“Cố Học Văn, anh làm gì vậy? Chị vừa xuống máy bay còn mệt mỏi, anh đưa chị vào đi đã.”
Cố Học Văn liếc Tả Phán Tình một cái, đẩy Cố Học Mai vào, nhìn Tả Phán Tình xách một đống túi to túi nhỏ tiến vào. Có hai túi đặt ở phòng bếp, còn mấy túi khác bỏ vào thư phòng, lúc đi ra thì nhìn Cố Học Mai một cái, bộ dạng rất tùy ý.
“Chị, chị ngồi một chút, em đi nấu cơm.”
Cũng không nhìn Cố Học Văn, xoay người trực tiếp vào bếp. Cố Học Văn sau khi thấy cô đi vào, mới nhìn về phía Cố Học Mai: “Chị, sao chị lại đến thành phố C, chị đi có một mình thôi hả?”
“Ừ, chị đi một mình.” Vẻ mặt Cố Học Mai có chút mất tự nhiên: “Sao hả? Chị không thể tới thành phố C thăm em sao?”
“Có thể.” Cố Học Văn gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Hành lý của chị đâu?”
“Á. Quên ở sân bay rồi.” Cố Học Mai cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối. Cố Học Văn không cho chị trốn tránh, kéo tay chị: “Để ở sân bay? Vậy để em đi lấy giúp chị.”
“Không, không cần.” Cố Học Mai rút tay anh ra: “Em không cần đi đâu. Thật ra trong đó cũng không có gì cả, chỉ có hai bộ quần áo thôi.”
Cố Học Văn không nói gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm mặt chị, ánh mắt đó làm cho Cố Học Mai rất không tự nhiên: “Sao em lại nhìn chị như thế? Trên mặt chị có gì à?”
“Chị. Sao chị và Phán Tình sao lại về cùng nhau? Hai người gặp ở đâu?”
“Chị…” Cố Học Mai không trả lời được, cuối cùng nhìn vào phòng bếp: “Em ấy một mình trong bếp, không biết có cần người giúp không? Hay là chị đi vào giúp em ấy.”
“Cố Học Mai.” Cố Học Văn gọi tên đầy đủ của chị: “Chị không đi làm ở sở nghiên cứu à? Mấy ngày trước em gọi điện tìm chị, người ở đó nói chị xin nghỉ phép dài hạn. Vì sao lại xin nghỉ dài hạn?”
“Em, em không phải đi làm nhiệm vụ sao?” Cố Học Mai có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia chột dạ: “Sao lại có thể gọi điện thoại?”
“Có phải thật không? Mẹ biết không?” Cố Học Văn hăm dọa, Cố Học Mai bị anh hỏi đến không nói được ra lời, vẻ mặt lạnh lùng, nhịn không được liền trừng mắt với Cố Học Văn: “Cố Học Văn, em không muốn chị đến đây đúng không? Nếu không muốn, em cứ nói, sao phải trưng ra cái vẻ thẩm vấn tội phạm với chị?”
Cố Học Văn im bặt, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Lúc này Tả Phán Tình đi ra. Mang một ly nước trái cây: “Ngại quá, em quên lấy nước cho chị.”
Đặt ly nước trái cây xuống trước mặt Cố Học Mai: “Chị, Chị uống nước đi. Đợi một chút nữa là có thể ăn cơm.”
Đặt xong ly nước, cũng không thèm nhìn Cố Học Văn, Tả Phán Tình lại vào bếp.
Cố Học Mai cầm ly nước lên uống một ngụm, sắc mặt đã bớt giận: “Vợ em cũng không tồi.”
Cố Học Văn không nói, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình đang bận rộn trong bếp, lại nhìn Cố Học Mai: “Tháng trước, có người giới thiệu cho em một bác sĩ người Mĩ rất giỏi, nếu để anh ta mổ chính, ca giải phẩu của chị xác xuất thành công có thể lên đến 70%…”
“Đừng nói nữa.” Cố Học Mai ngắt lời anh: “Chị như vậy rất tốt, không cần phẫu thuật.”
“Chị.” Cố Học Văn có một phần bất đắc dĩ.
“Có phải em ghét người chị tàn phế này không?”
“Chị nói gì vậy?” Cố Học Văn nắm chặt hai đấm: “Em xin lỗi.”
“Không liên quan đến em.” Cố Học Mai vuốt vuốt tóc, ánh mắt hiện lên một tia thống khổ: “Chị chưa từng tránh ai cả.”
Không trách? Cố Học Văn nắm chặt hai đấm, chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách thật áp lực, làm anh gần như không thở nổi. Cố Học Mai không trách, không có nghĩa là anh có thể tha thứ ình.
“Chị xem TV đi. Em vào bếp phụ Phán Tình.”
Anh đứng lên, đi vào trong bếp, Cố Học Mai sau khi thấy anh vào bếp rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lấy di động ra nhắn một cái tin.
… …………..
Tả Phán Tình đang thái đồ ăn, đang muốn bỏ vào trong nồi xào, nhìn thấy Cố Học Văn đi vào, cô hoảng sợ, cái đĩa trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Văn: “Anh vào đây làm gì? Đi ra ngoài ngồi với chị đi.”
Cố Học Văn bất động, nhìn Tả Phán Tình đang đeo tạp dề: “Tôi hỏi em, em gặp chị ấy ở đâu?”
“Ở phố Phúc Nguyên, cạnh một cửa hàng bán đồ.” Tả Phán Tình nghĩ nghĩ: “Hình như là một cửa hàng trang sức, không đúng, là một cửa hàng kinh doanh trang phục nam.”
Lúc ấy cô chỉ chú ý đến Cố Học Mai, nên thực ra cũng không biết làm sao lại gặp Cố Học Mai ở đó.
“Ừ.”
Cửa hàng trang sức? Cửa hàng trang phục nam? Mặc kệ là cái nào, Cố Học Mai đi vào đó làm gì?
“Lúc em gặp chị ấy, chị ấy đang đi một mình à?”
“Đúng vậy. Một mình.” Tả Phán Tình gật đầu: “Chị ấy nói muốn cho anh một sự ngạc nhiên, muốn mua quà cho anh, nhưng nhìn thấy tôi, nên lại thôi, rồi tôi đưa chị ấy về đây.”
Cố Học Văn vẻ mặt ngưng trọng, cũng không nói gì, nhưng mắt lại đảo qua nhìn qua cái nồi trên bếp…
“Dầu sôi rồi kìa?”
“Á?” Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện ra, tức giận lườm Cố Học Văn: “Anh mau ra ngoài đi, hại tôi quên cả xào rau.”
Chân tay luống cuống đổ rau vào, không ngờ để lửa quá cao, trong nồi lập tức bùng lên một ngọn lửa. Tả Phán Tình giật nảy cả mình, lùi ra sau, vừa lúc lùi vào lồng Cố Học Văn.
“Cẩn thận.” Ôm chặt thắt lưng của cô, xoay người một cái, Cố Học Văn thế chỗ cô giảm bớt lửa.
Lại xoay người, nhìn Tả Phán Tình đang xoa xoa mu bàn tay, trên đó đã có một vệt hồng. Anh lập tức nhíu mày: “Bị phỏng rồi hả?”
“Vừa rồi chắc bị dầu bắn vào.” Tay Tả Phán Tình xoa xoa tay. Tuy không đau lắm, nhưng lại có chút khó chịu.
Cố Học Văn cầm lấy tay cô đặt trên bệ bếp, lấy lọ dấm bên cạnh mở ra, đổ vào tay cô một ít.
“Anh làm gì thế?” Tả Phán Tình muốn rút tay ra, nhưng sức của Cố Học Văn quá khỏe. Nhìn thấy dấm chua đã ướt đẫm mu bàn tay cô, anh mới buông lọ dấm ra, gật gật đầu với cô.
“Em ra bên ngoài ngồi đi, ngày mai tay sẽ không sao.”
“Đùa cái gì vậy?” Tả Phán Tình trừng mắt: “Tay tôi toàn là dấm chua, tôi phải rửa sạch mới được.”
“Đừng nhúc nhích.” Cố Học Văn không cho cô động đậy: “Biện pháp tốt nhất khi xử lý vết phỏng, chính là dùng dấm. Tin anh đi, anh cam đoan ngày mai tay em sẽ không sao.”
“Thật hay giả?” Phương pháp này Tả Phán Tình chưa từng nghe qua. Anh sẽ không cố ý làm cả người cô toàn là dấm khó chịu đó chứ?
Phản ứng của Cố Học Văn là trừng mắt nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị làm cô phải rụt cổ lại, không rửa thì không rửa.
Nhìn tay mình, lại ngửi thấy toàn mùi dấm, Tả Phán Tình nhíu mày: “Không được rửa thiệt hả?”
“Không được, để im cho nó khô.” Cố Học Văn không để ý tới cô, quay sang cầm lấy nồi và xẻng bắt đầu đảo rau.
Tả Phán Tình nhìn dáng anh xào rau mà thè lưỡi, cứ ra vẻ.
Nếu ngày mai vết bỏng trên tay cô mà không lành, cô sẽ không để cho anh yên.
Xoay người đi khỏi phòng bếp, để lại Cố Học Văn một mình cố gắng.
Cố Học Mai nhìn thấy Cố Học Văn đi vào, giờ lại thành Tả Phán Tình đi ra, khóe môi cong lên: “Nhìn không ra, Học Văn lại đau lòng vì vợ như vậy. Làm cơm cũng muốn tự mình làm.”
Tả Phán Tình đỏ mặt, có chút xấu hổ. Cố Học Văn có đau lòng vì vợ sao? Rõ ràng là vì tay cô bị thương thôi?
Cái tên kia, sáng hôm nay còn nói: về sau muốn cô nấu cơm đấy.
Kéo khóe miệng cười cười, Tả Phán Tình ngồi xuống sofa: “Chị, hôm nay chị ở đây nhé”.
“Ừ.” Cố Học Mai gật đầu: “Không ở đây, thì chị ở đâu?”
Lúc này Tả Phán Tình mới nghĩ tới: “Đúng rồi. Sao không thấy hành lý của chị?”
“Đi vội quá, nên không mang hành lý.” Cố Học Mai thu mắt lại: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ.” Tả Phán Tình lắc đầu, đứng lên: “Vậy chị chờ một chút.”
Cô vào phòng, tìm quần áo lần trước Trinh Thất Muội tặng mình, bên trên vẫn còn mác, lại tìm thêm một bộ đồ ngủ mình chưa mặc và đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Chuẩn bị xong xuôi, sau đó bỏ vào phòng giành cho khách, lúc này mới ra phòng khách.
“Chị. Dáng người của chị chắc cũng không khác em mấy, em để quần áo và một ít đồ trong phòng cho chị rồi đấy, đều là đồ mới cả. Chị còn cần gì cứ bảo em.”
“Phiền em quá.” Cố Học Mai nhìn Tả Phán Tình, kéo cô ngồi cạnh mình: “Em và Học Văn quen nhau thế nào vậy?”
Chị không ở nhà, chỉ nghe em mình nói muốn kết hôn. Đối với chuyện của hai người, chị thật không biết gì.
“Bọn em ấy hả?” Tả Phán Tình liếc nhìn vào trong bếp: “Thôi đừng nhắc làm gì chị ạ. Chuyện của bọn em cũng không hay ho gì đâu.”
“Không hay ho?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình giả mặt quỷ: “Chị biết không, ngày đó em thất tình, đến quán bar uống rượu, tên đó lại tưởng em là tội phạm buôn ma túy, bắt giam em lại. Em liều mạng nói là em vô tội, nhưng mà anh ấy không nghe, còn giam em một buổi tối.”
“Thật hả?” Cố Học Mai không thể tin được, trừng mắt: “Thú vị quá ha. Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó lại càng không hay ho.” Tả Phán Tình lúc này mới hồi tưởng lại, bất giác cảm thấy quen biết Cố Học Văn đúng là chuyện xui xẻo nhất đời cô: “Sau đó em thất nghiệp, đến KTV hát hò, vậy mà anh ta lại nói em là gái đứng đường, lại bắt giam em một ngày.”
Lúc này Cố Học Mai lại bật cười: “Rất thú vị. Hai người đúng là hữu duyên.”
“Hữu duyên?” Tả Phán Tình xoay người khinh thường: “Là oan gia thì có.”
Từ khi gặp phải anh thật đúng là xui tận mạng. Bị bắt, bị giam, bị anh bắt nạt.
Cho dù kết hôn rồi, cũng rất không tốt, làm thắt lưng cô bị thương phải nằm một tuần. Sau lại thảm hại hơn, còn bị anh ta cường…
Ách, khụ. Nghĩ đến những chuyện xảy ra hai ngày qua, mặt Tả Phán Tình có chút không được tự nhiên. Cố Học Mai lại rất có hứng thú: “Về sau thì sao? Vẫn không hòa thuận? Rồi quen nhau?”
“Xem là như vậy đi.” Chuyện về sau Tả Phán Tình không thể nào mà nói nổi nữa, làm sao có thể không xấu hổ mà nói mình ở tại phòng trà kéo người nào đó nói giả làm bạn trai, kết quả là tự mình sa vào hố. Rất mất mặt
“Gả cho Học Văn thật ra vất vả lắm đúng không?” Cố Học Mai thở dài: “Nó thường xuyên vắng nhà, có khi đi làm nhiệm vụ phải mấy tháng không về. Chắc em không quen đúng không?”
“Không sao ạ.” Tả Phán Tình nhún vai, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Em chẳng cần. Nói thực, anh ấy không ở nhà, em càng thoải mái.” Một mình một phòng
Nếu mỗi lần anh ta trở về đều dày vò cô như hai ngày này thì cô thà rằng anh đừng về nhà. Ở lại sở cảnh sát luôn đi. Lúc này Cố Học Văn đi ra, mà tai anh thật sự rất thính nghe thấy câu nói thầm này của Tả Phán Tình, ánh mắt lập tức lạnh hẳn.
Cố Học Mai thấy em mình thay đổi sắc mặt, khóe môi giương lên cao: “Con gái mà, lúc nào chẳng vậy, thích nghĩ một đường nói một nẻo. Rõ ràng trong lòng không phải có ý đó. Nhưng lời nói ra lại làm cho người khác hiểu lầm, đúng không?”
“A?”
…