– Vâng.
– Nó từng là con rể bác đấy – nhìn về phía anh ta.
– Cháu biết.
– Nó khéo mồm khéo miệng lắm. Chỉ tiếc bác nhìn người sai. – Thở dài – xin lỗi cháu vì…
– Cháu hiểu, bác không phải nói đâu ạ.
– Ngày xưa bố nó với bác là bạn thân, cũng chỉ tại bác giới thiệu và định hướng cho Q. Nga nó lấy thằng này. Thấy chúng nó quấn quýt bác cũng vui. Ai ngờ nó đổ đốn rồi thành ra thế này. Q. Nga nó vẫn còn yêu cháu lắm đấy.
– Yêu thì cũng chẳng làm gì được nữa bác ạ.
– Ừ – thở dài.
Tôi cùng bố Q. Nga và Đức ngồi đợi cô ta đang mổ. 12h có điện thoại của Linh Nga.
– Anh à.
– Ừ, anh đây. Anh chưa…
– Em biết rồi, anh cứ ở đó đi, anh Quân nói với em rồi. Em gọi điện nhắc anh kiếm gì ăn đi kẻo đói.
– Em đã ăn gì chưa?
– Mọi người bây giờ đi ăn đây ạ, khi nào anh về thì alo cho em nha.
– Ừ, anh biết rồi.
Tầm 3 tiếng sau Q. Nga mổ xong. Tôi cố nán lại chút rồi về, cô ta vẫn chưa tỉnh vì tác dụng của thuốc gây mê. Ca mổ nói chung là thành công.
Tôi về đến cửa hàng thì mọi người vẫn đang tất bật bán hàng. Khai trương nên sale nhiều đông khách là phải. Linh Nga thấy tôi tất tưởi chạy ra.
– Anh về rồi à, chưa ăn gì phải không. Mặt thì toàn bụi thôi, em mua khẩu trang cho anh mà chẳng bao giờ anh đeo vậy. Anh vào đi rửa mặt đi, đợi em chạy ra đây xíu.
– Khiếp, vừa về đến nơi đã tuôn 1 tràng dài, em như cái máy thế.
– Thôi đi ông tướng, anh đi rửa mặt đi.
Vừa nói khỏi mồm Linh Nga ù té chạy đi đâu mất. Vào trong rửa mặt xong đi ra thì thằng Vũ đã đứng trước quầy bô bô…
– Mày ngu lắm, ngu không để đâu hết ngu.
– Mày nói cái gì đấy, bảo ai ngu, sao mà ngu.
– Mày chứ ai, thằng Quân nó mà không nói cho tao với Linh Nga biết thì to chuyện.
– Sao mà to chuyện?
– Lúc mày đi, Linh Nga nó vào nhà vệ sinh khóc sưng đỏ cả mắt, mặt thì như cái bị. Tiên sư, lại đúng hôm khai trương, mặt nó như đưa đám ai dám mua hàng. Mày tí hại chết tao đấy.
– Tao thấy Linh Nga bình thường mà.
– Gớm, không có tao với thằng Quân bơm cho mày thì đợi đấy mà bình thường. Mà phúc 70 đời nhà mày là nó còn biết nghĩ đấy. À quên bố mất, nó mổ ổn chứ.
– Ừ, ổn. Mà tao đi là vì tại lương tâm tao nó cắn rứt thì tao mới đi.
– Vứt mẹ cái lương tâm đấy cho chó nó ăn đi, cái trước mắt không lo, toàn lo đâu đâu. Nó chết thế đếch nào được.
Lúc sau Linh Nga vội vàng chạy từ đâu về. Tay xách hộp gì đó.
– Anh ăn đi này.
– Sao cái gì em cũng ôm đồm vào người thế. Anh tự lo được mà.
– Tại em thích. Hì, anh ăn đi – Linh Nga mở túi lấy đũa ra cho tôi ăn bún.
– Ủa mà sao giờ này có bún?
– Em sang phố bên có quán bán đến tận tối, anh ăn đi không đói.
Cũng đói nên tôi sụp soạt hết bát bún. Linh Nga thì lấy tay chống cầm ngồi nhìn tôi ăn.
– Cảm ơn vợ, hề.
– Tối về em xử tội – cười.
Chập tối dọn hàng sớm nên mấy nhân viên với gia đình thằng Vũ, thêm tôi với thằng Quân nữa đi liên hoan. Hôm đó về muộn nên Linh Nga về nhà tôi ngủ. Vừa bước vào cửa nhà thì Linh Nga có điện thoại.
– Alo… Ừ, chị ở nhà anh Tùng, chị nhắn tin cho em rồi mà… thế à… nhưng giờ muộn lắm rồi… Ừ… sợ gì… mọi hôm ở 1 mình có sao đâu hôm nay lại sợ… gọi điện cho thằng Nhật ấy, bảo nó nói chuyện cho đỡ buồn… Ừ, khép kỹ cửa vào nhé.
– Ngọc à em?
– Vâng, nó điện bảo sợ.
– Sợ cái gì?
– Em cũng chẳng biết. Thấy có vẻ đang buồn, có khi lại cãi nhau với Nhật.
– Ừ.
– Mà 2 đứa nó nắng mưa thất thường lắm, không sao đâu anh.
Sau khi vệ sinh cá nhân. Thằng Quân thì về phòng nó ngủ. Tôi với Linh Nga vào phòng tôi…
– Như hôm trước nha – tôi nói.
– Ngủ sàn nhà mãi anh không chán à, anh sang ngủ với anh Quân đi.
– Anh thích ở đây. – Cười.
– Vâng, để em trải chăn cho, trời sang thu nên lạnh lạnh đó.
– Em không biết anh là super men à. Ốm sao được.
– Em nói thật đấy, anh cứ chủ quan là không được đâu.
Linh Nga có vẻ mệt, tôi nằm dưới sàn còn Linh Nga nằm trên giường…
– Vợ ơi?
– Dạ, ơ mà em đã phải vợ anh.
– Hề, anh hỏi này. Hôm nay có người khóc nhè rất là to đúng không?
– Đâu có đâu, ai thế anh. Anh đang bảo cu Bin à.
– Không, lúc sáng ở cửa hàng, lúc anh đi đấy.
– Bụi bay vào mắt mà anh – tỉnh bơ.
– Anh xin lỗi, anh phải đi vì…
– Vâng, em biết mà.
– Anh không muốn nhắc đến vì anh sợ làm em nghĩ ngợi, anh làm điều đó mong em hiểu.
– Dù sao anh cũng đến buổi khai trương rồi mà. Với lại em cũng biết anh khó xử nhiều chuyện.
– Cùng cố gắng nha – tôi nhổm dậy thì thầm vào tai Linh Nga – Anh yêu em.
– Vâng, em cũng yêu anh, nhiều nhiều nhiều – cười.
Vì mệt nên cả 2 đứa đều ngủ say. Không làm gì cả…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện