Kỳ thật cô rất thích chiếc nhẫn này. Đường cắt hoàn mỹ, đường cong uyển chuyển. Tuy rằng không phải là chiếc nhẫn liếc mắt một cái đã khiến người ta kinh ngạc, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp
Không ngờ ánh mắt của tên kia cũng không tồi, chọn đồ cũng có mắt đấy chứ. Vẻ mặt nghiêm túc của Cố Học Văn nói cô không được tháo nhẫn ra chợt hiện lên trong đầu khiến cô cảm thấy buồn cười.
Xí, cô cứ tháo xuống đấy thì sao? Dù sao buổi tối đi ngủ cũng đâu cần đeo chứ?
Ngồi trước bàn trang điểm, cô tháo nhẫn bỏ vào hộp trang sức. Lúc này Cố Học Văn bước vào cửa, vừa vặn nhìn thấy động tác Tả Phán Tình tháo nhẫn xuống. Vẻ mặt lập tức u ám tới cực điểm.
Chiếc gương trên bàn trang điểm phản chiếu nụ cười trên mặt Tả Phán Tình, đôi mắt thâm thúy bắt đầu nổi cơn gió lốc.
Thân thể tiến về phía trước vài bước, đi đến phía sau Tả Phán Tình, nhìn thấy anh, Tả Phán Tình hơi giật mình, nghĩ đến việc mình còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày cô cùng anh đi chọn nhẫnmà đột nhiên đỏ bừng cả mặt.
“Anh tránh ra đi. Tôi phải sấy tóc.” Tiếp tục ngồi vào bàn trang điểm sấy tóc, lại phát hiện Cố Học Văn vẫn đứng ở đằng sau, vẻ mặt u ám vô cùng.
Ách. Anh ta làm sao vậy? Tả Phán Tình khó hiểu, tay cầm khăn mặt ngừng một chút, nhìn lại ánh mắt anh ở trong gương.
“Cố Học Văn. Anh làm sao vậy?” Vừa rồi còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại nổi điên rồi?
Cố Học Văn đặt tay ở đằng sau, gắt gao nắm lấy cái di động, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, thấy bộ dạng cô không hiểu việc gì, giọng nói mang theo một phần áp lực.
“Vân Triển là ai?”
Sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt, khăn mặt trên tay rơi xuống đất, đôi môi hơi hơi run: “Cái gì là ai?”
Làm sao mà anh ta biết Kỉ Vân Triển?
“Vân Triển?” Cố Học Văn đưa tay cầm di động đung đưa ở trước mặt cô một chút: “Anh ta gọi em là Tình Tình. Anh ta là ai hả?”
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại, trong lòng cảm thấy không vui khi bị người khác can thiệp vào việc riêng.
“Cố Học Văn, anh, anh nhìn lén di động của tôi?”
“Nhìn lén?” Tay Cố Học Văn vung lên. Thuận tay quẳng di động ra ngoài, màn hình cảm ứng vỡ toang. Tả Phán Tình hoảng hồn, đứng lên định đi kiểm tra di động của mình, lại bị Cố Học Văn nắm lấy cánh tay của cô, kéo về phía trước từng bước, đem cô vây ở trong lồng ngực anh.
“Anh là chồng em.” Cô ấy vậy mà lại dùng hai chữ nhìn lén, cơn giận trong lòng bắt đầu dồn lại, lực đạo trên tay lại càng chặt. Giọng nói vô cùng phẫn nộ.
“Anh là chồng tôi nhưng như vậy không có nghĩa là anh có thể xem điện thoại của tôi được.” Tả Phán Tình bị anh siết đau, muốn gỡ tay ra, lại phát hiện tay anh như là gọng kìm sắt khó có thể lay động.
“Cố Học Văn, anh buông ra.” Anh siết chặt làm cô đau.
“Em chột dạ hả?” Vì sao lại không cho anh xem? Hay là có điều gì không thể cho anh biết.
“Có anh mới chột dạ ấy.” Tả Phán Tình tức giận: “Cái này gọi là tôn trọng nhau, anh có hiểu không?”
“Tôn trọng?” Vẻ mặt Cố Học Văn lạnh hơn, bàn tay càng siết chặt, kéo cô tới gần mình hơn: “Em thích nghe anh ta hát nhất? Lần trước ở KTV em rơi nước mắt là vì nhớ đến anh ta đúng không ? Trong lòng em vẫn còn yêu anh ta đúng không?”
“Tôi…” Tôi không có. Muốn phản bác nhưng Tả Phán Tình lại không nói lên lời. Cô quả thật là vì Kỷ Vân Triển mới rơi lệ.
Bởi vì lúc ấy giọng Tống Thần Vân hát ca khúc kia cực kỳ giống Kỷ Vân Triển, trước kia, cô, cùng Thất Thất, còn có Kỷ Vân Triển ba người hễ không có việc gì là sẽ đi KTV ca hát.
Trương Quốc Vinh là ca sĩ mà cô thích nhất, mỗi lần đều muốn nghe Kỷ Vân Triển hát đến bảy tám bài mới thôi.
Vẻ mặt của cô, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận.
“Xoẹt” một tiếng, áo ngủ của Tả Phán Tình bị Cố Học Văn xé nát, cô cả kinh, phục hồi lại tinh thần, liều mạng giãy dụa.
“Cố Học Văn, anh không cần nổi điên, tôi cùng anh ta không có gì cả?”
“Anh phải kiểm tra.” Không có người đàn ông nào chịu được việc mình bị cắm sừng, Cố Học Văn cũng như vậy.
Sức mạnh của anh rất lớn, mới hai ba cái, áo ngủ của Tả Phán Tình liền biến thành giẻ lau, rơi xuống bên chân cô.
Tả Phán Tình khó chịu tới cực điểm rồi, giãy dụa lại càng mạnh. Bàn tay anh rất có lực, dễ dàng chế trụ hai tay của cô. Nắm chặt cánh tay cô ở sau người, ánh mắt đảo qua thân hình trắng noãn của cô.
“Đây là cái gì?” Ngón tay dừng ở dấu hôn trước ngực cô. Anh đã quên mình ngày hôm qua điên cuồng như thế nào, thầm nghĩ cái dấu vết kia là của Vân Triển lưu lại.
“Cố Học Văn, anh điên rồi.” Hai tay Tả Phán Tình bị anh giữ chặt ở sau người, làm cho cả người cô bị vây hãm bởi tư thế của anh. Như vậy càng làm cho cô cảm thấy xấu hổ, càng lúng túng nhiều hơn.
“Là anh ta lưu lại.” Cố Học Văn gật đầu, trong lòng đã khẳng định đáp án. Cúi đầu, cắn mút nơi đó thật mạnh, đem dấu vết kia xóa đi.
“Đồ khốn, anh buông tôi ra.”
Tức giận, xấu hổ và giận dữ, lúng túng, đủ loại cảm xúc bộc phát, nhưng còn có một loại cảm xúc gọi là sợ hãi. Một Cố Học Văn như vậy, cô chưa từng thấy qua, cô sợ hãi, thật sự sợ hãi.
“Cố Học Văn, anh buông ra, anh có nghe thấy không.”
Cố Học Văn ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn thấy có đống dấu vết kia, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng, cúi đầu, lại một cái dấu vết nữa để lại nơi đó, những dấu hôn mạnh bạo đó làm cho cô đau. Thân thể càng giãy giụa hơn.
Tả Phán Tình không hiểu đàn ông, lại càng không hiểu sự tức giận của một người đàn ông, tuyệt đối không có khả năng chịu được sự kich động như vậy.
Trước ngực đau xót, đóa hồng mai bị anh cắn thật mạnh, cô nức nở ra tiếng, hai tay muốn thoát ra. Cố Học Văn buông cô ra, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm sự phản kháng trong mắt cô, ghét, nếu là gã đàn ông kia thì sao? Cô có phản kháng như vậy không?
Đem cả người cô, đặt ở trên bàn trang điểm, cúi đầu, lại đoạt lấy nơi đầy đặn của cô.
Tay kia thì cởi bỏ quần áo của mình. Tay Tả Phán Tình không thể cử động, giơ chân lên đá anh, ở giữa bụng Cố Học Văn.
“Em dám đá anh hả?” Mắt Cố Học Văn càng đỏ, Tả Phán Tình sợ hãi lắc đầu: “Cố Học Văn, anh buông tôi ra được không? Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì cả. Anh đừng như vậy.”
Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
“Đã không còn quan hệ gì?” Cố Học Văn gật đầu: “Vậy là trước kia có quan hệ?”
“…”
Tả Phán Tình nói không nên lời, cùng Kỷ Vân Triển yêu nhau ba năm, thời gian ba năm trời, mọi thứ về anh đã sớm khắc sâu vào linh hồn cô, không thể nói quên là quên ngay được.
Lại là bộ dạng này, nghĩ đến gã đàn ông kia là cô lại thất thần, lại mờ mịt. Có phải là vì cô ấy yêu anh ta rất nhiều không?
Cố Học Văn đem thân thể của cô đề một cái thật mạnh lên bàn trang điểm. Ở nơi nào đó đã thẳng lên chuẩn bị dùng sức tiến vào.
“A…” Thật không ngờ anh sẽ đến như vậy, nước mắt Tả Phán Tình đã chảy xuống, thân thể bắt đầu run lên.
“Cố Học Văn, anh là thằng khốn.” Đây là cường bạo.
Bởi vì cô phản kháng, mắng chửi, Cố Học Văn cúi đầu, che đôi môi cô lại. Nụ hôn kia, đem toàn bộ hô hấp của cô mà đoạt lấy. Hôn đến khi cô thực sự khó thở, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ. Anh ngừng lại, tựa vào trán cô, giọng nói khàn khàn, mang theo vài phần buồn bực.
“Anh là ai?”
Tả Phán Tình cắn chặt môi, cự tuyệt trả lời. Trong thân thể vẫn còn lấp đầy lưỡi dao sắc bén của anh, đau, ngoại trừ đau vẫn là đau.
Cái cảm giác đau này khiến cô cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì. Cố Học Văn híp đôi mắt lại, trong mắt gió lốc bắt đầu tăng cấp. Vận động thắt lưng lui ra, rồi lại hung hăng tiến vào.
“Anh là ai hả?”
“Anh là đồ khốn.” Tả Phán Tình rất đau, loại đau đớn này làm cho cô tuyệt đối không khuất phục: “Anh là đồ khốn.”
Thân thể lại rút ra, lại tiến vào. Bàn trang điểm bị va chạm mà rung lên cành cạch. Những lọ mỹ phẩm trên mặt bàn va vào nhau lách cách.
“Anh là ai?”
“Đồ khốn.” Cắn răng nói ra hai chữ này, cô bị kéo tới trước ngực anh.
Ánh mắt càng tối tăm, Cố Học Văn điên lên. Cô không nói, anh lại tiếp tục.
Mỗi một lần tiến vào, đều thẳng đến nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Mỗi lần như vậy, đều kèm theo tiếng gầm nhẹ: “Anh là ai?”
Ngay từ đầu Tả Phán Tình còn có thể mắng anh là đồ khốn, nhưng tới cuối cùng, một chữ cũng nói không nên lời, cái mông bị cấn cạnh bàn trang điểm đến phát đau, không kịp kêu thì thân thể đã bị anh tàn sát bừa bãi.
Ý thức không biết từ khi nào thì bắt đầu mơ màng, lần đầu sắp thiếρ đi thì lại bị động tác của anh làm cho bừng tỉnh.
Một lần lại một lần, anh vẫn hung hăng mà xông tới, cho đến khi tìm được điểm cao nhất trong thân thể cô, mãnh liệt va chạm, gắt gao nắm chặt thắt lưng của cô, cô không chịu đựng được nữa ngửa đầu, phát ra tiếng rên nhè nhẹ.
Tả Phán Tình đã gần như ngất lịm rồi. Nhưng mọi thứ còn chưa chấm dứt, thân thể bị Cố Học Văn đẩy lên giường, không một chút dịu dàng, thân thể của anh đè lên trên người cô, chế trụ hay tay đã không còn sức lực để phản kháng của cô, phát tiết đi qua thân thể, cả người nhuốm một lớp mồ hôi mỏng.
Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần kiềm chế cơn tức giận: “Anh là ai?”
Tả Phán Tình mở to mắt, nhìn thấy gương mặt cá tính, hoàn toàn bất đồng với gương mặt dịu dàng nho nhã của Kỷ Vân Triển. Làn da màu lúa mỳ, đôi mắt thâm thúy, cánh tay mạnh mẽ, còn có lồng ngực rộng lớn.
Người đàn ông này, là chồng của cô. Vô lực nhắm mắt lại, giọng nói của cô lộ ra vẻ mỏi mệt: “Anh đã đủ chưa? Vậy buông tôi ra, tôi muốn ngủ.”
Nếu đây là cách mà anh muốn trừng phạt cô, như vậy, cô nguyện ý thừa nhận. Bởi vì, thật ra cô đã dao động.
Cố Học Văn không buông tay, biểu hiện của cô chỉ làm cho anh cảm thấy là cô đang chột dạ.
Nắm lấy cằm của cô buộc cô phải mở ra mắt: “Tả Phán Tình, anh là ai?”
Anh muốn biết, khi anh ôm thân thể của cô, hôn đôi môi của cô, trong lòng cô nghĩ đến ai.
Mệt mỏi quá. Mắt Tả Phán Tình không thể nào mở ra nỗi, lại nghĩ tới câu Kỷ Vân Triển. Hắn nói hôm nay: “Tả Phán Tình, em căn bản không yêu chồng em. Người em yêu là anh. “
“Vân Triển.” Anh nói đúng rồi.
Đúng, cô không yêu Cố Học Văn, tuyệt đối không yêu. Cô tự nói với chính mình. Lại không hề biết khi hai tiếng chữ kia thoát ra, sóng gió sắp tan trong người Cố Học Văn thì lại lần nữa trở về.
Cúi đầu, cắn thật mạnh lên bả vai cô, xương quai xanh, trước ngực.
Ngay cả sức lực giãy dụa Tả Phán Tình cũng không có. Nhìn thấy trên người bị anh tàn sát bừa bãi, đột nhiên nở nụ cười: “Cố Học Văn, anh thực TM khốn kiếp.”
Rốt cuộc cô cũng gọi tên anh, nhưng lại là mắng anh. Cố Học Văn khởi động thân thể, nhìn thấy trong mắt cô có ý cười nhạo. Thân thể vừa rút lui, đã chuẩn bị tốt ngốc đầu dậy để lại tiến vào.
“Tên khốn này là chồng em.”
Giọng nói lạnh như băng, mang theo lực va đập thật lớn. Làm cho ý cười của Tả Phán Tình biến mất tăm, chỉ còn lại đau đớn. Mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần, còn có vài phần căm hận.
“Tôi hận anh. Tôi hận anh…”
Nhưng chưa nói hết câu. Đôi môi đã bị che lại, anh không muốn nghe cô nói nữa, nếu cô không thích nói, vậy dùng hành động là tốt nhất. Anh sẽ cố gắng chứng minh cho cô thấy, cô là của anh.
Tả Phán Tình không thể nói gì nữa, anh như con thú nuốt lấy toàn bộ giọng nói của cô. Cô cũng không thể giãy dụa, cả người dường như không còn sức lực. Trong đau đớn bất tận, ý thức của cô dần dần mất đi.