“Tôi đi ăn trưa, có vấn đề gì không?”
“Không có.” Kỷ Vân Triển cười cười, vẻ mặt vô cùng dịu dàng: “Cơm của nhà ăn tầng dưới ăn không ngon sao?”
Tả Phán Tình hít một hơi sâu, nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Kỷ Vân Triển, cái loại dịu dàng này cứ như là một con dao, từng nhát từng nhát cứa vào lòng cô đau rát.
“Cơm của nhà ăn rất ngon. Chỉ là hôm nay tôi có việc. Xin hỏi Kỷ tổng tôi có thể đi được chưa?” Cố Học Văn đang đợi dưới lầu, mà cô lại không chắc cái tên đó có đi lên kiếm hay không nữa.
Giọng của cô hơi gay gắt, thái độ cũng không được tốt. Mấy chục bạn đồng nghiệp nhất thời đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ khó hiểu vì sao một Tả Phán Tình luôn luôn thích tươi cười, thoải mái lại dùng thái độ gay gắt như thế mà đối đáp với tổng giám đốc.
Kỷ Vân Triển có chút bất ngờ, trong mắt càng hiện lên một vẻ tổn thương. Tả Phán Tình thấy thế, trái tim lại là co thắt lại. Không ngờ mình lại tiếp tục vướng bận như vậy.
Cô nhìn cũng không nhìn Kỷ Vân Triển nữa, chạy thật nhanh về phía thang máy, cửa thang máy vừa mở ra liền lách người vào trong. Lúc cửa thang máy chậm rãi khép lại, nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Vân Triển ngoài sự mất mát còn có đủ loại bi thương, cô dường như quên mất cả ánh mắt kinh ngạc của các bạn đồng nghiệp.
Phải vậy thôi. Nhịp tim lại đập điên cuồng, vội vã. Thang máy xuống hết tầng này đến tầng khác, cô cũng cố gắng điều hòa lại hô hấp của mình. Đến khi xuất hiện ở trước mặt Cố Học Văn, vẻ mặt cô đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Mở cửa, lên xe.
“Sao lại có thời gian ăn trưa với tôi vậy?”
Liếc qua Cố Học Văn một cái, hôm nay anh mặc một cái áo T-shirt màu vàng nhạt, kết hợp với một cái quần dài màu trắng, thoạt nhìn rất sạch sẽ gọn gàng.
“Hôm nay được nghỉ.” Mỗi lần làm xong nhiệm vụ sẽ được nghỉ hai đến ba ngày.
“À.” Tả Phán Tình nhìn ra ngoài cửa xe: “Đi đâu ăn cơm đây? Tôi còn phải đi làm.”
“Sẽ không làm em muộn đâu.” Cố Học Văn khởi động xe rời đi, bây giờ đang giữa trưa nên trên đường xe cộ cũng thưa thớt. Quẹo qua một con đường, chính là này khu trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố.
Xuống xe, Cố Học Văn kéo tay Tả Phán Tình đi về phía trước. Nhìn anh một cái, cô từ bỏ ý định rút tay ra khỏi tay anh.
Kéo cô đến cầu thang cuốn, liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, tinh ý phát hiện vẻ nghi ngờ trên mặt cô, khóe môi hơi hơi cong lên: “Dưới tầng hầm của trung tâm có một quán ăn nhỏ, đồ ăn trong đó không tồi, rất đặc sắc.”
“À.” Tả Phán Tình gật đầu, đối với chuyện ăn uống cô không hay bắt bẻ. Trong đầu lại nghĩ đến gương mặt vừa rồi của Kỷ Vân Triển, lòng lại khe khẽ co thắt đau đớn.
Anh ấy giận? Không vui? Thật ra cô cũng hơi bất ngờ, vì sao anh không gọi cô lại, anh hoàn toàn có thể lợi dụng thân phận để ép buộc cô không phải sao?
Vậy mà anh…
“Phán Tình?”
Cố Học Văn gọi vài lần, phát hiện Tả Phán Tình đang thất thần nên vươn tay huơ huơ trước mặt cô: “Tả Phán Tình?”
“Hả?” Cô rốt cuộc cũng sực tỉnh, lúc này mới phát hiện Cố Học Văn cầm menu, bên cạnh có một nhân viên phục vụ đang đứng.
“Em muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Tả Phán Tình phát hiện mình trả lời quá nhanh, nên không được tự nhiên mà kéo kéo khóe miệng: “Tôi cũng chưa từng tới đây, không phải anh nói đồ ăn ở đây rất đặc sắc sao? Vậy gọi bọn họ mang mấy món đặc sắc lên đi.”
“Ừ.” Cố Học Văn không hỏi cô nữa, chọn món xong thì đem ánh mắt trở lại trên mặt cô: “Đi làm mệt lắm hả?”
“Đâu có.”
“Tinh thần của em không tốt lắm.” Vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt, nhìn không có tinh thần chút nào.
“Có sao?” Tả Phán Tình vuốt mặt mình, nghĩ đến cả đêm qua không được ngủ ngon giấc lại tức giận trừng Cố Học Văn một cái: “Tinh thần tôi không tốt cũng do anh hại hết đó, không biết ai lần nào chỉ cần ở nhà là lại hại tôi ngủ muộn như vậy.”
Cố Học Văn không nói, chỉ nhìn đôi mắt long lanh của cô, dường như muốn nhìn thấu cô. Hứng lấy ánh mắt trực tiếp như vậy, Tả Phán Tình cúi gằm đầu uống nước.
Trong đầu bất chợt lại nhớ đến Kỷ Vân Triển hôm nay cũng có ánh mắt mất mát như vậy, nỗi đau trong lòng lại trào lên, cô có chút ngồi không yên. Nội tâm có một loại xúc động, khiến cô muốn quay về công ty gặp Kỷ Vân Triển.
Còn không kịp hành động gì, phục vụ đã bắt đầu mang đồ ăn lên. Tả Phán Tình chỉ có thể im lặng ăn uống. Cả bữa cơm cô cứ nuốt mà không biết nó có mùi vị gì, ăn cơm xong, cô vỗ vỗ cái bụng không tự giác mà ăn rất nhiều.
“Anh đừng tiễn tôi, chỉ có một con đường thôi, tự tôi về là được.” Vừa để tốt cho tiêu hóa, vừa thuận tiện bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ xem rốt cuộc cô phải làm như thế nào.
“Đi thôi.” Câu trả lời của Cố Học Văn lại là kéo tay cô đi lên lầu.
Lên đến tầng một rồi mà anh vẫn không buông Tả Phán Tình ra, kéo cô đi vào trong trung tâm thương mại.
“Cố Học Văn, anh làm gì vậy?”
Đây là trung tâm thương mại. Cô còn phải đi làm đó, sao có thể rảnh rỗi cùng anh đi dạo phố chứ?
“Sẽ không làm em muộn đâu.”
Tầng một là khu chuyên kinh doanh trang sức, đá quý. Tả Phán Tình vẫn không rõ anh muốn làm cái gì, mãi đến khi anh kéo mình vào trong một cửa hàng trang sức cao cấp cô mới khẽ bất ngờ.
“Cố Học Văn?”
Anh muốn làm gì đây?
Người bị Cố Học Văn trực tiếp đẩy vào quầy chuyên kinh doanh nhẫn kim cương. Cô gái bán hàng vô cùng nhiệt tình đon đả ra chào đón: “Hoan nghênh quý khách, không biết hai người cần gì, nhẫn đính hôn, hay là nhẫn cưới?”
“Không cần gì hết.” Bọn họ cưới cũng đã cưới rồi, còn cần nhẫn làm gì chứ?
“Nhẫn cưới.”
Hai giọng nói bất đồng cất lên làm nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, không biết phải nghe ai. Cố Học Văn quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Chọn một cái em thích đi.”
“…” Tả Phán Tình nói không ra lời, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại lên của anh, tim lại đập trật nhịp, anh đã thấy việc cô tháo nhẫn hồi sáng?
“Chọn một cái đi.” Cố Học Văn khuyến khích
Thấy Tả Phán Tình vẫn bất động, anh quay đầu, nhìn lướt qua những chiếc nhẫn được bày trong tủ kính, vươn tay chỉ vào một cái trong đó.
“Cô ơi, cho tôi xem cái này một chút?”
“Vâng.” Nhân viên cửa hàng lấy cái nhẫn kim cương kia ra: “Thưa anh, anh thực có mắt nhìn đấy, đây là mẫu mới của công ty chúng tôi tung ra trong năm nay.”
Cố Học Văn gở xuống, cầm lấy tay Tả Phán Tình rồi xỏ vào ngón tay cô. Cô theo bản năng sửng sốt một chút, rụt tay lại, tránh đi.
“Cố Học Văn, tôi không cần.”
Cưới cũng đã cưới rồi, có nhẫn kim cương hay không cũng vậy. Cô cũng đã từng nghĩ, mình phải đeo chiếc nhẫn kim cương do tự mình thiết kế mà kết hôn với người đàn ông mà mình yêu nhất, chỉ là còn chưa chờ đến lúc cô tìm được người đàn ông cô yêu nhất thì đã kết hôn mất rồi.
Mà hiện tại, cô khó mà tiếp nhận nó được.
Không khí đột nhiên trầm mặc, cô nhân viên cửa hàng kia là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái không thích kim cương. Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn.
Đôi mắt sâu như biển cả vẫn không rời khỏi mặt Tả Phán Tình, như là muốn nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của cô, cố chấp mà ngang ngược vươn tay, kéo lấy tay cô, không cho cô cự tuyệt mà lồng nhẫn vào.
Cảm giác Tả Phán Tình đang kháng cự, anh nghiêng người qua, cất giọng thật khẽ.
“Nhưng anh cần.”
Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn, không xác định được câu vừa rồi mình nghe là có ý gì. Anh nói, anh cần?
Cuối mắt nhìn xuống, chiếc nhẫn trên ngón áp út đang tỏa sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt. Ánh mắt của anh không tồi, cái nhẫn này kiểu dáng đơn giản tự nhiên, đường cong rất hoàn hảo. Xung quanh viên kim cương lớn còn nạm mấy viên kim cương khác nhỏ hơn, kết hợp với cái đế bạch kim bên dưới tạo thành hình một cây cỏ bốn lá.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh cười nhẹ nhàng: “Chị ơi, chồng chị thực sự rất có mắt nhìn đó, cỏ bốn lá là biểu trưng cho hạnh phúc. Cái nhẫn kim cương này là do nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng ta chế tác, ý nghĩa của nó chính là mong muốn mang hạnh phúc đến cho người khác. Ông xã chị thật có lòng.”
Lời khen ngợi này mang lại hai phản ứng bất đồng. Tả Phán Tình kinh ngạc nhìn cái nhẫn kia mà ngẩn người, mang đến hạnh phúc cho người ta sao?
Cô vẫn tin, hạnh phúc của cô, là do tự mình giành lấy.
Cô còn đang mãi nghĩ, Cố Học Văn đã lấy ví ra.
“Lấy cái này đi.” Cố Học Văn rút thẻ ra: “Tính tiền.”
“Cố Học Văn.” Anh điên rồi sao? Cái nhẫn cũng không hề rẻ chút nào: “Anh không cần phải làm vậy đâu.”
Cô thân là nhà thiết kế trang sức nên biết rất rõ kich thước của chiếc nhẫn này, tất nhiên vì thế cô thật sự khó mà nhận được.
“Em không thích?” Anh vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô hiện lên một vẻ ngạc nhiên thích thú. Cô thích mà, không phải sao?
“Không phải. Tôi…” Rất đắt đó. Cô không biết một tháng anh có thể kiếm bao nhiêu tiền, nhưng mà cô thực sự cảm thấy không nhất thiết phải mua một cái nhẫn đắt tiền như vậy.
“Cố Học Văn, cái này rất đắt đó. Đổi cái khác đi.”
Cố Học Văn kéo tay cô, ánh mắt nhìn nhành cỏ bốn lá nho nhỏ trên ngón áp út kia: “Chỉ là một cái nhẫn thôi mà, không lẽ anh mua không nổi?”
Tả Phán Tình trầm mặc, tầm mắt cũng nhìn thấy nhành cỏ bốn lá nho nhỏ kia, cuối cùng đột nhiên cười cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái, cất giọng trêu: “Anh xác định, cái nhẫn này sẽ không làm cho anh phá sản đó chứ?”
“Chồng em không dễ dàng phá sản vậy đâu.”
“Vậy được rồi.” Tả Phán Tình không từ chối nữa, xé cái mác trên nhẫn kim cương xuống, đưa tay ra xa mình một chút: “Tôi đang nghĩ sau này không biết có phải mang bao tay mới dám ra đường không nữa?”
Ý tứ thể hiện trong câu nói kia làm Cố Học Văn bật cười. Nói gì thì nói, lúc này nhân viên cửa hàng cũng đã cầm thẻ và hóa đơn đến rồi.
“Anh ơi, đây là hóa đơn, đây là phiếu bảo hành. Kim cương ở tiệm chúng tôi được miễn phí làm sạch, hoán đổi suốt đời. Lần sau nếu có mẫu mới, anh có thể cầm nhẫn đến đổi cái mới.”
“Cám ơn.” Cố Học Văn nhận lấy rồi hai người cùng nhau rời khỏi trung tâm thương mại.
Đứng ở phía trước xe, Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình một cái: “Không được đổi. Lần sau nếu em thích, anh sẽ mua thêm cái mới cho em.”
Tả Phán Tình lườm anh, cố ý đấu võ mồm với anh: “Vậy thì tốn kém lắm á, mua cái mới đắt lắm đó. Đeo chán lại đổi một cái, tính ra, có thể đổi được rất nhiều lần, tốt hơn nhiều chứ?”
Cố Học Văn gương mặt khẽ âm u, nắm chặt tay cô, uy hiếρ: “Đã nói không được đổi, có nghe không?”
Tả Phán Tình nhìn anh, khóe môi bắt đầu cong lên, độ cong kia càng ngày càng sâu, vươn tay đặt ở trước mặt mình nhìn nhìn: “Ôi chao. Có thêm một món thực sự không quen đó. Lúc vẽ biết làm sao bây giờ?”
“Không gì là không giải quyết được.” Cố Học Văn kéo tay cô qua: “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “Tôi sẽ thử vài ngày, nếu không quen, là tôi sẽ tháo xuống, không đeo nữa.”
“Không cho phép.” Cố Học Văn vô cùng bá đạo. Tả Phán Tình thè lưỡi: “Ai thèm để ý anh cho hay không.”
“Em mà dám tháo xuống là anh dám xử lý em.” Cố Học Văn hai tròng mắt rực lửa trừng cô.
“Xí.” Tả Phán Tình mở cửa lên xe: “Tôi cứ đổi đó, sợ anh chắc?”
…