Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô Dâu Bất Đắc Dĩ » Phần 132

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Phần 132

Trước đây Tả Phán Tình, không hề tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Cho dù loại tình yêu này đã từng xuất hiện hàng ngàn hàng vạn lần trong sách vở.

Trái tim thiếu nữ của cô, cũng chưa từng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử nào cả. Nhưng tất cả những chuyện đó, đều là trước khi gặp được Kỷ Vân Triển.

Tả gia cũng không giàu có gì. Trước kia Tả Chính Cương từng tham gia quân ngũ. Sau khi chuyển nghề, mới vào một xưởng sửa chữa máy móc làm công nhân.

Thời điểm đó không thể so với bây giờ, các nhà máy đều nhan nhản trên phố. Lúc mới bắt đầu cải cách, rất nhiều người chuyển sang làm ăn buôn bán. Xưởng sửa chữa bên cạnh cũng mở một cửa hàng trang sức.

Tả Phán Tình bị những thứ lấp lánh ánh kim này làm cho hoa mắt, mỗi ngày rảnh rỗi thì cô thích nhất là tới cửa hàng chơi, nhìn những người thợ mài giũa từng món đồ trang sức, làm chúng dần trở nên sáng bóng. Cô cảm thấy công việc này thật vô cùng thần kì.

Đến khi trưởng thành, cô mới biết có một nghề đặc biệt đó là: nhà thiết kế trang sức. Thời điểm đó, cô liền quyết định phải trở thành một nhà thiết kế trang sức cao cấp nhất.

Tốt nghiệp trung học, cô lấy thành tích xuất sắc bước vào đại học. Ước mơ lúc đó chính là thiết kế trang sức.

Ước mơ về cuộc sống đại học lúc nào cũng tràn ngập tâm trí Tả Phán Tình, lúc đó cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người, dùng phương thức như vậy mà bước vào cuộc đời cô.

Phạm vi chương trình học của ngành thiết kế trang sức, không những phải biết về thiết kế đồ họa đơn giản, mà còn phải có hiểu biết về giám định và thưởng thức nghệ thuật, căn bản về đá quý học, phác họa, CAD, còn chưa kể rất nhiều công nghệ sản xuất trang sức hiện đại.

Đương nhiên trọng tâm chương trình học vẫn là nền tảng mỹ thuật tạo hình, phác hoạ và màu sắc.

Một buổi chiều hoàng hôn sau giờ tan học, Tả Phán Tình và Trịnh Thất Muội cùng hai bạn học khác ngồi ở bên hồ nhân tạo trong trường học vẽ phác hoạ. Nhưng mà đã vẽ rất nhiều bức, mà cô vẫn không cảm thấy hài lòng.

Lại một lần nữa đem giấy vo thành một cục, liếc mắt nhìn Trịnh Thất Muội một cái: “Thật là phiền mà. Không hiểu sao hôm nay lại chả có chút cảm hứng nào nhỉ.”

“Không có cảm hứng?” Trịnh Thất Muội bắt đầu trêu cô: “Không phải là cậu phải thấy mấy anh đẹp trai mới có hứng đấy chứ? Muốn tìm gấp một anh đẹp trai để cho cậu vẽ không?”

“Đẹp trai hả?” Tả Phán Tình nguýt một cái xem thường: “Đẹp trai cái gì? Bây giờ bộ dạng hơi dễ coi một chút đã coi mình là đẹp trai. Lần trước chứng kiến một nam sinh bộ dáng không khác gì khủng long còn tự phong ình là đẹp trai đến sét đánh. Có bị sét đánh, chắc cũng là vì cái tính ba hoa của cậu ta thôi ấy.”

“Ha ha ha ha.” Trịnh Thất Muội bật cười: “Nam sinh bây giờ quả thật không biết xấu hổ, có thể chém gió đến mức này cơ á.”

“Cũng có người đẹp trai chứ?” Bạn học nữ bên cạnh lên tiếng: “Như đàn anh năm thứ tư Kỷ Vân Triển, bộ dạng rất tuấn tú nha.”

“Kỷ Vân Triển?” Tả Phán Tình nhớ lúc mới bước vào trường cũng có nghe đồn qua, hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói năm nào cũng giành được học bổng, từ nhỏ cũng đã rất đa tài đứng đầu nhiều mặt rồi. Người như vậy, nhất định là một con mọt sách, đeo một đôi kính mắt rất dày, rất xứng với nickname ếch bốn mắt.”

“Ếch bốn mắt?” Trịnh Thất Muội cười lăn lộn: “Cậu đã gặp rồi sao?”

“Chưa từng gặp qua.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Lần trước tới khoa tiếng Trung nghe thấy cái tên này. Có người nói bộ dạng anh ta đẹp trai siêu cấp vũ trụ, đẹp cái lông ý? Đẹp trai còn chưa bằng con dế mèn.”

“Kỷ học trưởng thật sự rất tuấn tú.” Bạn nữ sinh kia phản bác: “Mình tận mắt nhìn anh ấy rồi, đẹp trai muốn chết.”

“Xì. Đẹp muốn chết?” Tả Phán Tình đối với nam sinh trong trường đã thất vọng từ lâu: “Đẹp chết người như thế nào? Là đẹp trai hơn Kim Thành Vũ, hay là hơn Ngô Ngạn Tổ chứ?”

“Không phải, anh ấy là kiểu đàn ông không thể so sánh với bất cứ ai.” Bạn học kia vì Kỷ Vân Triển mà cãi lại: “Kỷ học trưởng ngoại hình thật sự rất tuấn tú, lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, tim cũng đập loạn nhịp đó.”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, lại lấy một tờ giấy phác họa nữa đặt ở trên bàn vẽ: “Chỉ cần bây giờ anh ta xuất hiện, khiến cho tim tớ đập nhanh hơn. Tớ sẽ thừa nhận anh ấy đẹp trai.”

Hai bạn nữ nhất thời trầm mặc, Trịnh Thất Muội cũng không nói gì, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía sau Tả Phán Tình.

Tả Phán Tình không phát hiện ra, cầm lấy bút cười vô tâm vô phế: “Tớ đã nói rồi, trong trường không có ai đẹp trai cả. Chẳng qua là các cậu còn chưa thấy qua đại soái ca khoác lác mà thôi.”

“Phán Tình…” Trịnh Thất Muội nhìn thấy người thanh niên ở phía sau, đột nhiên cảm thấy được có chút quen mắt: “Cậu…”

“Được rồi. Không tán chuyện nữa.” Tả Phán Tình liếc mắt một cái: “Không có cảm hứng cũng phải vẽ, giờ mỹ thuật tạo hình ngày mai thầy giáo bắt nộp rồi.”

Nhìn bộ dáng Trịnh Thất Muội như gặp phải quỷ, Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào thì phía trên đầu cô xuất hiện một bóng râm.

Chậm rãi quay đầu, một nam sinh mặc áo sơ mi trắng nhã nhặn, quần dài màu đen đứng ở đằng sau cô. Sống mũi cao tao nhã, đôi mắt hẹp dài mà ôn hòa sâu thẳm như đá vỏ chai. Cánh môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị hơi hơi nhếch lên. Hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, cười như có như không nhìn cô.

Ánh chiều tà nhuộm lên người anh một lớp vàng rực rõ, Tả Phán Tình có chút xem thường, thế nhưng giờ phút này, cô thực sự nghĩ tới bạch mã hoàng tử trong câu chuyện cổ tích ngày xưa cô từng đọc.

“…”

“Bạn học này.” Kỷ Vân Triển nghĩ tới những lời mới vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần vui vẻ: “Ngại quá, anh không đẹp trai muốn chết, không được như Kim Thành Vũ, càng không đẹp trai bằng Ngô Ngạn Tổ.”

Có ý gì thế? Tả Phán Tình nhất thời không hiểu được, anh chàng này đang nói cái gì vậy?

“Nhưng mà, anh không đeo kính, cho nên không thể làm ếch bốn mắt…”

Oành. Tả Phán Tình rốt cuộc cũng có phản ứng, lời anh ấy nói là có ý gì, cô giật mình, im lặng hồi lâu. Chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.

Đẹp, đẹp trai quá đi hả?

“Có đẹp đến mức khiến cho tim em đập nhanh hơn không?”

Cô bất giác líu lưỡi, làm Kỷ Vân Triển cười càng thêm sáng lạn, cô bé này thực sự rất thú vị.

“A…” Tả Phán Tình hét ầm lêm, sau khi phát hiện bản thân mình đã làm cái chuyện ngu ngốc gì, vội vàng đứng dậy, cũng không nghĩ rằng Kỷ Vân Triển đứng quá gần nên đỉnh đầu của cô liền húc vào cằm anh.

Cô bị đau, cả người ngồi phịch xuống bãi cỏ. Kỷ Vân Triển nhẹ nhàng xoa cằm, ý cười trên mặt biến mất tăm: “Hóa ra ta bộ dạng của anh lại khủng bố như vậy sao?”

“Ấy, thực xin lỗi. Không phải. Ngại quá. Em…” Tả Phán Tình không biết bản thân mình muốn nói gì, nhanh chóng thu dọn đồ vẽ tranh của mình, bỏ chạy trối chết.

Bỏ lại Trịnh Thất Muội nhìn bóng lưng kia mà líu lưỡi, chúa ơi, lúc trước thi chạy thể du͙c, cũng không thấy cô nàng này chạy lẹ như vậy nha.

Tả Phán Tình bị chuyện bất ngờ lần này làm cho xấu hổ bối rối suốt cả buổi tối, cho dù Trịnh Thất Muội khuyên thế nào cô vẫn xấu hổ muốn chết, nhất là ngày hôm sau khi nhìn thấy người kia. Theo bản năng cô lại muốn chạy trốn. Nhưng bị Kỷ Vân Triển ngăn lại.

“Đừng đi.” Kỷ Vân Triển nhìn cô, vẻ mặt rất chân thành: “Bạn học Tả Phán Tình, bộ dạng của anh rất khó coi sao?”

Tả Phán Tình lắc đầu, không rõ là anh có ý gì.

“Anh không khó coi, vì sao em nhìn thấy anh lại trốn vậy?” Ngày hôm qua cô chạy trốn, anh còn chưa kịp hỏi rõ ràng, cô tên là gì, học khoa nào, năm thứ nhất phải không. Đương nhiên còn có ký túc xá ở chỗ nào nữa…

“Em. Em còn có việc. Đàn anh, em đi trước.” Tả Phán Tình xấu hổ, khó khăn lắm mới nói được một câu lắp bắp, vừa nghe xong, cô đã xấu hổ đến độ muốn tìm cái hố để chui vào.

“Tả Phán Tình.” Kỷ Vân Triển giữ chặt cô, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “Anh thích em, anh muốn làm quen với em được không?”

“Hả?” Tả Phán Tình trợn tròn mắt, người kia không phải là muốn trả thù mình hôm qua nói xấu sau lưng anh ấy chứ?

Nhưng mà…

Kỷ Vân Triển nói lại là sự thật, quả thật từ hôm đó anh bắt đầu qua lại cùng cô. Mặc kệ Tả Phán Tình kháng cự như thế nào, không tin như thế nào. Kỷ Vân Triển vẫn cố ý xuất hiện ở trong cuộc sống của cô. Cho dù cô làm cái gì, đều phải sán đến gần một bước.

Anh đã là sinh viên năm thứ tư, thời gian so với cô rất rảnh rỗi. Anh đưa cô đi tới các cửa hàng trang sức lớn xem các mẫu trang sức, mang cô đi thăm xưởng thiết kế. Đem cô đi vẽ phác hoạ, cùng cô lên núi xuống biển.

Từng ngày từng ngày, tình cảm giữa Tả Phán Tình và Kỷ Vân Triển càng ngày càng tốt. Kỷ Vân Triển không ở trong trường mà tự thuê một căn hộ nhỏ ở bên ngoài. Những hôm được nghỉ, hai người thích nhất là ở nhà trọ, cùng nhau chơi game, xem phim. Đọc sách, vẽ tranh.

“Vân Triển Thiên Tình.” Một ngày nọ, Kỷ Vân Triển đọc thấy một câu như vậy trong sách. Vui mừng kéo tay Tả Phán Tình, chỉ cho cô xem: “Em nhìn này, chúng ta là trời sinh một đôi.”

“Tự sướng.” Tả Phán Tình đấm cho anh một cú: “Ai trời sinh một đôi với anh hả?”

“Đương nhiên là em rồi.” Kỷ Vân Triển kéo cô vào lòng, nhìn ánh mắt lấp lánh của cô: “Mây tan, trời lại sáng. Anh quyết định về sau sẽ không gọi em là Phán Tình nữa.”

“Thế phải gọi là gì?”

“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển nheo ánh mắt đầy mị hoặc: “Tiểu Tình Tình, chỉ mình anh có thể gọi em như vậy.”

Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ lên, cô mới chỉ mới mười tám tuổi tràn đầy mộng mơ, mỗi lần nghe những lời tình cảm của anh lại bối rối. Cho dù tính cách có bướng bỉnh, cũng sẽ e thẹn, ngượng ngùng.

Vẻ mặt cô như vậy, lại hấp dẫn Kỷ Vân Triển. Cẩn thận ôm cô vào trong lòng, môi anh nhẹ nhàng áp lên môi cô.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Tả Phán Tình. Đôi môi chạm vào nhau, khiến cho trái tim cô đập nhanh hơn, cô hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào.

Anh lại càng dịu dàng hôn cô, dụ dỗ cô dùng lưỡi dây dưa cùng mình: “Cô bé ngốc nghếch. Em phải hít thở chứ, biết chưa?”

Tả Phán Tình xấu hổ vô cùng, cuối cùng oán hận đập vào anh một cái: “Này. Có phải anh rất có kinh nghiệm không hả? Nếu không vì sao lại thành thục như vậy?”

“Đàn ông ở phương diện này, rất có thiên phú, em không biết sao?”

Kỷ Vân Triển cười, đối vẻ đanh đá của Tả Phán Tình anh đã quen từ lâu.

“Nếu để cho em biết anh có người con gái khác, anh nhất định phải chết.” Tả Phán Tình cũng không phải là người dễ chọc.

“Yên tâm, một mình em anh đã ăn không tiêu, làm sao có thể có người con gái khác được chứ?”

Anh dịu dàng, cưng chiều, khiến cho Tả Phán Tình càng tỏ ra vô pháp vô thiên.

Rõ ràng hai người hẹn nhau đi dạo phố, Tả Phán Tình đột nhiên liền thay đổi ý định nói muốn xem phim. Sau đó bắt Kỷ Vân Triển phải đi xếp hàng mất nửa ngày để mua vé.

Cô rất tùy hứng, hai người đi ra ngoài uống nước. Kỷ Vân Triển gọi nước trái cây cho cô, cô rõ ràng uống rồi, lúc sau khi cà phê của Kỷ Vân Triển được bưng lên, cô nhất định đổi, sau đó bắt Kỷ Vân Triển uống nước trái cây.

Tới cửa hàng bánh ngọt cao cấp, bánh rất ngọt, rất ngấy, Tả Phán Tình lại không vui.

“Không thể ăn được nữa.” Đem bánh ngọt đẩy về phía trước mặt anh: “Em ăn không nổi, anh ăn giúp em luôn đi.”

“Em này.” Kỷ Vân Triển vô cùng bất đắc dĩ: “Rõ ràng là chính em muốn ăn mà.”

“Nhưng bây giờ em không muốn ăn nữa, không được sao?” Tả Phán Tình trừng hai mắt nhìn anh, làm bộ dạng như là nếu anh không ăn thì sẽ tìm anh tính sổ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326

Tags: , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất