừa mở cửa xe, chạy nhanh về phía khách sạn: “Dưới mọi tình huống không được làm kinh động đến mục tiêu ngăn người lại. Dùng mọi biện pháp không được cho người vừa tới đến gần mục tiêu. Rõ chưa?”
“Rõ.” Tuy không hiểu vì sao, nhưng Đại Cương vẫn vô cùng trách nhiệm tiêu sái đi đến cửa canh trước cửa thang máy, mặc kệ người tới là ai, đều phải ngăn lại.
Dưới lầu, Cố Học Văn chạy nhanh như bay, sống gần 30 năm, chưa lần nào anh khẩn trương sợ hãi như vậy.
Tả Phán tình, đừng. Ngàn vạn lần đừng như những gì anh nghĩ, anh thà là em đi với Kỷ Vân Triển đến khách sạn thuê phòng, chứ đừng là em đến để giao dịch thay cho Ôn Tuyết Kiều.
Không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của cậu bé giữ cửa và đồng đội ở phía sau, Cố Học Văn nhanh vọt tới trước thang máy, lúc này 3 cái thang máy đang đi lên tầng cao nhất, chỉ có 1 cái đang chậm rãi xuống đến tầng 1. Cố Học Văn gần như muốn phát điên, không ngừng nhấn nút, thang máy rốt cục cũng đến nơi, anh liền vọt vào, rồi lại ấn phím, trong lòng anh lại bắt đầu kêu gào.
Phán Tình, chờ anh, nhất định phải chờ anh
Tả Phán Tình cùng Kỷ Vân Triển đi vào khách sạn, vào thang máy, ấn số 13, cửa thang máy chậm chạp khép lại, đứng bên cạnh Kỷ Vân Triển. Cô đột nhiên có một cảm giác không gian và thời gian như đảo ngược.
Năm năm trước, cô một lòng muốn dâng mình cho Kỷ Vân Triển. Đặt phòng khách sạn, một mình ở khách sạn chờ anh đến. Lần đó cũng là tầng 13.
Số phòng cô chọn là 1314. Suốt đời suốt kiếp
Cô nghĩ cô có thể ở bên Kỷ Vân Triển suốt đời suốt kiếp, nhưng chẳng ai ngờ, bây giờ cô với anh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Móng tay đâm vào lòng bàn tay, sắc mặt vì nhớ lại chuyện kia mà khó coi vô cùng. Kỷ Vân Triển chú ý tới sự thay đổi cảm xúc của người bên cạnh, bèn quay sang nhìn cô, trong đôi mắt sáng lộ ra vài phần khó hiểu:
“Phán Tình, em làm sao vậy?”
Tả Phán Tình không trả lời, chỉ đứng bất động. Kỷ Vân Triển có chút lo lắng, lấy tay áp lên trán cô, Tả Phán Tình lách người theo bản năng đứng sang bên cạnh.
Ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Kỷ Vân Triển, cô đã không còn chút áy náy nào.
“Đừng đụng vào tôi.” Cách xa một chút, để cô lại im lặng
“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, chỉ lo lắng nhìn cô, từ lúc bước vào thang máy, vẻ mặt cô đã tái nhợt như vậy, cô đang nghĩ cái gì? Sao sắc mặt lại khó coi thế kia?
Tả Phán Tình giả vờ như không nghe thấy, chỉ cứng người đi về đứng bên hông thang máy.
Kỷ Vân Triển nhìn cô, muốn nói cái gì đó, thì cửa thang máy đúng lúc mở ra, Tả Phán Tình bước ra ngoài, anh đuổi theo, phía trước bỗng có người chặn họ lại.
Đại Cương vừa nhìn thấy người đi ra là Tả Phán Tình thì sửng sốt một chút, ngày Cố Học Văn kết hôn anh ta cũng tham dự, anh ta còn cùng Cường Tử đuổi theo đưa Tả Phán Tình về mà
“Chị dâu?”
Lúc này thấy Tả Phán Tình xuất hiện ở đây, anh ta vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Vân Triển đang đứng bên cạnh, nghĩ đến lời vừa rồi Cố Học Văn nói.
Câu “chị dâu” kia làm Tả Phán Tình giật mình, ngơ ngác nhìn Đại Cương, nửa ngày sau mới có phản ứng, anh ta là ai vậy? Dùng hết sức lục lọi trong trí nhớ 1 hồi, cô đột nhiên nghĩ đến.
Lúc mới quen Cố Học Văn, chính là người này cùng với người tên là Cường Tử, lấy súng chĩa vào mình. Lùi người ra phía sau một chút, ánh mắt đề phòng lườm anh ta.
“Sao anh lại ở đây?”
“Chị dâu tới đây có việc ạ?” Phải nghĩ cách giữ chị ấy lại, Đại Cương lúc này đang hiểu lầm, nghĩ đến việc Tả Phán Tình bởi vì Cố Học Văn thường xuyên vắng nhà, mà cùng người khác đi thuê phòng.
Vì ý nghĩ trong đầu, làm cho ánh mắt anh không tự giác toát ra vài phần không đồng tình, còn có một chút khinh thường rất nhỏ.
Tả Phán Tình cảm giác được ánh mắt anh ta, cũng hiểu được anh ta đang hiều lầm, nhưng cô không muốn giải thích, có việc gì thì chờ cô đưa tiền cho chồng trước của Ôn Tuyết Kiều đã rồi nói sau.
Cô bước qua người anh ta đi đến phòng 1303.
Đại Cương lại một lần nữa chắn trước mặt cô: “Chị dâu, đã trễ thế này, chị đi đâu vậy?”
“Không đi đâu hết?” Tả Phán Tình không cần thiết phải giải thích với cấp dưới của Cố Học Văn. Tả Phán Tình nhìn Kỷ Vân Triển, anh đang ở đằng sau cô, trên tay còn đang xách cái vali.
“Chúng ta đi thôi.”
“Chị dâu.” Đại Cương nóng nảy, đùa chẳng vui gì cả, để cho cô đi qua, thì thật uổng công bao nhiêu năm anh lăn lộn mà: “Hôm nay chị không thể đi qua, chị về nhà đi.”
“Là sao?” Tả Phán Tình nhướng mày, trong mắt có một tia khó hiểu: “Tại sao tôi không thể đi qua chứ?”
“Không thể đi qua chính là không thể đi qua.” Bây giờ Đại Cương mới hiểu được vì sao sếp lại muốn mình ngăn Tả Phán Tình lại, đúng là, vợ mình cùng tên đàn ông khác đến khách sạn thuê phòng. Không ngăn lại mới là lạ.
Tả Phán Tình dừng lại, ánh mắt đảo qua người đang đứng trước mặt mình, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của anh ta: “Anh tránh ra, tôi phải đi lấy đồ.”
“Dù chị có lấy đồ gì cũng vậy thôi, hôm nay chị không thể đi qua đây được.” Đại Cương cố gắng ngăn không cho cô đi, Kỷ Vân Triển lúc này liền nhìn ra cái gì đó. Đi từng bước đến phía trước, chắn trước mặt Tả Phán Tình: “Các anh đang làm nhiệm vụ trong này à?”
Trong mắt Đại Cương hiện lên một tia kinh ngạc, không đợi anh ta trả lời, cửa thang máy lại mở ra. Một bóng dáng từ bên trong phi như bay ra ngoài. Dùng tốc độ nhanh nhất, chạy về phía bên này.
Lúc Tả Phán Tình xoay người nhìn người mới bước từ thang máy ra thì sửng sốt một chút, Cố Học Văn?
Sao anh lại ở đây? Thân thể cứng đờ, nhìn anh đi nhanh đến bên này, ngắn ngủn có vài bước, mà bước nào cũng tựa như dẫm nát lòng cô.
Theo bản năng Tả Phán Tình liếc nhìn Kỷ Vân Triển một cái, anh cũng nhìn lại cô rồi hai ánh mắt chuyển hướng đến Cố Học Văn, một ánh mắt mang theo vài phần rối rắm cùng bất an. Một ánh mắt khác mang theo vẻ nhìn ra chân tướng.