Tả Phán Tình mang va li ra cửa, một đường đi khỏi khu biệt thự. Cảm giác tâm trạng vô cùng nặng nề. Ôn Tuyết Kiều một mình sống trong căn nhà lớn như vậy. Bây giờ lại trả toàn bộ tiền cho người đàn ông kia.
Sau này bà ấy phải làm sao?
Sau này? Làm gì có sau này? Tâm tư Tả Phán Tình buồn bực, nhớ đến lời bác sĩ nói, chuyện Ôn Tuyết Kiều chỉ có thể sống hơn hai tháng nữa.
“Người sắp chết. Còn có sau này sao?”
Thầm thở dài, cất bước ra khỏi tiểu khu. Chiếc xe màu đen lại lần nữa dừng trước mặt cô, quay sang, nhìn chằm chằm mặt Kỷ Vân Triển, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ.
“Anh, sao anh còn chưa đi?”
“Anh chờ em.” Kì thực Kỷ Vân Triển đã định đi rồi. Nhưng cuối cùng lo lắng cho Tả Phán Tình, nên vẫn chờ cô.
Nếu nói Tả Phán Tình không cảm động, là nói dối. Nhìn sự chân thành trên mặt Kỷ Vân Triển. Cô tin nếu cô chưa kết hôn, anh không trở về trễ như vậy, cô nhất định sẽ mặc kệ năm đó anh đã làm gì mà tha thứ cho anh.
Nhưng cuộc sống không có nếu như.
“Anh đi đi.” Tả Phán Tình mang va li muốn đi. Kỷ Vân Triển lại phát hiện trên người Tả Phán Tình trừ túi xách còn có thêm một cái va li, trên khuôn mặt nho nhã hiện lên vài phần lo lắng: “Phán Tình, em muốn đi đâu? Va li này là gì?”
“Tôi–”
“Anh đưa em đi.” Hiện tại đã trễ thế này, bên ngoài lại hẻo lánh, làm sao có thể gọi xe được.
“Không cần.”
“Anh nói rồi. Anh làm tài xế cho em. Cũng không được?” Kỷ Vân Triển thật sự bị cô làm cho tức điên: “Anh sẽ lấy tiền của em, như vậy được chứ?”
“Anh–”
Tả Phán Tình cắn môi, nhìn va li trên tay mình, lại nhìn sự chân thành của Kỷ Vân Triển. Cuối cùng gật gật đầu.
“Được rồi. Làm phiền anh.”
Lúc này một phụ nữ như cô mang theo nhiều tiền như vậy đi trên đường, quả thật rất phiền phức. Tả Phán Tình do dự một hồi, rồi vẫn lên xe Kỷ Vân Triển.
“Em đi đâu?” Kỷ Vân Triển không rõ mẹ của Tả Phán Tình muốn làm gì: “Trễ thế này em còn đi ra ngoài, em, mẹ của em sao không ngăn cản?”
Vì sao không giữ Tả Phán Tình ở lại? Nếu anh không ở lại, thì chẳng phải Tả Phán Tình sẽ một mình lang thang trên đường khuya khoắc thế này sao?
“Tôi phải ra ngoài.” Tả Phán Tình cắn môi, không biết phải nói như thế nào: “Không liên quan đến bà ta.”
“Sao lại không liên quan đến bà ta?” Kỷ Vân Triển không mấy thiện cảm với Ôn Tuyết Kiều. Nhất là bà ta lại để Tả Phán Tình đêm hôm phải chạy tới chạy lui thế này, anh lại càng không đồng ý.
“Bà ấy bị bệnh, anh đừng nói bà ấy như vậy.” Nhất là Ôn Tuyết Kiều lại thẳng thắn trả tiền cho chồng cũ như vậy. Cô cảm thấy bà ta hiện tại thay đổi lắm rồi.
“Em muốn đi đâu?” Kỷ Vân Triển không muốn tranh cãi với cô nữa: “Về nhà sao?”
“Không phải. Đến Tenda Hotel.”
Khách sạn? Kỷ Vân Triển thoáng sửng sốt, xe phanh một cái dừng lại ven đường: “Đã trễ thế này em đến khách sạn làm gì?”
“Không cần hỏi, không liên quan đến anh.”
“Không được, em nhất định phải nói rõ ràng.” Kỷ Vân Triển vô cùng lo lắng: “Em có biết một phụ nữ như em trễ vậy còn ra ngoài sẽ rất nguy hiểm không? Em có biết em–”
“Anh không cần nói nữa. Không liên quan đến anh.” Một câu này của cô đã đem toàn bộ quan tâm của Kỷ Vân Triển phá hủy hết. Anh nhìn cô cả buổi không nói một câu.
Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh: “Anh có đưa tôi đi không? Không thì tôi xuống xe, tự mình đi.”
Tuy nơi này hẻo lánh thật, nhưng cô không tin mình không tìm được chiếc taxi nào.
“Anh đưa em đi.” Kỷ Vân Triển gật đầu, nhìn va li trên tay Tả Phán Tình: “Nhưng mà Phán Tình, một mình em vào khách sạn trễ thế này rất nguy hiểm. Xem như anh cầu xin em được không? Em nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn đi làm gì? Anh giúp em. Anh cùng em đi.”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tự tôi có thể đi.”
“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển cắn răng, nhìn chằm chằm Tả Phán Tình một lúc lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra: “Anh cho em hai lựa chọn, hoặc là để anh đi cùng em. Hoặc là anh gọi điện cho chồng em, bảo anh ta đưa em đi.”
Đương nhiên, Kỷ Vân Triển không biết số điện thoại của Cố Học Văn. Anh nói như vậy, hoàn toàn chỉ là dọa Tả Phán Tình. Anh cảm giác được, Tả Phán Tình đối với Cố Học Văn có chút sợ sệt.
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nếu để Cố Học Văn biết trễ thế này còn ở bên ngoài, không mắng cô chết mới là lạ. Trừng mắt liếc Kỷ Vân Triển, khẩu khí của cô vô cùng không tốt.
“Chồng cũ của mẹ tôi trở lại, nói việc kinh doanh ở Mỹ thua lỗ. Muốn mẹ tôi trả lại toàn bộ số tiền lúc đầu ông ta đã cho. Mẹ tôi đang bệnh, sức khỏe không tốt. Tôi đồng ý đi đưa giúp bà ấy.”
“Chỉ như vậy?” Kỷ Vân Triển không tin: “Ý của em là, trong va li này toàn là tiền?”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tôi chỉ cần đến khách sạn đưa cái này cho người đàn ông đó là được.”
“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển có một cảm giác rất quái lạ, cảm giác này làm nội tâm anh vô cùng khó chịu. Nhưng rốt cuộc khó chịu ở đâu, anh cũng không nói được, nhìn Tả Phán Tình một lúc lâu, hỏi ra nghi vấn của bản thân.
“Đã trễ thế này. Một mình em mang theo nhiều tiền như vậy trên đường, chẳng lẽ mẹ em không lo lắng sao?”
Cho dù sự việc có khẩn cấp, nhưng tại sao không chuyển khoản? Còn nữa. Ôn Tuyết Kiều chỉ là một người phụ nữ. Bà ta để một số tiền lớn như vậy trong nhà, cũng không gửi ngân hàng, chuyện này không phải quá bất thường sao?
“Chuyện này có gì phải lo lắng nhiều như vậy chứ?” Trong lòng Tả Phán Tình cũng cảm thấy có chút gì đó quái dị không thể nói được. Nhưng cô đã nhận lời Ôn Tuyết Kiều. Đương nhiên phải giúp tới cùng rồi.
Hơn nữa, ở đâu ra nhiều kẻ xấu như vậy chứ?
“Phán Tình.” Trong lòng Kỷ Vân Triển vô cùng bất an, loại bất an này làm anh cầm lấy tay Tả Phán Tình: “Em tin anh không?”
“Hả?”
“Đồng ý với anh, để anh đưa em đi, sau đó anh giúp em đem tiền đưa cho ông ta.”
“Không cần–”
“Cần.” Kỷ Vân Triển không thể nói rõ rốt cuộc là không đúng chỗ nào, trên thực tế anh muốn Tả Phán Tình về nhà, để cô không cần xen vào chuyện này. Nhưng anh cũng biết với tính cách Tả Phán Tình cũng không thể cứ bỏ qua như vậy.
“Đồng ý với anh. Anh giúp em đi, tới nơi đó, em ở trong xe chờ anh.”
“Nhưng mà.” Tả Phán Tình nghĩ đến lời dặn dò của Ôn Tuyết Kiều: “Tôi đã đồng ý với mẹ lấy về một con búp bê.”
“Anh giúp em lấy.” Giọng Kỷ Vân Triển vô cùng cương quyết: “Phán Tình. Hiện tại chúng ta đi, tới nơi đó rồi, em ở trong xe chờ anh. Anh giúp em, bất luận em muốn làm gì. Anh đều sẽ giúp em.”
“Tôi không muốn anh giúp.” Đây là chuyện của cô. Hơn nữa, Ôn Tuyết Kiều là mẹ ruột của cô, hiện tại bệnh sắp chết, còn có thể hại cô sao?
“Phán Tình?” Kỷ Vân Triển nắm chặt tay cô: “Để cho anh giúp, hoặc anh gọi cho Cố Học Văn.”
“Đừng.” Tả Phán Tình lắc đầu, Cố Học Văn lần này đi làm nhiệm vụ đã mấy ngày, ngay cả cô cũng không xác định được điện thoại của anh có mở máy hay không. Làm sao có thể để Kỷ Vân Triển quấy rầy anh chứ?
“Tôi để anh giúp.” Tả Phán Tình liếc anh: “Nếu có vấn đề gì, tôi xem anh nói như thế nào.”
Thật là. Cho dù trước kia Ôn Tuyết Kiều từ bỏ cô, nhưng dù sao vẫn không cần phải hại cô chứ? Cô chính là con gái của bà ta. Bà ta không có chuyện gì sao lại hại cô?
Kỷ Vân Triển thở dài, không muốn nói vì sao. Khởi động xe rời đi, chạy về hướng Tenda Hotel.
Cố Học Văn ngồi trên xe, nhìn về phía các anh em của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng không ổn.
“Cường Tử. Bây giờ cậu tra một chút, Ôn Tuyết Kiều đang ở đâu.”
“Yes, sir.” Cường Tử gật đầu, xuống xe đi đến một chiếc xe khác, anh nhìn một người khác: “Đại Cương, cậu nói bọn Ngô Đạt đang ở đâu?”
“Không xác định.” Đại Cương lắc đầu: “Đến thành phố C chúng tôi cũng đã theo vài ngày rồi, hắn ở khách sạn này một ngày, khách sạn kia hai ngày. Đến nay vẫn không cố định.”
“Khách sạn nào hắn ở lâu nhất?”
“Tenda.” Đại Cương rất khẳng định nói ra. Cố Học Văn gật đầu: “Cứ như vậy đi. Chúng ta phải tản ra, nửa tiếng sau tập hợp ở Tenda. Tôi tin ma túy nhất định còn ở tại Tenda.”
“Vâng.” Đoàn người sau khi nhận lệnh đều tản đi. Cố Học Văn ngồi trên xe vô cùng trầm mặc. Anh đã đi sai một nước cờ, không cho người theo dõi Ôn Tuyết Kiều, quả thật đây là một nước đi sai mà.
Ở trong lòng trùng xuống một chút, bình tĩnh khởi động xe, chạy về nội thành. Mấy anh em trên xe đều không nói chuyện, chỉ nhìn phía trước. Sắc mặt nghiêm trọng.
Nửa tiếng sau xe dừng lại trên đường đối diện Tenda Hotel không xa. Cố Học Văn ngồi trong xe, hai tay nắm chặt thành quyền.
Cửa xe thủy tinh màu đen, bên ngoài không thể thấy được phía trong xe, anh lại có thể thấy được bên ngoài rất rõ ràng.
Bộ đàm kêu hai tiếng. Là Cường Tử: “Sếp. Chúng em điều tra ra được Ôn Tuyết Kiều, ở trong biệt thự, không hề có động tĩnh.”
“Không có động tĩnh?”
“Quả thật không có.” Cường Tử lắc đầu, nhìn biệt thự trước mặt: “Em cho người đi thăm dò các thành viên của Đông Bang, phát hiện bọn họ cũng đều đang chơi bời, không có gì bất thường.”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.” Cường Tử cũng rất nghi hoặc, không rõ Chu Thất Thành hôm nay bày ra trò gì: “Trước tiên cậu theo sát người phụ nữ kia, đừng lơ là cảnh giác.”
“Vâng.”
“Vất vả rồi.”
Ngắt thông tin. Bộ đàm lại vang lên, trong đêm tối, giọng nói kia vô cùng rõ rệt: “Sếp. Em đã vào Tenda. Phục vụ nói, Ngô Đạt vẫn luôn giữ lại một phòng, chưa hề trả phòng. Có muốn lên lục soát hay không?”
“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu: “Cậu theo dõi phòng của bọn họ. Bảo mọi người vào vị trí chuẩn bị thật tốt, có gì dù chỉ là một chút khác thường cũng phải lập tức báo cáo.”
“Yes sir.” Đại Cương ngắt cuộc gọi. Lúc này Cố Học Văn cảm giác có chút buồn bực. Ngày cuối thu, khí hậu cũng không xem là nóng, nhưng anh vẫn luôn thấy buồn bực không xua đi được.
Mắt nhìn chằm chằm cổng của khách sạn, lúc này một chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng, Cố Học Văn nâng mắt, hiện tại đã là ban đêm, còn ai đến khách sạn nữa chứ?
Ánh mắt quét về phía trong xe, hai người ngồi bên trong làm cho Cố Học Văn mở to đôi mắt. Tả Phán Tình. Cô ấy tới đây làm gì?
Tả Phán Tình cũng Kỷ Vân Triển ngồi trong xe, hai người hình như đang tranh nhau thứ gì đó. Một lát sau, Cố Học Văn thấy Kỷ Vân Triển xuống xe. Cầm trên tay một chiếc va li.
Tả Phán Tình cũng xuống xe, chắn ở trước mặt Kỷ Vân Triển, khoảng cách quá xa, không nghe được hai người nói gì. Nhưng lại có thể nhìn thấy trên mặt Kỷ Vân Triển dường như có chút bất đắc dĩ, sau đó kéo tay Tả Phán Tình, cùng nhau vào khách sạn.
Một cảnh sát trên xe từng tham gia hôn lễ của Cố Học Văn, nhìn thấy sắc mặt Cố Học Văn, anh ta không tự nhiên mở miệng: “Sếp, người kia không phải là chị dâu sao?”