“Thầy Đồ” calling…
– Alo, bố ạ…
– Đang ở đâu thế con…
– Ở công ty bố ạ, con đang làm…
– Thế à, vậy thì chuẩn bị về đi, bố mẹ lên, đang ở nhà đây rồi…
– Cái gì cơ ạ…
– Cái ông này, việc chính không nói, đưa tôi – mẹ tôi giằng lấy máy – Mẹ cho mày 1 tiếng đồng hồ nữa phải có mặt ở nhà, dẫn theo con bé Trang về đây. Không dẫn theo con bé về đây thì đừng có vác mặt về nhà nha con.
– Ơ…
– Không có ơ ẩn gì hết, nghe rồi đấy. Mẹ không nói đùa đâu.
Thế là mẹ tôi cúp máy, tính sao giờ. Tối hôm qua bảo với em Trang “để mai tính”, bây giờ đến lúc phải tính thật rồi. Ông trời sao nỡ đối xử với tôi như vậy. Lại được chú Quang đi nói với mẹ tôi làm gì không biết. Lôi máy ra nhắn tin cho Trang…
– Tối em về nhà anh ăn cơm nhé…
– Sao tự nhiên rủ em về nhà ăn cơm thế, hôm nay anh hơi lạ lạ nha…
– Thế có đi không?
– Đương nhiên anh rủ là có rồi, hì hì.
– Chuẩn bị đi, 5 rưỡi xuống rồi về luôn…
– Ok sếp.
Chẳng còn cách nào khác, hết chuyện này đến chuyện khác. Trang ơi là Trang, mẹ ơi là mẹ. Ôi bố ơi con phải làm gì bây giờ! Giờ này cũng chả còn tâm trí mà ngồi đến 5 rưỡi nữa, đứng dậy về luôn. Đi qua văn phòng thấy mọi người về gần hết rồi, còn lác đác vài người.
Xuống luôn tầng 3…
– Đi nào nhóc.
– Ơ, mới có 5h15 mà anh.
– Thôi đi luôn, 15 phút bây giờ không có ý nghĩa gì đâu.
– Anh hôm nay đúng bị chập rồi – tay Trang đưa lên trán mình sờ sờ – đưa em xem nào. Bình thường mà, người cũng không có mùi rượu hay bia. Lạ nhỉ…
– Lạ cái gì mà lạ, đi nhanh không anh đổi ý bây giờ…
– Vầng, sao nhiều lúc anh vui vẻ thế mà nhìn anh bây giờ em cứ sợ sợ thế nào ấy…
– Ơ hay còn đứng giải trình à, cho đồ vào túi rồi đi nào, thắc mắc mãi.
– Em có quyền tò mò mà, đi thôi anh, hì…
– Vẫn câu hỏi cũ, muốn đi xe đẹp thì đi xe em, đi xe xấu thì đi xe anh. Em chọn xe gì?
– Xe anh đi, nay em mặc quần âu ngồi cho thoải mái…
…
Xuống dưới hầm lấy xe, rồi chở em Trang qua nhà, về đến nhà cũng khoảng 6h kém 10. Lên tới nhà thì cửa mở sẵn rồi…
– Ơ, cửa nhà anh mở kìa.
– Ừ, anh biết rồi.
– Anh biết rồi là sao, thế còn ai nữa à.
– Vào đi rồi biết.
Vào đến cửa thì bố và mẹ tôi đang ngồi ngoài phòng khách xem tivi.
– Về rồi à con – bố tôi nói…
– Vâng…
– Ơ, dạ… cháu chào 2 bác ạ. – Trang giật mình nói…
– Vào nhà đi con, ngồi đây đi con, Trang phải không – mẹ tôi hồ hởi…
– Dạ, bác cứ để cháu tự nhiên ạ…
– Ngồi đi, anh đi thay quần áo – tôi nói.
Chả hiểu sao mặt tôi chả tươi lên được tí nào, không phải vì Trang, mà là vì bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi cứ thích là lên, rất ít khi báo trước. Lần này lên đúng đợt căng thẳng chuyện vợ con.
– 2 Bác lên lâu chưa ạ…
– À, 2 bác vừa mới lên thôi – bố tôi nói…
– Cháu không biết 2 bác lên ạ, tại anh Tùng cũng không nói, đến đây cháu mới biết…
– Mẹ bố cái thằng, bằng đấy tuổi đầu rồi mà cứ im im. Đến người yêu nó còn không nói đếm chi gì đến bố mẹ – mẹ tôi cố tình nói to…
– Không sao đâu bác ạ, anh í hay như thế cháu cũng quen rồi…
– Tùng, mày ra đây mẹ bảo.
– Lại gì nữa đây mẹ, để con thở phát đã, mệt kinh lên được.
– Mệt cũng ra đây ngồi xuống – tôi ngồi xuống cạnh Trang.
– Đi làm thì mày cũng phải để ý đến nhà cửa tí chứ, mẹ mở cửa vào nhà không có tí hơi người nào cả. Quần áo mặc xong có máy giặt cũng không chịu bỏ vào, đồ ăn mẹ gửi lên trong tủ thì mày không nấu, cá còn nguyên, cái gì cũng còn nguyên. Mẹ thấy mỗi cái phòng ngủ của mày là ngăn nắp sạch sẽ, hình như mày quét mỗi phòng ngủ của mày, lau mỗi phòng ngủ của mày. Mẹ còn không thấy tí bẩn nào ở đấy nữa cơ. Còn đâu cái nhà này lộn tùng bậy hết. Kiến trúc sư gì mà mày chả để ý gì thế con, khách đến chơi họ lại chê là kiến trúc sư mà không thiết kế được cái nội thất nhà cho ra hồn. Đi làm cho người ta được mà không làm cho mình được.
– Vâng, con biết rồi…
– Biết cái gì mà biết, đàn ông đàn ang 25 tuổi đầu, biết nghĩ rồi thì phải suy nghĩ, phải để cái đầu vào việc gì nên việc gì không nên. Cứ mỗi lần mẹ lên là mẹ lại phải thu dọn cho mày.
– Thôi sốt ruột quá 2 mẹ con nhà này, bà nói ít thôi không khách lại chạy mất bây giờ – bố tôi lên tiếng.
– Hì, anh í có 1 mình đi về, trưa lại ăn ở công ty, tối đi làm về muộn, vậy cũng là điều đương nhiên bác ạ – Trang cười…
– Bởi thế nên bác mới nói nó lấy vợ đi cho bác nhờ, chỉ khổ cái bà già này thôi, người ta có cháu bế rồi mà thằng này nó cứ đủng đỉnh như chĩnh trôi sông ấy. Chán chả buồn nói. À mà Trang này, nhà cháu có mấy anh chị em.
– Dạ, dưới cháu con 1 em trai, nhưng em trai cháu đang đi du học rồi ạ. Mà 2 bác đi đường có mệt không ạ, 2 bác nghỉ ngơi đi cháu vào bếp nấu cơm. Anh Tùng ơi trong tủ lạnh còn đồ ăn không?
– Anh chịu, hỏi mẹ anh í.
– Đấy, bác nói có sai tí nào đâu mà. – Lắc đầu – Trang vào đây với bác.
Trang theo mẹ tôi vào bếp, 2 bố con ngồi ngoài xem ti vi…
– Ơ hôm trước bố bảo đổi cho bố cái điện thoại, xem chưa con.
– Bố thích thì con mua, việc gì phải xem ạ.
– Cái thằng… Mua thì bố đưa tiền cho, để tiền lo cưới vợ với mua ô tô đi. Cuộc đời đàn ông có 3 việc lớn, nhưng nhà thì bố mẹ mua cho rồi, giờ còn việc lấy vợ mua xe thôi.
– Nhưng mà con vẫn muốn xây 1 ngôi nhà do con tự thiết kế ở quê bố ạ…
– Anh có tiền thì cứ về mà xây, đất có rồi. 2 bố mẹ có ở hết đâu.
2 bố con ngồi nói chuyện 1 lúc thì Trang và mẹ nấu cơm xong…
– 2 Bố con vào ăn cơm đi – mẹ tôi nói…
– Mẹ lại nói xấu gì con với Trang à?
– Mẹ kể hết rồi…
– Kể cái gì cơ ạ…
– Mẹ kể hết những cái tật xấu của mày chứ còn gì nữa.
– Anh yên tâm, từ nay em bắt được thóp anh rồi, hì hì.
Cả nhà ngồi ăn cơm, Trang cũng vui vẻ, cười nói vô tư, nhìn mặt bố mẹ tôi chắc cũng vui lắm. Thế này thì lại bị hiểu lầm rồi. Ăn xong Trang lại bị mẹ tôi gọi vào phòng nói chuyện. Chẳng biết thủ thỉ cái gì. Đúng là phụ nữ, mới gặp nhau có 1 lần đã thân như mẹ với con rồi. Chán…
9h mẹ tôi và Trang đi ra…
– Tùng, chở Trang về đi…
– Sao mẹ với Trang không ngồi nói đến sáng mai đi…
– Ơ cái thằng, mày sợ mẹ bắt mất người yêu mày à…
– Ơ… không phải…
– Thôi 2 bác cho cháu xin phép, cháu về đây ạ – Trang cúi đầu cười ngượng…
– Đi cẩn thận nha con – bố tôi nói.
Trên đường về tôi hỏi Trang…
– Mẹ anh nói gì thế…
– Đâu có gì đâu, chuyện phụ nữ ấy mà…
– Hôm nay tiểu thư ít nói nhỉ, mọi hôm ngồi sau anh liến thoắng lắm cơ mà…
– Em thử ít nói như anh xem anh cảm thấy thế nào. Em còn chưa tính tội anh hôm nay, dẫn em đến gặp bố mẹ anh mà không nói gì với em cả.
– Em mà ít nói thì không phải là Trang, còn chuyện hôm nay cho anh xin lỗi.
– Chứ không phải anh đưa em đến làm người thế thân phải không?
– Không, anh không có ý đó, tại bố mẹ nói dẫn em đến mà…
– Ai mà tin được anh.
– Nhiều người tin anh lắm mà…
– Hôm nay mẹ anh kể nhiều về anh lắm, em chỉ nói với anh 1 câu thôi.
– Hả…
– Anh mở lòng ra đi.
Tôi im lặng, dường như Trang đã biết điều gì đó sau khi đến nhà tôi hôm nay. 2 người im lặng cho đến khi tôi lai Trang về đến nhà.
– Anh suy nghĩ về lời em nói đi, em vào nhà đây. Mà này nhớ sáng mai qua đón em.
– Không đón có việc gì không?
– Anh cứ thử không đón xem, em có số mẹ anh đây rồi nè – ánh mắt nham hiểm…
– Rồi rồi, đón, anh đón.
– Ngủ ngon anh nha – Nói xong là chạy tọt vào nhà.
Về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa đi ngủ.
– Ngồi xuống đi con – mẹ tôi nói nhàng.
– Có chuyện gì thế mẹ, con mệt lắm rồi, con đi ngủ đây.
– Ngồi xuống – mẹ tôi trừng mắt.
– Vâng, mẹ nói đi.
– Con lớn rồi, không phải vì chuyện vợ con của con mà mẹ lại cất công lên đây đâu. Mẹ bệnh mười mấy năm nay, 2 năm nay ngày nào cũng phải tiêm insulin. Mẹ không sống vì con, mẹ không có nghị lực thì mẹ đi lâu rồi. Nhưng ơn trời bây giờ có thuốc nên mẹ giữ được mức đường huyết ổn định. Mẹ biết nhiều lúc con rất tủi thân vì có 1 mình, cộng với việc con đã không đứng vững được trong cuộc sống 1 thời gian rất dài. Bố mẹ thật không muốn đuổi con đi lúc đó, nhưng vì con bố mẹ phải làm thế. Con đã cố gắng để được như ngày hôm nay, nhưng còn đừng vì quá khứ mà cứ đi về 1 mình như vậy. Chuyện cưới vợ có thể 1 vài năm nữa rồi cưới cũng được, cái mẹ muốn là con có 1 người chia sẻ, bên cạnh con. Tình yêu là 1 thứ kỳ diệu, nhưng cũng làm con người ta chết đi sống lại. Mẹ nói thế chắc con hiểu, còn phòng ngủ của con, mẹ không động vào 1 thứ gì, mẹ biết có những thứ con giữ cho riêng mình và mẹ biết tại sao phòng ngủ của con luôn sạch sẽ. Nhưng mẹ mong 1 ngày, bức ảnh ở đầu giường con, con sẽ cất nó đi. Mẹ chỉ mong vậy thôi.
– Con cố gắng, bố mẹ rất ghi nhận, nhưng con đừng lao đầu vào công việc nhiều quá, đúng là đem lại tiền bạc thật, nhưng cái bố mẹ cần là con vui vẻ, khi về nhà con luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ với mọi người. Nhưng nhưng lúc con ở 1 mình, con lầm lì như vậy bố mẹ lo lắm. Cố gắng điều chỉnh nhé – bố tôi nói.
– Vâng, con sẽ cố, mà khuya rồi bố mẹ đi ngủ đi ạ.
Thấy bố mẹ buồn, tôi cũng áy náy. Làm con làm cái mà cứ để bố mẹ phải lo. Cuộc đời, tiền đâu phải là tất cả, tôi không cần giàu, nhưng tôi làm ra tiền để khẳng định mình, tự nuôi sống bản thân. Tôi luôn hoài nghi rằng xã hội bây giờ, con gái thực dụng, tôi luôn mong muốn tìm được 1 người có thể chia sẻ với mình. Lúc buồn đau, lúc hoạn nạn, tôi đã 1 mình tự bước đi, và tự đứng lên để làm việc, để sửa chữa bản thân, có trải qua thì bây giờ mới biết quý trọng những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt thấu tận vào trong tim…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện