– Có chuyện gì thế?
– Anh giúp em 1 chuyện được không…
– Giúp được gì thì anh giúp, có chuyện gì?
– Chị em đang ốm…
– Cái đó anh không giúp được đâu…
– Anh nghe em nói hết đã. Chị sắp vào viện mổ rồi. Mấy hôm nay em sang nhà trông chị, mà chị chẳng ăn uống gì. Chị cũng xin nghỉ làm mấy hôm nay để chuẩn bị mổ. Anh có thể gặp chị động viên giúp em được không?
– Sao cô ta phải tự làm khổ mình thế nhỉ.
– Chị cũng tâm sự với em là chị còn yêu anh nhiều lắm. Lúc nào cũng nhắc giá như có anh… nhưng giờ có khi muộn rồi. Đêm nào chị cũng ngồi đến 3,4h sáng. Rồi mở cái đống ảnh anh chụp cho chị ra xem.
Tôi im lặng không nói gì.
– Em biết anh vẫn còn hận chị ấy, nhưng em xin anh anh giúp em lần này, để chị mổ xong qua đợt này, cho tinh thần chị thoải mái giúp em được không?
– Đức này, anh biết em thương chị em, nhưng giờ anh…
– Anh đừng từ chối mà. Giờ bố mẹ em còn chẳng nói được chị. Chỉ có em, có anh mới lại gần chị được. Em xin anh đấy. Anh điện thoại cho chị thôi cũng được.
– Thôi được rồi anh sẽ suy nghĩ. Nhưng anh không dám chắc vì anh còn có người yêu anh nữa.
– Vâng, em không nói anh quay lại với chị em, nhưng anh quan tâm chị em như bạn bè với nhau để chị có tinh thần thoải mái mổ qua lần này. Chứ cứ căng thẳng thế này, ngày nào cũng vã 1 đống thuốc vào người mà không ăn uống gì. Em lo lắm.
– Chú cứ về động viên chị đi. Anh sẽ cố gắng.
Sau khi gặp Đức về tôi cứ suy nghĩ đến lời cầu khẩn của nó. Liệu tôi có nên hay không nên. Khi mà tôi phải lựa chọn làm việc tốt cho người khác hoặc bỏ mặc và tặc lưỡi cho qua. Tôi đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Chiều hôm đó Linh Nga qua nhà tôi. Chắc mẹ tôi gọi sang.
– 2 Đứa chịu khó mà nấu nướng chăm sóc nhau. Bố mẹ về đây.
– Vâng, bố mẹ về.
– Con chào 2 bác ạ.
– Rảnh thì đi ra ngoài mà chơi, 2 đứa đi làm cả tuần rồi. Đừng có ru rú ở trong nhà suốt thế. – Bố tôi dặn.
– Vâng.
Sau còn lại tôi và Linh Nga…
– Lúc nãy em với mẹ thì thầm gì thế…
– Mẹ động viên em thôi. Bảo em không phải lo lắng. Kiểu gì mẹ cũng nhận em làm con dâu.
– Đó, thấy chưa. Mẹ bảo kê rồi nha – tôi trêu…
– Hì, nhưng quan trọng là ở anh. Ai biết 1 ngày anh lại đổi ý không lấy em thì sao.
– Làm gì có chuyện đó. Anh nguyện cả đời đem tiền lương về nộp cho em.
– Thật không đó? Hay là nộp 1 ít rồi lập quỹ đen thỉnh thoảng trốn ra ngoài ăn phở.
– Nộp là thật, còn quỹ đen thì chưa chắc. Hehe. Em yên tâm đi, phở bò nam định có ngon nữa anh cũng ngậm đắng, nuốt nước bọt ở nhà ăn cơm em nấu.
– Khiếp cái miệng, anh cứ làm như em hành hạ anh không bằng ấy.
– À mà. Anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em.
– Có chuyện gì vậy anh (Linh Nga lúc này đang dựa vào lòng tôi)
– Chẳng là… Anh…
– Anh làm sao.
– Khó nói quá…
– Hay anh làm gì có lỗi với em…
– Cũng không hẳn. Mà Q. Nga…
– Chị ấy sao, anh cứ ấp úng thế.
– Chuyện này anh chưa kể với em. Hôm trước cô ta có sang đây. Cô ta đang bị tim, sắp mổ. Tinh thần có vẻ không ổn định cho lắm. Hôm nay Đức gọi anh đi uống nước muốn anh động viên…
– Em hiểu rồi. Anh đang áy náy với em đấy à.
– Anh chỉ muốn hỏi ý kiến em. Bởi vì em là người quan trọng với anh, còn cô ta…
– Anh đúng là, em không đến nỗi ghen tuông và buồn vì mấy chuyện đó đâu. Anh cứ làm đúng theo lương tâm của anh. Dù sao ngày trước 2 người cũng đã từng yêu nhau…
– Anh chỉ muốn em biết là anh không hề có ý gì và anh không muốn em phải buồn nếu anh…
– Em hiểu mà. Em không cản anh. Vì em tin anh. Nên anh đừng làm em thất vọng. Hôm nay em nói với anh 1 điều.
– Hả.
– Người em yêu, người yêu em – là anh – em sẽ không đứng nhìn anh nữa, bởi vì em biết rất có thể sẽ có 1 lúc nào đó anh bỏ em mà đi. Cho nên dù có thế nào em sẽ giành lại anh bằng mọi giá. Em sẽ giành lại tâm hồn của anh chứ không phải thể xác của anh.
– Em nói gì lạ thế.
– Chỉ là em muốn anh biết em không phải người yếu đuối như anh nghĩ thôi. Em chỉ muốn hạnh phúc thôi mà.
– Đừng làm anh sợ chứ. Có cần phải mạnh mẽ thế không?
– Em không biết, nhưng em tin những gì em làm là đúng. Và em cũng tin anh, những gì anh làm cho tương lai của 2 đứa cũng sẽ đúng. Cố lên, cố lên…
– Ừ (tôi nhoẻn miệng cười)
Tôi ôm trọn cô ấy trong lòng. Nhưng sao hôm nay cô ấy lại có 1 cái suy nghĩ lạ lùng thế chứ. Nó làm tôi hơi bất ngờ và thực sự nó đang đánh vào tâm lý tôi. Có 1 cái gì đó rất lạ mà tôi không biết nó là gì. Hay là con gái lúc mạnh mẽ thì như thế nhỉ. Chưa bao giờ tôi thấy Linh Nga lại phản ứng với tôi 1 cách cứng rắn như vậy.
– Anh này, anh có sợ mất em không?
– Có chứ, hỏi lạ.
– Hì, vậy mà em đang sợ mất anh đấy.
– Lại nói linh tinh rồi. Nhưng anh hỏi em 1 điều em phải trả lời thật.
– Vâng. Anh hỏi đi.
– Có hay khóc 1 mình vì anh không?
Linh Nga gật đầu.
– Mỗi lần anh đi với chị Trang, em đã cố kìm nén nhiều lắm.
– Anh xin lỗi.
– Nhưng em vẫn chịu được mà. Hì.
– Anh thương em lắm!
– Em không sao đâu.
Tối đó ăn cơm xong tôi đưa Linh Nga về. Cũng còn sớm nên tôi ghé qua nhà Q. Nga xem tình hình cô ta thế nào. Cô ta ở tầng 12 của 1 căn chung cư ở khu Ngã tư sở. Tôi bấm chuông thì Đức ra mở cửa.
– Anh đến đấy à.
– Chị sao rồi.
– Vẫn đang trong phòng, cả ngày nay mới ăn có tí cháo anh ạ. Anh vào nhà đi.
Tôi vào trong. Căn nhà ngăn nắp sạch sẽ nhưng không khí lại vô cùng lạnh lẽo.
– Anh vào với chị đi, phòng kia kìa.
Tôi mở cửa đi vào, cô ta đang nằm quay lưng vào tường. Tôi hơi giật mình vì trên bàn trang điểm cạnh giường của cô ta có bức tượng mà tôi tặng cô ta khi đi chợ đêm 2 đứa tô chung. Cạnh đó có con gấu bông nhỏ nhắn mà tôi tặng cô ta nhân dịp sinh nhật…
– Chị đã nói để chị 1 mình.
– Cô định như thế này đến bao giờ hả?
Cô ta nghe thấy tiếng nói của tôi liền trở người nhìn lại…
– Ơ… Anh…
– Mệt thì nằm yên đó đi – tôi kéo lấy chiếc ghế nhỏ ở bàn trang điểm và ngồi xuống cạnh giường.
Cô ta cố nhổm dậy dựa lưng vào tường…
– Anh… anh vừa đến à?
– Ờ – tôi nhìn ra chỗ khác để tránh ánh mắt cô ta.
– Anh đợi em tí – Q. Nga xuống giường và chạy ra ngoài, lúc đi vào cầm theo cốc nước. Cô ta có vẻ vui khi tôi đến đây…
– Anh uống nước đi.
– Ừ.
– Anh đi đâu về thế, anh đã ăn gì chưa?
– Tôi ăn rồi, mà… bệnh tình cô thế nào?
– Em vẫn bình thường, sang tuần mổ anh ạ, thứ 4 tuần sau.
– Ừ, thế người có mệt lắm không?
– Cũng mệt nhưng anh đến đây em hết mệt rồi – cười.
– Cố gắng mà ăn uống, điều trị cho khỏi hẳn đi.
– Em chẳng biết được nữa, hồi nhỏ em bị bệnh này, rồi uống thuốc nó đỡ, giờ chẳng hiểu sao lại bị tái phát – thở dài.
– Có bệnh thì phải chữa, quan trọng là tâm lý đừng có căng thẳng, tôi thấy cô đang tự làm khổ mình đấy.
Cô ta ngồi trên giường thả lỏng chân xuống dưới, đôi mắt nhìn xuống 2 bàn tay đang đan chặt vào nhau.
– À mà công việc mới có gì khó khăn không?
– Không anh ạ, dù hơi lạ lẫm 1 tí nhưng vẫn trong khả năng của em. Mà ngại quá, vừa mới vào làm được mấy tuần đã xin nghỉ chữa bệnh.
– Không sao đâu, chuyện đó không đáng ngại lắm, mà nếu khó khăn gì thì bảo tôi, nằm trong khả năng tôi giúp được thì tôi giúp.
– Vâng.
– Mà, cô còn giữ những thứ này à. – Tôi cầm con gấu bông nhỏ nhắn mà tôi tặng cô ta trên tay và nhìn nó.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện