– Anh, anh đi theo chị ấy đi, nhỡ…
– Không!
– Anh không thấy chị ấy giận anh lắm à, đi đi em không sao đâu.
– Đã bảo không là không. – Tôi quay sang Linh Nga và quát to, rồi tôi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Linh Nga cúi mặt xuống, sự buồn bã cũng hiện rõ lên trên khuôn mặt. Cô ấy theo tôi vào nhà, mệt mỏi cả 2 đứa ngả lưng ra ghế thở dài…
Mọi chuyện hôm nay, không sớm thì muộn cũng xảy ra, nhưng trong tôi có cái gì đó rất nghẹn ngào và nó ứ đọng trong lòng. Cái tát của Trang có lẽ là quá nhẹ khi mà tôi lại là người gieo niềm tin cho cô bé để rồi mọi thứ không thể nhẹ nhàng vỡ tan trước ánh mắt đó. Tôi hiểu cảm giác của Trang nhưng chắc có lẽ tôi không biết nó đau đến cỡ nào. Đang nghĩ thì Linh Nga lay nhẹ tôi…
– Anh ơi!
– Hả, gì em?
– Em sợ lắm!
– Sợ gì cơ?
– Lúc nãy anh…
– Anh làm sao, em sợ anh bỏ rơi em hả. Đừng có nghĩ linh tinh – tôi quàng tay ôm lấy cô ấy.
– Không, chưa bao giờ em thấy anh như vậy, lúc anh… cáu, nhìn anh em sợ lắm.
– Anh xin lỗi, lúc nãy anh to tiếng.
– Giờ phải làm sao đây anh – Linh Nga thở dài.
– Chả sao cả.
– Nhưng còn chị Trang…
– Cái đó từ từ rồi tính, giờ nói cũng không được gì đâu. Có khi phản tác dụng. Mà sao em cứ phải lo cho người khác thế. Chả thấy ai như e, có người thích người yêu mình còn thương hại…
– Thật ra… chị ấy quen anh trước em, mà em lại là người…
– Trước hay sau không quan trọng, thế em thương hại thì em để anh yêu Trang à?
– Không, ý em không phải thế, em không biết phải nói sao để anh hiểu, nhưng nhìn chị ấy như vậy thực sự em không thoải mái chút nào.
– Bây giờ anh cần nhất là em phải bình tĩnh, tin tưởng anh, chuyện của Trang thì anh nghĩ 1 thời gian rồi Trang cũng nguôi ngoai thôi.
– Vâng, em cũng mong như thế. Anh đi tắm đi, em đi nấu cơm.
Tôi vừa khép lại 1 cánh cửa, nơi mà những ánh sáng le lói bấy lâu nay rọi vào Trang. Bao giờ cô bé mới trở lại sự cân bằng, bao giờ cô bé mới vượt qua cú sốc này. Yêu thương nó mong manh lắm, nhưng rồi nỗi đau nào cũng sẽ được lấp đầy bởi thời gian, nhưng tôi sợ khi lấp đầy nó rồi thì khoảng cách giữa tôi và cô bé ngày càng xa.
Tối hôm đó thằng Quân không ăn cơm nhà, chỉ có tôi và Linh Nga với nhau. Bữa cơm không được vui vẻ như mọi khi, tôi cô gắng tỏ ra vui vẻ.
– Em này, sau này em thích sinh mấy nhóc.
– Em thích con đầu lòng là con gái, con thứ 2 là con trai, con thứ 3 là con gái…
– 3 Đứa hả.
– Vâng, nhưng chỉ sợ anh vất vả thôi.
– Ô hay, vất vả thì vất vả cả 2, chứ đâu mình anh, mà em là phụ nữ kiểu gì cũng vất vả hơn.
– Hì, thế anh thích mấy nhóc.
– Anh không quan trọng mấy nhóc, em thích sinh bao nhiêu cũng được, càng đông càng vui, miễn sao cứ ngoan ngoãn như mẹ chúng là được. Hề!
– Sao lại không quan trọng, sinh nhiều anh có nuôi nổi không?
– Thì đến lúc đó rồi tính, à mà hay mình cưới nhau đi.
– Ơ…
– À thôi, chưa được, đợi anh kiếm tiền.
– Đúng là chẳng ai như anh, thay đổi ý định luôn xoàn xoạch.
– Hề, bao giờ tự tin nuôi được vợ con. Với lại…
– Em hiểu rồi, mà anh ăn đi.
Cuộc sống là thế đấy, người ngồi trước mặt tôi, người tôi yêu. Đôi lúc tôi thấy thương cô ấy quá. Người mà tôi sẽ đón đưa, sẽ đi cùng tôi cả cuộc đời này liệu có… Tôi yêu cô ấy bởi sự chân thành, tôi yêu cô ấy bởi cô ấy luôn suy nghĩ cho người khác, cô ấy chu toàn tất tần tật mọi thứ. Nhưng giờ đây cô ấy đang mặc cảm bởi vì chỉ là người đến sau… Cuộc sống không phải lúc nào cũng sòng phẳng, không phải lúc nào cũng muốn thẳng là thẳng, tôi muốn lắm chứ, muốn dành trọn vẹn tâm tư, tình cảm cho người yêu. Mỗi người mỗi cảnh, mỗi người mỗi suy nghĩ, tôi đang cố gắng để không mất đi những mối quan hệ của mình, và đồng thời cũng cố gắng không đem lại những giọt nước mắt cho Linh Nga!
Tôi nói Linh Nga ở lại ngủ nhưng cô ấy 1 mực đòi về vì có Ngọc ở nhà. Từ lúc gặp Trang cho đến lúc đưa Linh Nga về, tôi cảm nhận 2 đứa cứ có chút khoảng cách gì đó, nhưng Linh Nga vẫn cố gắng để vừa lòng tôi.
– Em vào nhà đi, anh về luôn đây.
– Anh đi cẩn thận nha. Về nhà nhắn tin cho em nhé.
– Ừ – tôi uể oải quay đầu xe đi về.
Về đến nhà thì thằng Quân đang ngồi xem tivi…
– Nay về sớm thế. To đầu rồi còn xem hoạt hình, đưa điều khiển đây – tôi nói.
– 10H rồi mà còn sớm à mày. Mày với Linh Nga chả xem suốt con gì.
– Tắt, tao có chuyện nhờ mày đây – tôi vơ lấy cái điều khiển tắt tivi rồi ngồi nói chuyện với nó.
– Có chuyện gì thế.
– Trang biết rồi.
– Biết gì cơ?
– Biết tao với Linh Nga yêu nhau.
– Biết bao giờ – nó sốt sắng.
– Chập tối, tao với Linh Nga đi làm về thì gặp con bé xách 1 túi đồ ăn đứng trước cửa nhà.
– Rồi sao nữa.
– Chả sao, con bé nó khóc xong rồi về.
– Nó không phản ứng gì à.
Tôi lắc đầu, nó cũng lắc đầu.
– Thế mày định nhờ tao việc gì?
– Mày đưa đón nó đi làm giúp tao, rồi để ý xem nó có bar bủng rượu chè gì không. Có thì gọi tao.
– Tao chỉ sáng đưa nó đi, tối đón nó về, chứ kiểm soát sao được.
– Thì lúc nào để ý được thì để ý, tiện thể xem thái độ cô bé thế nào.
– Mày chơi quả này còn đau gấp vạn lần quả trước, haizz, bác Tuân thì cứ khen mày rồi khoe bảo con rể giỏi giang.
– Chuyện 2 bác không quan trọng bằng Trang, con bé giờ nó có mà làm sao thì tao hối không kịp đâu.
– Rồi, có gì để tao xem.
Sáng hôm sau tôi đến công ty gặp Q. Nga ở ngay sảnh, cũng đến cùng lúc với tôi. Cô ta chào tôi, tôi cũng ừ rồi nhanh chóng lên văn phòng. Buổi trưa tôi gọi điện cho Trang.
– Anh đây, đi ăn chưa?
– Em chưa?
– Đi ăn với anh không?
– Cũng được ạ.
– Anh đợi dưới sảnh, xuống luôn đi.
Tôi đợi cô bé bên dưới sảnh, 1 lát sau Trang đi tới. Đôi mắt đỏ hoe không giấu nổi sự mệt mỏi. Đến quán gọi đồ ăn xong xuôi tôi hỏi…
– Hôm qua em có đi uống rượu à.
Cô bé lắc đầu.
– Hôm qua mất ngủ hả.
Vẫn lắc đầu. Chẳng nói chẳng rằng Trang cứ ngồi bần thần, thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi.
– Em ăn đi.
– Vâng.
– Em không muốn hỏi anh gì à?
– Không ạ.
– Trang này, anh biết là…
– Anh không phải nói gì đâu, cũng không cần phải giải thích. Em biết!
– Em biết gì?
– Biết những thứ nên biết rồi, em không thắc mắc gì cả. Anh ăn đi rồi còn về công ty nghỉ ngơi chiều còn làm.
Tôi cũng im lặng không nói gì, cố gắng ngồi ăn vài miếng cho xong bữa rồi về. Phản ứng của Trang làm tôi hơi ngạc nhiên, không biết cô bé đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ mong là Trang không quăng mình vào rượu chè, chơi bời.
Thật sự là có rất nhiều việc làm tôi rối bời trong lúc này, Trang thì sầu thảm, Q. Nga thì ốm đau, Linh Nga thì tội nhất, vì tôi cảm thấy mình đang chia sẻ tình cảm không đúng chỗ. Nhưng biết làm gì hơn bây giờ, tôi chỉ mong cô ấy thông cảm và bớt buồn về chuyện đó. Tối hôm đó tôi về qua cửa hàng thằng Vũ và ở lại ăn cơm rồi chơi với cu Bin. Linh Nga và Huyền nấu cơm, còn tôi và thằng Vũ ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.
– Vợ tao nói gì với mày chưa?
– Nói gì?
– Chuyện hàng quán với chỗ Linh Nga ấy.
– Rồi, thiếu mấy chục nữa.
– Khoảng 4 chục.
– Mai tao đem đến cho, còn chỗ Linh Nga thì để Linh Nga quyết định, chứ bảo gì tao.
– Ơ hay, bạn tôi thay đổi thật à – nó ngạc nhiên.
– Thay đổi gì?
– Ngày xưa lúc yêu cái Q. Nga, gì mày cũng nói, gì mày cũng chỉ nó, rồi lo lắng các kiểu, giờ tao thấy thế này lạ lạ.
– Thì quyền tự do mỗi người, cũng không phải bé bỏng gì nữa nên tôn trọng Linh Nga thôi. Tao không thích người khác gọi tao là thằng gia trưởng.
– Ừ, cũng phải, thời sinh viên khác, bây giờ khác. Thế chuyện mày với con bé Trang đến đâu rồi, ổn chưa?
– Không những không ổn mà còn rắc rối như cái mớ bòng bong đây!
– Thế là thế nào.
– Trang biết tao với Linh Nga yêu nhau rồi.
– Ơ, sao mà biết, quả này có kịch hay rồi đây. Thế làm sao mà con bé biết?
– Con bé mua đồ đến nhà tao, gặp tao với Linh Nga đi làm về.
– Phản ứng con bé thế nào?
– Không hiểu sao lần này tao linh cảm có gì đó cực kỳ không ổn. Con bé nó không hề lồng lộn lên, mà cứ lầm lì, nói chung là khó hiểu lắm.
– Với tính cách của nó thì nó phải bù lu bù loa lên chứ sao lại vậy nhỉ? Thế mày tính sao?
– Chả tính gì cả, đến đâu thì đến. Nói chung giờ tao mệt mỏi lắm, việc thì nhiều mà toàn mấy cái chuyện đâu đâu nó dồn lên não.
– Mệt quá thì nghỉ mấy ngày đi chơi đi. Hay cuối tuần, vợ chồng tao cũng nghỉ rồi cho cu Bin đi nữa.
– Để tao xem đã.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện