“180901091 Calling”
– Tôi nghe.
– Anh ngủ chưa?
– Chưa, có chuyện gì thế?
– Em không ngủ được, liều gọi cho anh, anh vẫn bắt máy – cô ta cười nhẹ.
– Mấy hôm nay thế nào, cố mà ăn ngủ cho điều độ.
– Em bình thường, nhưng mà… Em nhớ anh lắm!
– Thôi, cô ngủ đi, tôi dập máy đây, chịu khó mà ăn uống, lựa sức mà làm việc.
– Ơ…
Tôi dập máy để lại tiếng “ơ” như vẫn còn muốn níu kéo 1 điều gì đó. Nhưng tôi chỉ làm được đến thế cho cô ta thôi, không thể làm gì hơn nữa. Tôi cũng không phải loại cạn tàu ráo máng nên cái gì nằm trong khả năng và giới hạn thì tôi sẽ làm. Vài ngày sau tôi có việc phải đến nhà bác Tuân.
– Tùng, dạo này cháu với Trang có chuyện gì à?
– Dạ không ạ, đợt này cháu bận nên không quan tâm được em nó nhiều.
– Hôm nào bố mẹ lên thì báo bác 1 câu nhé, để 2 bác qua chơi.
– Dạ vâng. À mà bác ơi, thằng Quân…
– Sao cháu?
– Dạ, nó làm cho bác có vấn đề gì không ạ?
– Không, nó chăm chỉ lắm, nói chung là ok, mỗi tội nó thật thà quá, cháu băn khoăn gì à?
– Nó làm cho bác thì cháu yên tâm rồi, nhưng nếu nó có vấn đề gì thì bác cứ nói thẳng với nó, nó không để bụng đâu ạ.
– Ừ, bác biết rồi. Mà Tùng này, cuối tuần nhà bác có giỗ cho các cụ, bà nội Trang với mấy cô chú cũng lên, cháu với Quân qua nhé.
– Dạ vâng, để cháu sắp xếp công việc. Mà bác ơi Trang đi đâu rồi ạ?
– Nó ở trên phòng ấy, cháu lên đi, dạo này không đi làm thì nó cứ ở lì trong phòng.
– Dạ vâng.
Tôi đi lên phòng Trang và gõ cửa…
– Anh vào được không?
– Anh vào đi.
– Em đang làm gì thế…
– Thì nghe nhạc, chat chit linh tinh – cô bé đang ngồi trên giường và cầm cái điện thoại.
– Đi cafe không? – Tôi hỏi cô bé lắc đầu…
– Đi shopping không? – Lắc đầu tiếp và mắt vẫn dán vào cái điện thoại.
– Anh đi về đây – tôi quay lưng đi ra, vừa bước ra tới cửa Trang ới lại…
– Anh…
– Gì?
– Anh ngồi xuống đi đã.
– Tưởng không tiếp – tôi tiến lại ghế và ngồi xuống.
Nhìn cô bé ủ rũ trông cũng tội…
– Cuối tuần nhà em có giỗ, bố bảo em nói với anh cuối tuần qua.
– Uh, bố em vừa nói với anh rồi. Mà chuyện hôm trước…
– Em đã nói là anh không phải giải thích chuyện đó mà!
– Nhưng anh cần phải nói rõ ràng…
– Hiện tại em không muốn biết gì hết, mà anh ngồi yên đó đi…
– Sao bảo anh ngồi yên?
– Vệ sĩ thì cứ ngồi yên đấy chứ sao – Trang nhe răng ra cười…
– Ờ – tôi và Trang cũng chẳng ai nói gì với nhau, mỗi đứa lôi ra 1 cái điện thoại ngồi nghịch.
Tôi vào zalo nhắn tin cho cô bé…
– Anh đi về đây…
– Không được về, cứ ngồi yên đấy…
– Không nói chuyện gì thì đi về chứ ngồi đây làm gì nữa.
– Em không cần biết, ngồi yên đấy thỉnh thoảng cho em liếc tí. Với lại tí em đi ra ngoài có tí việc, anh đưa em đi được không?
– Đi đâu?
– Hồ Tây, quán cafe hay ngồi.
– Sao lúc nãy em bảo không đi.
– Giờ nghĩ lại rồi.
Lát sau tôi và cô bé đến quán cafe Heaven trên Hồ Tây…
– Lâu lắm không đến đây anh nhỉ?
– Ờ.
– Anh này, anh có ghét em không?
– Dở hơi à, sao tự nhiên hỏi thế.
Đôi mắt xa xăm nhìn ra xa, những gợn nước nó làm cho mọi thứ trở nên bình lặng hơn. Trang vẫn không nói gì…
– Này, anh hỏi không nói à?
– Em đang nghĩ xem có nên thích anh lại từ đầu không! – Cười.
Tôi chưa kịp nói thì có điện thoại của Ngọc.
– Alo.
– Anh à, anh đang ở đâu thế?
– Anh đi đang đi cafe với bạn.
– Anh ơi anh về đi, chị đi làm về vừa bị ngất, không biết làm sao.
– Cái gì, chị có sao không – tôi hốt hoảng.
– Em vừa dìu chị lên giường nằm với pha cốc nước gừng để chị uống rồi. Mà chị còn mệt lắm.
– Ừ, anh về luôn.
Tôi vội vàng cúp máy và đứng dậy…
– Ai thế anh, có chuyện gì à – Trang hỏi.
– Anh phải về bây giờ có việc gấp.
– Cô bé kia bị làm sao à – Trang nói bâng quơ.
– Không… ah… uh… – tôi bối rối.
– Anh có việc thì cứ về trước đi, em về sau!
– Nhưng mà đi cùng 1 xe, lúc về…
– Em tự bắt taxi về được. Anh về đi.
– Nhưng mà…
– Em đã bảo em tự đi taxi về được, ngồi lát nữa em về. Anh về đi.
– Thế thì anh về trước, bao giờ em về tới nhà alo cho anh nhé.
– Vầng – Trang có vẻ buồn, cúi xuống quyện đôi tay vào nhau rồi lại ngẩng lên nhìn ra phía hồ xa xa.
Tôi vội vàng lấy xe rồi phi nhanh về nhà trọ Linh Nga. Vào đến nhà thì Ngọc đang hí húi, chẳng biết nấu gì trong bếp. Linh Nga đang nằm trên giường. Tôi vội vã đến bên cạnh cô ấy, miệng vẫn còn thở dốc.
– Em, em làm sao thế. Ngọc, chị làm sao.
– Anh đấy à – Linh Nga thều thào mệt mỏi.
– Chị đi về đến nhà là tự nhiên lăn đùng ra anh ạ.
– Em thấy trong người thế nào – tôi quay lại hỏi Linh Nga.
– Em đỡ rồi, chắc em bị say nắng nên bị choáng chút thôi.
– Để anh đưa đi bệnh viện.
– Thôi, em không sao đâu, nằm nghỉ tí là hết ấy mà.
– Nhưng mà…
– Người em e biết mà. Anh đừng lo – vẫn cố nhoẻn miệng cười.
– Vậy anh ở đây chẳng giúp được gì à. Em biết anh lo lắm không?
– Anh ngồi trông chị đi, em chạy ra chợ tí – Ngọc nói.
– Ừ, đi đi.
– Anh, cúi xuống đây em nói cái này – Ngọc vừa đi ra thì Linh Nga nói.
– Hả, em muốn ăn gì à, anh đi mua nhé.
– Không, cứ cúi xuống em nói cái này.
Tôi ghé sát đầu lại gần Linh Nga.
– Gì thế em?
– Mồ hôi anh nhễ nhại đây này – vừa nói Linh Nga vừa lấy tay lau mồ hôi còn lấm tấm trên trán và sống mũi tôi.
Tôi vội vàng lấy tay lau hết mồ hôi trên trán và cười…
– Không sao, hề. Lo cho anh làm gì, ngốc. Nằm yên cho lại sức đi.
– Thì em vẫn đang nằm đây còn gì. Mà anh đang ở công ty à?
– Không, anh đang đi cafe với bạn.
– Tại cái Ngọc nó cứ nằng nặc gọi cho a…
– Tại gì mà tại, không gọi là anh mắng cho ấy. Mắng cả em luôn.
– Công nhận thỏ mà cũng chạy nhanh ghê, gọi cái là có mặt liền. Hì…
– Chuyện, ai chứ em là người con gái quan trọng nhất đối với anh luôn.
– Ơ thế mẹ anh không quan trọng bằng em à, không được đâu.
– Mẹ anh là phụ nữ rồi, con gái gì nữa. Sau này chúng ta lấy nhau em là người phụ nữ quan trọng thứ 2 trong cuộc đời anh. Hề…
– Lẻo mép khiếp đi được í!
– Ủa, mà em nói ít thôi, đang mệt. Em thích ăn gì không anh đi mua cho.
– Em không, nhìn thấy anh là em gần hết mệt rồi. Còn giờ em thích ăn thịt anh, đưa má đây em cắn cái coi.
– Ơ đùa, không được đâu, khỏi ốm đi anh cho cắn thoải mái. Em ăn gì anh nấu cho.
– Ngọc nó đi chợ rồi mà. Anh cứ ngồi cạnh em thế này đi. Em ngủ, anh trông em nhé.
– Ừ, nhắm mắt ngủ đi. Anh ngồi đây.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện