– Alo anh à…
– Gì đấy…
– Có chuyện gấp anh ơi, anh đến đây đi.
– Chuyện gì?
– Anh ra cái quán… ở gần cơ quan anh đi, cái quán mọi hôm mà anh hay ăn trưa ấy, ra nhanh đi…
– Nói có chuyện gì?
– Chị Trang với chị Quỳnh Nga đang…
– Bỏ mẹ… ở yên đó, anh ra luôn…
Tôi vội vàng đứng dậy vơ lấy cái điện thoại rồi vụt ra khỏi phòng.
Chạy nhanh xuống dưới tầng 1, vì quán ăn cũng cách công ty có đôi trăm mét nên tôi chạy bộ, mặc đồ công sở, thêm nữa lâu không hoạt động thể dục thể thao nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Đến cửa quán ăn thở hổn hển, đưa mắt nhìn, xa xa phía góc tường, tôi đã thấy Trang cùng với Q. Nga đang ngồi ở đó, thằng Nhật ngồi cạnh có vẻ khúm núm, khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng. Tôi tiến lại…
– Em chào anh – Q. Nga và Nhật đều chào.
Trang ngước mắt lên nhìn tôi 1 dấu hỏi to đùng. Tôi chỉ “ừ” 1 câu rồi cầm tay Trang kéo sang chiếc bàn ở góc khác.
– Sang đây anh bảo.
– Anh làm gì thế? – Trang vẫn còn ngạc nhiên.
Cả 2 ngồi xuống tôi mới nói…
– Em định làm gì đấy?
– Theo anh thì em làm gì?
– Em để cho cô ta yên đi! – Tôi nhìn sang phía Q. Nga, cô ta đang vui vẻ nói chuyện với Nhật.
– Anh nghĩ em là con người như vậy à, anh nghĩ em phá hoại, chọc ngoáy cô ta hay làm gì cô ta hả?
– Không, anh chỉ muốn em đừng quan tâm đến cô ta thôi.
– Em nói nhé, cô ta với anh chẳng là cái gì, người mà em quan tâm hơn bây giờ chính là cô Linh Nga của anh ấy. Chứ tầm cỡ cô ta muốn đối đầu với em, quên đi…
– Thế em ngồi đó làm gì?
– Với tư cách là 1 đồng nghiệp cùng công ty! Không được à?
– Bây giờ anh nói với em thế này. Anh không muốn lặp lại chuyện lần trước em gặp riêng cô ta để dằn mặt hay thế này thế nọ 1 lần nào hết. Anh cũng không bênh cô ta, nhưng cái gì thuộc về anh và cô ta em đừng động chạm vào nữa, cô ta cũng khổ lắm rồi.
– Em không phải kẻ hèn mọn, cũng không phải kẻ thích xỉa xói người khác, lại càng không muốn xen vào những chuyện đó. Anh nghĩ em nhỏ nhen thế à?
– Anh nói rồi đấy, để mọi chuyện yên ổn đi. Ăn xong rồi về sau, anh về trước đây.
Tôi đứng dậy và đi ra, cũng chẳng buồn nán lại ngồi ăn. Nhưng qua cách nói chuyện của Trang thì tôi vẫn băn khoăn 1 cái gì đó, tôi tưởng đao to búa lớn khi 2 người đó gặp nhau cho lắm, nhưng lúc tôi đến thì 2 người cũng không cãi nhau, nói chuyện với nhau rất bình tĩnh. Suy cho cùng thì những cuộc chạm mặt nhau như thế này thì không thể tránh nổi, cho nên mong là Trang sẽ làm đúng. Còn về phía Q. Nga, cô ta cũng đã trải qua 1 khoảng thời gian khó khăn về sức khỏe lẫn tinh thần, không rõ mục đích tới của cô ta là gì nhưng không thể phủ nhận được sự cố gắng của cô ta, khi mà tôi đã không còn thù hằn cô ta như ngày xưa.
Bước ra tới cửa thằng Nhật chạy theo…
– Anh, không ở lại ăn trưa à.
– Ăn uống gì tầm này nữa, anh mày mà ngồi lại ăn với 2 bà kia thì biết nói cái gì. Thôi đi vào đi.
– Vâng.
– À mà này, tối sang nhà, anh hỏi tí chuyện.
– Vâng, tối em qua.
Lững thững đi bộ về văn phòng, chán chẳng buồn ăn, đặt lưng nằm ngủ giấc. Vừa thiu thiu được 1 lát thì có tiếng nói bên tai…
– Anh – Trang đang đứng cạnh lay lay người tôi dậy.
– Gì đấy, để anh nằm nghỉ tí đi.
– Anh dậy đi, em có chuyện muốn nói.
Tôi uể oải bước ra bàn uống nước, trên mặt bàn có 1 cái bọc…
– Gì đây?
– Đồ ăn cho anh, anh chưa ăn đúng không?
– Em mua à?
– Ơ hay, không em mua thì chẳng lẽ bà hàng xóm mua à. Anh ăn đi – Trang gỡ cái hộp và đưa tôi đôi đũa và thìa.
– Tự nhiên anh thấy chẳng muốn ăn gì. – Tôi mắt nhắm mắt mở mệt mỏi.
– Anh cố ăn đi, có vài miếng. Không ăn cái này thì em đi mua bánh với sữa nha.
– Thôi thôi, không phải đi đâu hết, anh ăn, nhưng vài miếng thôi đấy, chứ nhìn đã không muốn ăn rồi.
– Vâng.
Tôi ngồi xúc vài miếng cơm đưa lên miệng, Trang thì bỏ điện thoại ra nghịch. Thỉnh thoảng tôi liếc mắt nhìn cô bé, cả 2 cũng chẳng nói với nhau câu nào cho đến khi tôi ăn xong…
– Này, lúc nào cũng dí mặt vào cái điện thoại í…
– Kệ em, anh ăn xong rồi à, ăn ít thế.
– Ăn thế thôi, nay miệng anh không ngon.
Trang lẳng lặng đứng dậy gói gọn cái bịch đồ ăn còn dang dở đem ra thùng rác vứt rồi đi vào.
– Lúc nãy í…
– Sao anh?
– Em với cô ta, có làm gì nhau ngoài quán ăn không đấy.
– Chứ anh nghĩ đánh nhau à?
– Không, anh sợ em với cô ta to tiếng.
– Anh không phải lo, trước mặt nhiều người trong công ty em phải giữ thể diện cho cả em lẫn anh nữa. Còn đánh nhau với cô ta á, muốn đánh thì việc gì em phải động tay vào.
– Không động vào thì làm gì?
– Thuê giang hồ đánh…
– Khiếp, sau này nhỡ anh không đối xử tốt với em thì em cũng thuê giang hồ xử anh à.
– Cái đó còn phải xem xét. Với lại những gì lúc nãy anh nói với em, anh không cần phải nói lại đâu, em biết mình phải làm gì.
– Ờ. Mà sắp đến giờ làm rồi đấy, về phòng đi…
– Dạo này anh toàn đuổi khéo em thế, dần dần chẳng thấy galant gì hết.
– Già rồi nên muốn galant cũng khó – cười.
– Đúng rồi, em mong cho anh già khú già khắm luôn. Thôi em về phòng đây.
Tôi vẫn ngồi lại đó, nhìn theo Trang đến khi cô bé ra hẳn ngoài. Ngẫm thấy cô bé càng ngày càng trưởng thành, nhưng dường như sự trưởng thành đó lại đi liền với sự cô đơn, tôi cũng đã từng đặt mình vào suy nghĩ của Trang, mọi cung bậc cảm xúc từ kỳ vọng cho đến thất vọng. Trang không hề ghét bỏ tôi khi tôi từ chối tình cảm của cô bé, có lẽ sự chiêm nghiệm của cô bé về tình yêu nó rất khác, những gì mà tôi dành cho Trang cũng không hẳn là những ký ức đẹp, vui có, buồn có. Chỉ có điều nó chưa đủ sâu để tôi cảm thấy Trang sẽ đi cùng tôi đến cuối được. “Vậy đó, đến 1 ngày em sẽ mệt, em cũng sẽ dừng lại thôi”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện