Nhưng cuối cùng người kia trừng mắt khó hiểu nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khiếρ sợ: “Mai Mai, anh, anh thực sự hận…”
Anh hận cái gì? Có phải là anh hận cô hay không?
Ngực nổi lên từng cơn đau đớn, cảm giác đau này làm cho cổ họng cô tắc nghẹn lại, lái xe ở phía trước không biết đang thì thào nói cái gì. Cô cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, mở cửa xe. Lái xe đã để xe lăn xuống dưới cho cô.
Nhờ người lái xe giúp đỡ, cô ngồi trên xe lăn, còn chưa kịp đi vào cửa khách sạn. Đúng lúc đó đã có một bàn tay đặt ở tay vịn của xe lăn, quay đầu, là Cố Học Võ.
“Học Võ?”
“Đi đâu vậy?” Cố Học Võ phụ cô cầm hành lý, Cố Học Mai ngẩn ra, cúi đầu không nói lời nào.
Cô không nói gì, Cố Học Võ cũng không hỏi, đem cô đẩy vào thang máy, hai người cùng nhau đi lên phòng.
Khách sạn trang hoàng vô cùng ấm áp, từ nơi này nhìn qua cửa cả cảnh đêm của một nửa thành phố C như thu vào trong mắt, làm say đắm lòng người.
Cố Học Mai xoay người, nhìn Cố Học Võ: “Cám ơn anh đã đưa em lên.”
“Vừa rồi đi đâu?” Cố Học Võ đưa cha mẹ trở về phòng, lúc đi theo chú thím chào hỏi mọi người, không có nhìn thấy Cố Học Mai. Anh để cho Kiều Tâm Uyển đi về trước, còn mình chờ ở cửa khách sạn.
Đợi gần một giờ, mới nhìn thấy Cố Học Mai về. Cô đi đứng không tiện, một mình một người ngồi xe đi ra ngoài, như vậy thì sẽ đi đâu?
Ở thành phố C này, cô cũng có người quen sao?
“Không đi đâu cả.” Cố Học Mai trốn tránh đề tài này: “Chỉ là đã lâu rồi không có tới đây, nên đi dạo loanh quanh thôi.”
“Đi dạo?” Cố Học Võ gật gật đầu, ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mặt cô: “Đã đi đâu ? Đi đâu mà lòng vòng hết một giờ?”
Cố Học Mai trầm mặc, cúi đầu, không biết phải nói gì: “Anh, anh đừng hỏi nữa được không?”
Cố Học Võ cũng không lớn tuổi hơn cô và Cố Học Văn là bao, nên đại đa số thời gian, cô cũng không chịu gọi anh là anh, chỉ trong một số ít tình huống ngoại lệ: “Em mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi.”
“Muốn nghỉ ngơi mà em còn một mình ở bên ngoài đi đâu lâu như vậy mới về hả?” Cố Học Võ không chịu buông tha cho cô dễ dàng như vậy: “Anh hỏi em, có phải là em đi tìm ai đó đúng không ?”
Cố Học Mai mở to hai mắt nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được. Anh cầm lấy tay cô, nói từng chữ một từng chữ một: “Em đi tìm Đỗ Lợi Tân.”
Cố Học Mai hoàn toàn không thể phản ứng, cả người dường như cứng ngắc lại, không nhúc nhích được, ước chừng phải đến ba phút sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Em không biết anh đang nói cái gì.”
Cô không chịu nói, Cố Học Võ cũng đã dựa theo phản ứng của cô mà tìm được đáp án mình muốn. Nhớ tới lần trước ở phòng KTV Đỗ Lợi Tân có chút khác thường, anh thở dài.
“Em không muốn nói, anh cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng Đỗ Lợi Tân là người không tồi, so với bọn Hồ Nhất Dân cậu ta chững chạc hơn rất nhiều. Nếu em thật sự thích cậu ấy, thì đừng lo lắng mọi người trong nhà phản đối. Em có biết chú và thím yêu thương em bao nhiêu không. Còn có ba mẹ anh nữa, cho dù em có quyết định làm gì, mọi người trong nhà sẽ gắng sức mà giúp đỡ em.”
Đôi mắt Cố Học Mai vẫn đang thất thần, bỗng hiện lên một tia cảm động. Có một số việc đã đặt ở trong lòng cô lâu lắm rồi, cô không biết phải nói với ai nữa.
“Anh.” Cố Học Mai kéo tay anh, sụt sịt cái mũi: “Em đã ba mươi tuổi rồi, đã sớm qua cái thời làm bé bỏng thích mơ mộng rồi.”
“Ba mươi cái gì chứ, rõ ràng em mới hai mươi chín mà.” Cố Học Võ nổi hứng muốn trêu cô.
“Cũng gần ba mươi rồi.” Cố Học Mai thở dài: “Anh, anh còn nhớ Lương Hữu Thành không?”
Cố Học Võ trầm mặc, cô nói cái tên kia, anh làm sao có thể không nhớ chứ.
“Ba năm trước, anh ấy vì cứu em mà chết, tuy rằng cái mạng của em đã được nhặt lại, nhưng từ đó về sau lại không thể đứng lên được nữa.”
“Học Văn cũng nói em có thể phẫu thuật mà…”
Lời nói của Cố Học Võ bị Cố Học Mai cắt ngang, lắc lắc đầu: “Em cũng không có cách nào, em vẫn luôn nghĩ, nếu không phải em tùy hứng như vậy, Hữu Thành sẽ không chết.”
“Đó là ngoài ý muốn.”
“Không phải ngoài ý muốn.” Cố Học Mai lắc đầu, phải chịu đựng lâu ngày cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống: “Bởi vì lúc đó em ở bên cạnh anh ấy, anh ấy vì lo lắng cho em, cho nên mới bị những người đó hại chết, nếu không phải như vậy, anh ấy sẽ không có việc gì, lại càng không thể chết.”
“Học Mai…” Vẫn biết Cố Học Mai còn chịu rất nhiều gánh nặng tâm lý, nhưng không ngờ gánh nặng của cô lại nghiêm trọng đến như thế này…
“Đỗ Lợi Tân. Anh ấy vẫn luôn ở bên em. Cho dù là ba năm trước, hay là ba năm sau này. Ba năm này, anh ấy vẫn thường ngồi máy bay, cứ cuối tuần lại bay đến Bắc Kinh thăm em. Những ngày em không về nhà, chính là ở cùng với anh ấy.”
“Vậy hai người…” Vì sao lại không ở bên nhau?
“Em biết anh ấy rất tốt, em cũng biết anh ấy thực lòng yêu em. Nhưng mà, em lại không thể vượt qua bản thân mình, mỗi lần em muốn cùng ở bên anh ấy, em sẽ nhớ tới tình cảnh Hữu Thành vì em mà chết. Ở đó đầy máu, nhưng anh ấy vẫn không chịu nhắm mắt lại.”
Cô với Lương Hữu Thành rõ ràng đã muốn kết hôn, nhưng lại vì chuyện ngoài ý muốn kia mà…
“Học Mai, chuyện này không phải là lỗi của em.” Chỉ có thể đổ lỗi cho bọn tội phạm Thái Âm quá nham hiểm, quá hung ác mà thôi.
“Là lỗi của em. Em nghĩ, em là người như thế, là người không có tư cách có được hạnh phúc. Vậy nên em vẫn cự tuyệt anh ấy.” Tâm trạng Cố Học Mai thực sự kich động, đã muốn dừng mà không dừng được: “Ngày Học Văn kết hôn, em đến đây, em không thích chỗ đông người, Đỗ Lợi Tân vẫn ở bên em, anh ấy còn mua một căn nhà mới. Anh ấy nói, mọi thứ anh ấy đã chuẩn bị xong. Chỉ cần em gật đầu, anh ấy sẽ cưới em.”
“Nhưng em lại không có cách nào mà gật đầu được. Em không thể quên được Hữu Thành. Anh ấy vì em mà ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được, vậy thì em có tư cách gì mà được đứng lên chứ ? Lại càng không có tư cách được hưởng cái gọi là hạnh phúc đúng không?”
Điều duy nhất mà cô có thể làm, là để mình bị liệt cả đời, vĩnh viễn ngồi xe lăn.
“Học Mai.” Cố Học Võ hoàn toàn không biết phải nói như thế nào. Vẫn biết chuyện kia đã đối với Cố Học Mai là tổn thương rất lớn, nhưng: “Em không thể tự trừng phạt mình như vậy.”
“Em phải làm.” Cố Học Mai gật đầu: “Đây là điều duy nhất mà em có thể làm cho Hữu Thành.”
Phải trừng phạt cô gái tùy hứng không biết gì như cô cả đời không thể có được hạnh phúc.
“Cố Học Mai.” Cố Học Võ nắm chặt hai nắm đấm: “Em có từng nghĩ Hữu Thành yêu em như vậy, cậu ấy sẽ không muốn nhìn thấy em như vậy đâu.”
“Anh ấy sẽ không yêu em, anh ấy hận em.”
Đôi mắt kia chết cũng không nhắm lại được, còn câu nói anh rất hận kia nữa. Điều đó nói lên là anh ấy vô cùng hận cô.
“Học Mai.” Cố Học Võ thở dài: “Em làm như vậy đối với Đỗ Lợi Tân là không công bằng.”
“Em biết.” Cố Học Mai gật đầu: “Lần trước lúc em rời khỏi thành phố C, em đã rất do dự, có muốn liên lạc với anh ấy hay không, muốn gọi điện thoại cho anh ấy hay không. Sau đó cuối tuần trước anh ấy không tới thăm em nữa. Ngay lúc đó em đã nghĩ, chắc chắn anh ấy đã rất tức giận. Bây giờ đã qua Trung thu, em đã suy nghĩ thật lâu và cũng hạ quyết tâm, muốn ở bên anh ấy, nhưng thực sự em không ngờ, bây giờ anh ấy đã không cần em nữa rồi.”
“Có ý gì?”
Cố Học Mai không nói nên lời, Đỗ Lợi Tân, đã ở bên một người con gái khác. Mà người con gái đó cô đã gặp qua, hình như là bạn của Tả Phán Tình. Bộ dạng vô cùng diễm lệ, lại xinh đẹp, hoạt bát.
Đỗ Lợi Tân lựa chọn cô ấy cũng đúng thôi, không phải sao?
Cố Học Võ trầm mặc, trong lòng đại khái đã hiểu xảy ra chuyện gì. Lại tìm không được lời nào để an ủi cô. Một người yêu một người khác lâu như vậy, nếu vẫn không được đáp lại thì sẽ rất mệt mỏi.
Có lẽ Đỗ Lợi Tân cũng mệt mỏi rồi, ba năm theo đuổi, chỉ yêu Cố Học Mai, nhưng cô vẫn luôn cự tuyệt. Sự tình biến thành như vậy, Cố Học Mai cũng có trách nhiệm chứ?
Cứ như vậy ở trong phòng, hai anh em im lặng đến nửa ngày, không khí nhất thời trầm mặc.
“Em không sao.” Cố Học Mai nhún vai, ra vẻ không thèm để ý lắc đầu: “Anh đi về đi. Em cũng muốn nghỉ ngơi.”
Cố Học Võ thấy cô như vậy, chỉ biết thở dài. Vỗ vỗ vai cô: “Nếu Lợi Tân thật sự yêu em ba năm, thì anh tin tình cảm của cậu ta đối với em tuyệt đối không thể trong một sớm một chiều mà có thể thay đổi được, có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lầm cũng nên.”
“Phải vậy không?” Cố Học Mai muốn tin lời anh nói, lại cảm thấy chuyện này rất khó tin: “Đây gọi là gì? Là lời khuyên của người có kinh nghiệm à?”
Đến bây giờ anh vẫn còn nghĩ đến chị ấy.
“Em cũng có thể đổi một cách nói khác. Đàn ông sẽ hiểu đàn ông hơn.”
Người đời thường nói đàn ông rất phong lưu, nhưng thật ra một khi đàn ông đã thật lòng, thì so với phái nữ cũng dốc lòng không ít hơn là bao nhiêu.
“Là như thế thật sao?” Cố Học Mai ngẫm lại lời của anh, Cố Học Võ biết cô phải bình tĩnh, dùng thêm sức ở tay nắm lấy bả vai cô: “Em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu em thật sự hy vọng có kết quả hoàn mỹ cùng với Lợi Tân, vậy, em đừng dễ dàng buông tay. Ít nhất em cũng phải cho cậu ấy có cơ hội nói một lời giải thích.”
“Ừ. Em biết rồi.” Cô sẽ cẩn thận suy nghĩ lại, nói chuyện cùng Cố Học Võ như vậy, tâm trạng Cố Học Mai cũng tốt lên rất nhiều. Trong thực tế thì con người rất dễ dàng đi vào ngõ cụt, nhưng: “Anh, anh đừng chỉ quan tâm đến chuyện của em. Anh với Tâm Uyển kết hôn cũng đã ba năm rồi, ông nội vẫn hỏi đấy, rốt cuộc đến khi nào hai người mới cho ông ôm chắt trai vậy?”
Nghe cô nhắc đến Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt Cố Học Võ lập tức lạnh đi vài phần, một chút nhu hòa cũng không thấy: “Đừng nhắc đến cô ta, chúng ta nói chuyện khác đi, chuyện của anh với em khác nhau.”
“Có gì mà khác nhau.” Thật ra Cố Học Mai cũng đồng cảm với Kiều Tâm Uyển: “Em chỉ biết, thời gian chị ấy yêu anh, so với thời gian Đỗ Lợi Tân yêu em còn hơn nhiều lắm, có thể kiên trì cho đến bây giờ, đã rất không dễ dàng rồi.”
Cố Học Võ trầm mặc, anh cũng không có yêu cầu Kiều Tâm Uyển yêu anh, chỉ cần cô ta đồng ý, bất cứ lúc nào anh cũng chuẩn bị thật tốt để cùng cô ly hôn, nhưng là do cô ta không chịu mà thôi.
“Anh. Đối xử với chị ấy tốt một chút đi.” Tuy rằng Kiều Tâm Uyển tùy hứng lại ích kỷ. Tính tình đại tiểu thư làm cho người ta ăn không tiêu. Nhưng tình cảm của chị ta với Cố Học Võ, cũng là thật tình.
“Không nói chuyện này nữa.” Cố Học Võ không muốn thảo luận thêm: “Anh về đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi chào tạm biệt cô anh rời đi. Ngồi ở trên xe, nhìn mặt đường phía trước bị bóng đêm bao phủ, vầng sáng vàng từ đèn đường chiếu sáng mặt đường, trong trời đêm tĩnh mịnh vắng bóng những ngôi sao.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Kiều Tâm Uyển, trước đây, mọi người cùng nhau lớn lên ở trong đại viện, cô ta luôn thích đi theo sau anh, ngọt ngào gọi anh là anh Học Võ.
Từ lúc nào thì bắt đầu thay đổi nhỉ? Năm cô ta tốt nghiệp đại học trở về, trong ánh mắt đã không còn vẻ đáng yêu của năm nào nữa. Mà thay vào đó là vẻ mặt tâm cơ cùng thủ đoạn. Sau đó thì sao? Làm tổn thương người phụ nữ anh yêu nhất… chỉ có thể nói thẳng là.
Đủ rồi.
Cố Học Võ không muốn mình tiếp tục suy nghĩ nữa. Bản chất của Kiều Tâm Uyển và Đỗ Lợi Tân không giống nhau, hoàn toàn không thể so sánh.
Chính là như vậy, anh sẽ không bao giờ đồng tình với Kiều Tâm Uyển đâu, tuyệt đối không.