– Alo.
– Ông ơi, bố tôi… – nó khóc nức nở.
– Sao thế bà, có chuyện gì rồi à?
– Bố tôi… đi rồi…
– …
– Ông… Có về được không?
– Có.
Thế đấy, bố nó – người đàn ông đã lo lắng, chăm sóc nó, cho đến khi ông ấy đi, bố nó tốt lắm. Tôi cũng nghẹn ngào, chắc cũng không cần phải nói gì hơn bằng hành động.
– Gắng lên nhé.
Nó thì vẫn cứ sụt sịt ở đầu dây bên kia, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tôi và chắc có cả nó không nghĩ bố nó đi nhanh như vậy. Ngay chiều hôm đó tôi bố trí xin phép nghỉ việc và về quê, tôi không quên điện cho Linh Nga.
– Anh phải về quê có việc gấp.
– Có việc gì vậy anh?
– Chị Trà, bạn thân của anh, bố của chị ấy mất.
– Thế ạ, vậy anh về bao giờ lên?
– Chắc phải ngày kia anh mới lên. Em nhớ ăn uống đầy đủ, rồi đi lại cẩn thận nha.
– Dạ vâng, em biết rồi. Bao giờ về đến nhà alo cho em nhé.
– Ừ.
Tôi vội vàng bắt xe để về quê, không biết giờ nó xoay sở ra sao nữa. Về đến nhà thì bố mẹ tôi đi vắng, vội vàng vứt cái balo chạy sang nhà nó. Không khí tang thương đang bao trùm lên cả xóm, hàng xóm thì đang tất bật lo cho việc ma chay, người thì bắc rạp, người thì chạy đôn chạy đáo lo việc hậu cần, mỗi người 1 việc. Toàn người quen nên tôi cũng cúi chào mọi người rồi đi vào trong nhà.
Bố nó nằm đó, mặt phủ khăn trắng, nó, mẹ nó và em gái đang ngồi thất thần dựa vào tường, không một ai khóc cả. Tôi nhẹ nhàng đến bên cạnh nó và ngồi xuống đưa cánh tay qua vỗ nhẹ vai nó. Buồn thì ai cũng buồn, nhưng đau hơn, mất mát hơn làm cho mọi người không thể cất nên lời. Mẹ nó thỉnh thoảng lẩm bẩm “anh dậy đi”. Ngồi đó mà tôi không khỏi xót xa, vì cái chết đến quá nhanh với bố nó, người đi thì đã đành, nhưng còn người ở lại. Cầu mong cho linh hồn bác trai siêu thoát, mong là 3 mẹ con Trà có đủ nghị lực để vượt qua.
2 ngày sau đám tang của bố nó, nó có nói chuyện với tôi.
– Cảm ơn ông!
– Ơn huệ gì, bà gắng lên nhé, người đi thì đi rồi, còn người ở lại phải cố gắng, bà cố gắng động viên mẹ và em nhé.
– Ừ, tôi biết. Bố đi sớm như thế, trước lúc đi còn chẳng nói trước được với tôi điều gì, bố đi thanh thản lắm.
– Ừ.
– Mấy hôm trước bố đau lắm, đêm nào tôi cũng thức, nhưng hôm bố đi tôi lại ngủ.
– Thôi, cố gắng lên, mạnh mẽ lên. Bà lo chuyện ở nhà cho ổn đi, rồi tính thế nào alo cho tôi.
– Tôi biết rồi, chiều ông đi à? Chuẩn bị đi sớm đi, nghỉ mấy ngày rồi chắc dồn lại nhiều việc lắm.
– Ừ, ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa. Sức khỏe quan trọng lắm đó.
Về nhà cũng ở bên đám hiếu suốt nên chẳng nói chuyện được với bố mẹ nhiều, tôi đi Hà Nội luôn chiều hôm đó. Mấy ngày về chắc việc chất lên tận núi, lên tới nơi khoảng 3h chiều tôi bắt xe đến công ty luôn. Gặp ngay Trang cũng vừa đi đâu về.
– Ơ… ơ… Anh Tùng!
– Ơ cái gì?
– Anh lên rồi à? Anh đi đâu đấy?
– Anh vừa ở quê lên…
– Sặc, vừa ở quê lên không nghỉ ở nhà còn cố đến công ty làm gì. Anh đi về đi.
– Sao biết anh về quê?
– Thì em gọi anh không nghe máy, em hỏi chú Quang. Mà chị Trà… ổn cả chứ anh.
– Ờ, ổn, mà em đi đâu về, hay giờ mới đi làm?
– Em vừa đi giao hồ sơ cho sếp, vừa mới về đây.
– Thôi lên phòng đi, anh đang vội, nói chuyện sau nha.
– Ơ kìa, từ đã… lúc nào cũng như ma đuổi í…
– Em tự nhận mình là ma đấy hả?
– Giời, cái ông này… lúc nào cũng vậy. Thôi anh đi đi. Ghét cái mặt.
Tôi tủm tỉm cười, đi lên phòng, 1 đống hồ sơ ngập ngụa trên bàn. Đóng dấu cái đống này chắc cũng đủ chết, huống gì còn phải soát lại với kiểm tra. Đang mải làm việc thì thằng Vũ gọi điện.
– Gì đấy?
– Đi uống bia không? – Nghe giọng nó hậm hực.
– Bia bọt gì, mùa đông rồi lạnh bỏ mẹ.
– Thì đi uống rượu.
– Lại có chuyện gì à? Hay Huyền nó đuổi ra khỏi nhà.
– Gì, nó mà dám đuổi tao á, quên đi.
– Gớm, ông kễnh bé cái mồm lại dùm tôi. Đợi tao làm xong đã, mày gọi cho thằng Quân đi.
– Ờ, có cần đón không tí tao đến công ty đón.
– Ô, nay uống nhầm thuốc à, hay chưa uống đã say, tốt bụng thế.
– Tiên sư, nghi ngờ lòng tốt của bạn bè, đã thế tự đi đi.
– Thôi, đến đón đi, à này, gọi cho thằng Quân, bảo nó là nếu có đi tạt qua nhà rót ít rượu, tao không uống rượu ngoài hàng đâu.
– Ờ, thế nhà, tầm 5 rưỡi 6h tao đón.
Nghe giọng thằng Vũ có vẻ đang buồn bực cái chuyện gì đó, không biết là xích mích với Huyền hay chuyện làm ăn. Kể ra cái thằng mà không có Huyền nó quản thì cũng mệt, hở tí là đi, hở tí là cà phê cà pháo, có lần mải ngồi uống café mà quên đón cả thằng cu Bin. 5giờ chiều, vẫn như mọi khi, tiếng “cạch” quen thuộc lại vang lên, không cần nhìn vẫn biết sau tiếng cạch tầm 5 giây giọng nói đó cất lên…
– Nghỉ đi sếp ơi.
– Ngồi ghế chơi đi, anh đang dở.
– Anh toàn bảo em chơi 1 mình, chơi với ma à. Nghỉ đi anh.
– Có chuyện gì, nay anh bận rồi, không đi với em được đâu!
– Em có rủ anh đi chơi đâu – giọng trầm xuống, chắc bị tôi đọc vị. Cô bé ngồi xuống ghế.
Tôi ngẩng lên nhìn thấy cố bé mặt đang bí xị. Nhưng nhìn Trang hôm nay hiền lành lắm, đôi mắt long lanh đang ngước lên nhìn tôi, vài sợi tóc lơ thơ chạm vào môi bỗng dưng làm tôi ngẩn người tầm mấy giây.
– Không rủ đi chơi thì lên đây làm gì?
– Thì… lên xem anh thế nào, lên chơi… vậy thôi…
– Anh thì có gì mà xem, rủ thằng Quân đi chơi đi, không thấy anh 1 đống hồ sơ đây à…
– Đó, em đang đợi anh Quân – Trang nhanh nhảu – em đợi ông í đến đón mà mãi chưa đến.
– Thế à, vậy ngồi đấy chơi tiếp đi. Trật tự đi cho anh làm.
– Em không giúp được gì à?
– Không, ngồi đó là em giúp anh rồi – tôi cười.
Không đầy 1 phút sau cái miệng Trang lại lanh lảnh…
– Anh ơi, ngày kia chủ nhật qua nhà em ăn cơm đi.
– Để xem đã.
– Lại để xem, không qua nhà em thì đi chơi với em, được không?
– Đã nói là để anh xem đã, mà thằng khỉ gió Quân chưa đến rước à, em ngồi mà cứ liến thoắng thế này anh làm sao được?
– Tại anh í, sao anh không đồng ý đi, thì em không nói nữa. À mà anh ơi, bác gái khỏe chứ.
– Khỏe.
– Thế bố anh.
– Khỏe.
– Thế còn…
– Thôi, anh xin em, em có để cho anh làm không đấy?
– Thì em cố tình không cho anh làm mà, anh ra đây ngồi đi – cười nhăn nhở.
– Không, em độc thoại đi.
– Hỏi đến đâu rồi nhỉ, đang định hỏi ai khỏe không nữa ta – Trang cố tình trêu.
– Sốt ruột quá đi mất, thế giờ em muốn gì nào? – Tôi đứng dậy đi ra ghế ngồi đối diện và nhìn thẳng mặt Trang…
– Muốn vậy thôi – cười.
– Là sao.
– Thì muốn anh ra đây ngồi thôi – lại cười – thành công rồi, he he.
– Lắm trò thật đấy.
– Á, ông Quân gọi rồi, thôi em về đã nhé.
– Ừ, ơn giời.
– À, em chưa tha cho anh đâu đấy, em đi đây – Trang vội vàng vơ lấy cái túi rồi chạy tọt ra ngoài.
Nửa tiếng sau thằng Vũ gọi điện, tôi thu dọn đống hồ sơ rồi đi xuống. Nó đi con liberty màu xanh ngọc đang đợi bên kia đường, tay vẫy vẫy.
– Xe dream đâu mà đi xe này, mọi hôm xe này Huyền đi mà.
– Ôi dào, xe kia hỏng, chứ tao thích đi xe số hơn, đi xe này chỉ được cái mã.
– Phét, con 60 triệu phải đi ngon hơn con xe có mười mấy triệu chứ.
– Thôi, lên xe, hỏi nhiều.
Tôi leo lên xe, tay vẫn còn đang xách cái cặp đựng laptop, hôm nay trông nó ăn mặc bảnh bao, đầu tóc thì bóng lộn, mùi nước hoa thì thơm cứ phải gọi là dài mấy chục mét vẫn còn đọng lại mùi…
– Mày xịt nước hoa gì mà sao xịt nhiều thế, ngồi cạnh ngửi chua như phân mèo – tôi trêu.
– Bố nhà nó, thằng cu bin, lúc tao xịt xong rồi, vừa đặt lọ nước hoa xuống bàn, nó cầm nó xịt thêm vào người tao 2 phát.
– Mày là bố nó đấy, chửi cái gì – tôi trêu – mà thằng cu này được, giỏi hơn bố rồi.
– Lúc đi, nó cứ đòi đi theo, xong khóc ỏm tỏi lên.
– Sao không cho nó đi.
– Mày trông được nó không mà bảo cho đi.
– Hơn tuần nay không gặp nó thấy nhớ nhớ.
– Làm mẹ 1 đứa đi rồi cưới sau, tao nói thật đấy.
– Vớ va vớ vẩn, tao việc gì phải làm thế.
Đang đi đường, bỗng nhiên thằng Quân vỗ đùi tôi…
– Kìa, ngon chưa – nó hất hất đầu về phía trước…
– Ngon gì?
– Nhìn em váy trắng kia kìa, nhìn nó không biết đâu là đùi, không biết đâu là váy nữa. Ôi trời ơi – nó xuýt xoa…
– Để ý đường mà đi đi, lắm chuyện.
Nó bỗng vụt lên ngang xe con bé mặc váy trắng, từ từ quay sang nhìn, cô bé đó cố tình nhìn đi chỗ khác và không thèm đưa mắt sang nhìn nó 1 lần nào. Cả 1 đoạn, thằng Vũ cứ như vậy, cứ đi sát cô bé mặc váy trắng bịt khẩu trang, bống nhiên nó quay sang nói…
– Người đâu mà trắng thế, ngon vãi cả hàng – vừa nói nó vỗ đẹt vào đùi tôi 1 cái.
Cô bé kia có vẻ hoảng nên cố vít ga nhanh hơn để thoát khỏi tôi và thằng Vũ, tôi thì ngại, chưa bao giờ gặp phải hoàn cảnh thế này, người đi đường thì cứ nhìn 2 thằng bọn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ. Chắc họ đang nghĩ 2 thằng mất dạy đang trêu con gái nhà người ta.
– Mày, bô bô cái mồm, không biết ngại à – tôi nói…
– Sợ gì, ngại gì?
– Thì mày trêu con gái nhà người ta, có vợ có con rồi mà còn làm trò mèo.
– Gớm, đã nghiện lại còn ngại. Chính vì có vợ rồi, nên trêu được. “Chơi” thì mới sợ thì “trêu” thì sợ chó gì.
– Bố lạy thầy, em xin anh ạ, tao chưa có vợ tao còn chả dám. Nay bất mãn với đời à đâu mà ra đường trêu gái…
– Mất cái gì đâu mà không trêu, bọn con gái nó chả thích bỏ mẹ ra. Tao có sàm sỡ nó đâu, trêu thôi mà…
– Đi với mày nguy hiểm bỏ mẹ, thôi đi nhanh đi.
Sợ thằng này thật, đâu ra cái kiểu có vợ có con rồi mà còn trêu gái như cái thời thanh niên. Nó hôm nay trông đúng chuẩn thanh niên vừa cứng lại vừa trẻ trâu, thể hiện như đúng rồi. 2 thằng bọn tôi bước đến quán ăn thì đập vào mặt là thằng Quân đang ngồi đăm chiêu, bên cạnh là Trang đang cắm mặt vào cái điện thoại.
– Ngồi đợi lâu chưa? – Thằng Vũ hỏi.
– Mới thôi – Quân nhẹ nhàng.
– Em chào 2 anh.
Tôi thì liếc nhìn Trang với anh mắt đầy hoài nghi, cô bé cứ tủm tỉm cười…
– Cười cái gì, rồng không tha cho tôm được 1 lúc nào à.
– Rồng với tôm cái gì – thằng Vũ ngạc nhiên.
– Mày hỏi của nợ của thằng Quân kia kìa. Người gì toàn thấy đi chơi với con trai, 3 thằng con trai 1 mình em không thấy ngại à?
– Em thích thế đấy, ai bảo anh cứ đuổi em, giờ em bám cho bằng được, thiếu gì cách. Lêu lêu…
– Mày trả của nợ về nơi sản xuất đi Quân.
– Của nợ của tao đâu, của mày đấy chứ – cười.
– Anh Vũ với anh Quân em chả sợ, còn anh thì để em xử, em đã nói là anh không có thoát được đâu.
Sau màn chào hỏi, tôi gọi đồ ăn và bỏ rượu ra uống, thằng Vũ hôm nay có vẻ trầm tư hơn bình thường, chắc có chuyện, đợi nó ngà ngà tôi mới hỏi…
– Nay có chuyện gì à?
– Chuyện gì? – Nó tỉnh bơ nhưng đôi mắt thao láo nhìn đi chỗ khác là tôi biết.
– Có chuyện gì kể anh em nghe đi – Quân hỏi.
– Kể ra bọn mày cũng chả giúp được.
– Thì cứ kể đi, không giúp được thì bọn tao bơm cho nó phình to ra nữa, bung bét ra nữa – cười – đùa đấy, nói đi.
– Con vợ tao, hâm, điên, dở người, lại còn dữ như con sư tử nữa. Nó có phải tuổi Dần đâu sao mà… – lắc đầu.
– Hóa ra chuyện vợ chồng à, thế thì mày tâm sự lầm người rồi. I’m so sorry, bọn tao chưa lấy vợ.
– Thôi Tùng, mày đừng trêu nó nữa, không biết là chuyện gì nhưng ông mà chán vợ là không được. Vợ nó có chán mày đâu, nó không chán nó mới kiểm tra kiểm soát, coi như là chuyện thường đi.
– Anh Quân nói đúng đó anh, vợ chồng với nhau không tránh khỏi va chạm, nhưng còn cu Bin nữa, trẻ con nó thấy bố mẹ lạnh nhạt nó lại hỏi, có gì thì ngồi lại với nhau mà giải quyết, để hôm nào em góp ý với chị ấy.
– Ôi dào, có mà dưa góp í, càng ngày càng thấy con vợ tao nó chua, cũng may là nó chưa “ngoa”. Nó mà ngoa nữa là tao…
– Mày nói chuyện như xiếc í nhỉ – tôi cười – hóa ra hôm nay bất mãn với đời ra đường trêu gái à…
– Tao mà không nghĩ đến thằng Bin thì tao bỏ đi vài ngày cho biết mặt…
– Làm như thằng trẻ con ăn vạ không bằng, về nhà làm hòa với vợ đi. Qua đêm nay sóng gió sẽ về với mây ngàn đi – tôi động viên.
– Thế lỗi tại ai – Quân hỏi.
– Thì tại… cả 2, nhưng mà tao chỉ lỡ mồm tư vấn cho khách xong khen nhiệt tình quá, con vợ tao thì nhạy cảm quá đáng. Cũng chỉ vì đồng tiền thôi chứ.
– Thôi ông ạ, gái nó đến mua hàng thì ông bớt cái mồm lại giúp tôi, chả biết có kiếm được nhiều không mà cứ mỗi lần như thế cái Huyền nó chả nhảy tanh tách lên. Về xin lỗi vợ đi. Phải lùi 1 bước tiến 2 bước chứ.
– Nghĩ đã – nó bâng quơ.
– Nghĩ cái gì nữa, nhấc mông đi về luôn đi. Em ơi tính tiền – thằng Quân gọi phục vụ…
Chúng tôi đứng dậy thanh toán, ra đến cửa Trang nhanh nhảu chạy đến khoác vai tôi. Tôi quay sang…
– Gì đấy?
– Khoác vai, hì hì. Ngày kia nha, sang nhà em.
– Đã lùn rồi còn cố, bỏ cái tay ra đi, mà ngày kia anh bận rồi. Mời Quân đi.
– Đi mà, năn nỉ anh đấy.
– Đi về đi, Quân nó đang ngồi đợi trong xe rồi kia kìa.
– Anh không đến là chết với em đấy. – Trước khi về còn cố tình bẹo tôi 1 cái vào cánh tay.
Tôi lấy xe lai thằng Vũ về, nó có vẻ vẫn còn buồn bực chuyện vợ chồng.
– Nói vậy thôi, vợ chồng với nhau, làm hòa đi. Chả lẽ đợi nó làm hòa.
– Còn lâu, mẹ khỉ, tao chán cái cảnh này lắm rồi, cũng vì vợ vì con chứ vì cái chó gì mà đi đâu nó cũng kiểm tra kiểm soát.
– Biết tính nó thế rồi, thô 9 bỏ làm 15 đi – cười – từ từ mà bảo nó.
– Nốt lần này, nó mà không biết điều, lần sau tao cho biết mặt.
– Rồi, bình tĩnh đi, đàng hoàng thì sợ đếch gì, nhưng mà mày không được như hôm nay đâu. Ra đường trêu nhầm gái giang hồ khéo lại ăn chém đấy.
– Ôi dào, lo hão. Đi nhanh đi, tao buồn ngủ rồi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện