Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Cô bé đi xe wave đỏ » Phần 48

Cô bé đi xe wave đỏ

Phần 48

Sáng hôm sau, tôi thì đến công ty, mẹ tôi cùng Linh Nga đến bệnh viện. Thằng Quân thì đi làm. Cũng như mọi hôm chẳng có gì đặc biệt. Đến giữa giờ làm. Trang đi vào phòng tôi và nói.

– Có người đến tìm anh kìa?

– Ai thế?

– Chả lẽ anh không biết. Em không ngờ là anh lại như vậy đâu.

– Em nói cái gì vậy, rốt cuộc là ai?

– Người yêu cũ của anh chứ ai.

– Cô ta đến đây làm gì?

– Câu này em phải hỏi anh mới đúng. Em đến thông báo thế thôi. Chị ta đang ngồi ở sảnh khách chờ đấy – nói xong Trang đi ra ngoài.

Vài phút sau tôi đứng dậy đi ra sảnh chờ. Thấy Q. Nga đang ngồi.

– Anh!

– Cô đến đây làm gì?

– Em đến để gặp anh không được à.

– Sao cô biết tôi làm ở đây? Mà có chuyện gì? Tôi phải nói với cô bao nhiêu lần nữa là tôi không có chuyện gì để nói với cô hết. Làm ơn đừng có đứng trước mặt tôi được không?

– Em là sẽ còn gặp nhau nhiều, vì hôm nay em bắt đầu đi làm. Tại đây!

– Gì cơ, ai cho cô vào làm ở đây?

– Thì công ty anh tuyển dụng kế toán, em nộp hồ sơ và được tuyển rồi.

– Cô đang làm ở công ty cũ cơ mà.

– Em không thích làm ở đó nữa.

– Kể cũng lạ, loại người như cô cũng cả thèm chóng chán nhỉ. Nhà thì chẳng có gì ngoài điều kiện mà cũng bon chen vào cái công ty bé tí này.

– Anh đừng nói như thế có được không. Làm ở đâu là quyền của em, anh cũng đừng nhìn em với ánh mắt hắt hủi nữa không được à.

– Tóm lại là giờ cô gặp tôi có việc gì?

– Tiện thể hôm nay em làm ở công ty mới nên em muốn chào anh 1 câu thôi.

– Chứ không phải thông báo với tôi là cô làm ở đây!

Cô ta không nói gì.

– Có thế thôi đúng không? Chào xong rồi thì đi về làm việc đi. Tôi đang bận.

– Anh đúng là khác xưa rồi.

– Cô nghĩ thế nào thì tùy cô.

Tôi không ngờ là cô ta lại dám xin vào công ty này. Thật sự tôi rất bực, và có 1 cái gì đó rất khó chịu. Tôi đi thẳng lên phòng chú Quang. Gặp Trang ở ngoài.

– Chú có trong phòng không? – Mặt tôi hằm hằm…

– Có anh, mà có chuyện gì thế anh.

– Không phải hỏi.

Tôi gõ cửa và đi vào…

– Tùng à, ngồi đi, có chuyện gì thế.

– Sao chú lại cho cô ta vào đây làm là thế nào. Thiếu gì người đâu?

– Cháu đang nói ai thế. Bình tĩnh xem nào.

– Thì người yêu cũ của cháu, sao cô ta lại được nhận và hôm nay là ngày đầu tiên cô ta đi làm…

– Chú có biết mặt mũi nó thế nào đâu, mà chú không trực tiếp tuyển, thế con bé làm ở phòng nào – chú Quang cũng hơi giật mình…

– Cháu không biết. Mà cô ta học kế toán, chắc làm ở phòng tài chính. Bực thế không biết.

– Có gì mà bực, chắc nó có năng lực thì mới được tuyển. Để chú gọi hỏi xem.

“Tôi Quang đây… Phòng tuyển nhân sự mới đúng không? Dắt con bé mới tuyển tên Quỳnh Nga lên đây.”

1 lát sau bà trưởng phòng tài chính và cô ta đi lên.

– Cháu chào chú, em chào anh…

– Em chào anh – bà trưởng phòng nói…

– Vâng, cháu chào cô…

– 2 Cô cháu ngồi đi.

– Đây là Q. Nga… nhân viên mới của phòng em, hôm nay bắt đầu đi làm. Hôm trước em báo cáo anh rồi mà.

– Gọi lên xem mặt mũi thế nào thôi – chú quang cười – mà Q. Nga, sao cháu đang làm ở công ty cũ giờ lại bỏ. Chú thấy không ai cũng được ngồi vào chỗ của cháu ở cty cũ đâu.

– Cháu thích đổi mới môi trường thôi ạ.

– Tức là cháu làm ở đây quen môi trường, 1 lúc nào đó cháu lại muốn đổi mới đi chỗ khác?

– Dạ không, ý cháu không phải thế – cô ta bối rối.

– Chú đùa thôi, không phải căng thẳng thế đâu! – Cười…

– Chị xuống trước đi, tôi cần nói chuyện riêng với con bé chút.

– Vâng, em chào anh, cô đi nha.

– Vâng, cháu chào cô.

Bà trưởng phòng đi ra, còn tôi, cô ta và chú Quang ngồi lại…

– Quỳnh Nga này!

– Dạ.

– Hôm nay chú mới biết mặt cháu đấy. Hy vọng đó là vinh hạnh.

– Ấy, chú lại nói thế, cháu có gì đâu mà vinh hạnh.

– Cháu TGĐ… mà lại không vinh hạnh, nhưng bây giờ vào công ty chú rồi, cô gắng làm tròn trách nhiệm và đóng góp cho công ty. Chú mong muốn không có chuyện cá nhân xen vào trong công việc. Hiểu không?

– Dạ vâng, cháu hiểu…

– Chú biết trước 2 đứa quen nhau, dù có là gì đi nữa bây giờ cũng là đồng nghiệp, cố gắng hòa đồng cùng mọi người. Tùng, nghe chú nói gì không!

– Vâng…

– Thôi cháu về phòng làm việc đi, Tùng ở lại chú gặp chút…

– Vâng cháu chào chú.

Dù sao thì chú Quang cũng chỉ làm được đến như thế, bởi vì đuổi việc cô ta thì không được, lại còn là sếp tổng nên chắc chỉ đánh tiếng cho cô ta giữ ý thôi. Đúng là hết thuốc chữa ca này.

– Con bé này có thâm niên làm trong… mấy năm rồi. Trình chắc cũng cao đấy.

– Thiếu gì người như thế đâu chú. Giờ đãi ngộ công ty đó chán lắm…

– Chú không nói tiền lương, nhà con bé khá giả đúng không. Chú đang nói về cái trình độ của nó…

– Vâng, chắc khá…

– Nhưng mà nó già hơn cháu, bằng tuổi mà trông già thế.

– Lấy chồng rồi thì chẳng già hả chú.

– Nó lấy chồng rồi hả.

– Vâng, lấy từ lúc bỏ cháu. Xong mới ly hôn rồi.

– Đúng là… Cái số cả rồi, nhìn nó có nét gì đó hơi vất vả. Mà thôi, giờ tuyển người rồi, chú không làm gì được. Mình đuổi nó thì không ra thể thống gì cả. Để từ từ chú xem phương án giải quyết. Còn cháu cứ tập trung làm việc, không tránh được việc chạm mặt đâu, cô gắng vậy.

– Vâng, cháu cũng không hiểu sao cô ta lại muốn vào đây làm, việc thì xin ở đâu chẳng được. Bày đặt phỏng vấn rồi thi vào công ty mình.

– Thôi, dù sao hết tình vẫn còn nghĩa, mình vẫn cứ là mình. Đừng cạn tàu ráo máng quá.

– Cô ta là người duy nhất cháu ghét cả đời đấy chú ạ…

– Sao lại nói thế, yêu nhiều hận nhiều, cứ gạt sang 1 bên là được rồi. Không ngờ con bé này nó lại cho ông cháu của tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, chậm tốt nghiệp, đi phu hồ. – Cười…

– Thôi cháu về phòng đây. Cháu chào chú.

– Ừ, thoải mái đi nha, đừng suy nghĩ nhiều quá. Để tâm mà làm việc.

Không biết tình hình Linh Nga đưa mẹ đi khám bác sĩ thế nào. Buổi trưa tôi gọi cho Linh Nga…

– Em với mẹ đang ở đâu thế?

– Dạ ở nhà rồi anh.

– Thế à, mẹ tiêm xong chưa?

– Xong xuôi hết rồi anh ạ, anh ăn chưa?

– Anh chưa, giờ mới nghỉ làm. Mà 2 mẹ con ăn cơm chưa?

– Em với mẹ ăn rồi, em đang thu dọn, mẹ mệt nên đi nghỉ rồi.

– Ừ, em làm xong cũng nghỉ đi nha, anh đi ăn đây.

– Vâng, anh nhớ ăn nhiều đấy. Em yêu anh(thì thầm)

Thật đúng là… Nhưng mà cũng thích, có người yêu nói lời yêu thương ai chả thích. Khổ cái hôm nay chỉ biết ậm ừ vì còn đang bực cái chuyện kia, vẫn làm tôi bí bách khó chịu. Tôi cầm máy lên điện cho thằng Quân.

– Mày đang ở đâu thế?

– Tao đang ở công trường, bên Gia Lâm.

– Phi về đây đi, dẫn tao đi ăn trưa.

– Ơ cái thằng dở, mày ăn ở công ty luôn không được à.

– Không, chiều tao nghỉ làm, mày xin nghỉ luôn đi, tao gọi thằng Vũ đi nhậu luôn.

– Nhưng mà chiều 5h tao phải đón em Trang về nhà.

– 5H cơ mà, tao cho mày 15 phút nữa có mặt ở…

Xong tôi gọi cho thằng Vũ.

– Có chuyện gì mà gọi giữa trưa thế mày…

– Nhấc mông dậy, mặc quần áo, ra quán… Tao cho mày 15 phút.

– Ơ, lại đi uống rượu à.

– Không, uống bia!

– Ừ, đợi tí bảo vợ đã. Ra luôn đấy.

Lát sau 3 chúng tôi có mặt ở quán ăn.

– Trưa nóng bức, ăn được bữa cơm vã mồ hôi. Tự nhiên mày rủ bọn tao ra đây làm gì? – Thằng Vũ nói…

– Thì ăn trưa, uống bia cho mát, đang ngồi phòng điều hòa còn kêu à.

– Hôm nay nó còn ra lệnh cho anh em mình mới sợ, chiều còn chủ động nghỉ làm, công ty có chuyện gì à? – Quân hỏi – hay lại giận nhau với em Linh Nga…

– Không.

– Thế có chuyện gì, uống được mấy cốc bia rồi mà cái mặt mày cứ như đâm lê, thù ai ghét ai nói ra anh em còn biết đường xử… lý…

– Nói ra chúng mày cũng không giải quyết được.

– Nhưng tóm lại có chuyện gì – thằng Vũ hỏi dồn…

– Q. Nga… nó vào công ty tao làm…

– …

– Thật á – thằng Quân hỏi lại…

– Ừ.

– Xong, xong con ong rồi. Mà lạ nhỉ, chỗ làm cũ của nó ngon thế cơ mà.

– Chắc là muốn quay lại với anh Tùng rồi, chứ nhà nó thiếu gì tiền. – Thằng Vũ cười…

– Ý mày sao?

– Sao trăng gì nữa, dù sao cô ta cũng được nhận rồi, sếp cũng chẳng có cớ gì mà đuổi. Đành sống chung với lũ thôi.

– Nan giải nhỉ.

– Tao đang rối như tơ vò đây, lại còn cả con bé Trang nữa. Chán thế không biết.

– Không biết giờ mày vẫn nghèo, không có tiền. Vẫn còn lận đận nó có tìm đến không nhỉ? – Thằng Vũ thở dài.

– Mà việc đếch gì phải chán. Cứ bơ nó đi, việc mình mình làm, việc nó nó làm. Mày đừng quan trọng hóa sự xuất hiện của nó là được. Linh nga cứ là số 1 là được rồi.

– Thì vẫn biết thế, nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh hằng ngày đến công ty mà phải chạm mặt cô ta là tao lại thấy khó chịu.

– Đây là thử thách cho mày đấy, cứ giữ vững tâm lý, giữ vững quan điểm là được mà. Cố lên chứ.

– Ừ, thôi uống đi.

Tầm 3h chiều tôi mò về nhà, thằng Quân thì lại chạy qua công trường.

Cũng hơi phê phê nên tôi nằm ra ghế ngoài phòng khách…

– Ơ… sao anh lại về giờ này.

– À, anh vừa uống với thằng Vũ, thằng Quân về.

– Sao không để tối uống, buổi trưa mà anh uống nhiều thế.

– Tối để bụng ăn cơm em nấu – tôi cười và véo má Linh Nga – mà mẹ đâu rồi em?

– Gọi mẹ cái gì. Mày giỏi nhỉ, trưa đi uống bia xong chiều nghỉ làm, không sợ chú nói à.

– Con chủ động được công việc mà, với lại chú hỏi đi đâu con bảo xuống công trường là xong mà – tôi cười.

– Đấy, lúc nào cũng đối phó, lại còn có cả phương án dự phòng nữa cơ mới chết.

– Anh đi thay quần áo rồi vào phòng ngủ đi – Linh Nga giục.

– Ừ, à mà mẹ với Linh Nga có đi đâu thì đi, em dẫn mẹ đi siêu thị, hay dẫn qua cửa hàng thằng Vũ có ưng bộ nào thì lấy. Mẹ nha.

– Thì giờ đang định đi đây.

– Mẹ thích bộ nào cứ lấy, không phải trả tiền đâu.

– Lắm tiền gớm nhể.

– Thì mẹ cứ lấy đi. Hề hề…

Tôi đi ngủ, còn mẹ và Linh Nga qua cửa hàng thằng Vũ, tiện thể chơi với cu bin. Đang ngủ thì có gì thì có tiếng thì thầm bên tai. Dụi mắt quay sang thì đôi mắt tròn xoe của Linh Nga đang nhìn tôi.

– Anh ơi, dậy đi.

– Mấy giờ rồi thế – tôi uể oải.

– 6H rồi, anh dậy đi tắm đi, em nấu cơm là xong.

– Ừ, mà cho anh thơm cái đi.

– Anh dậy đi rồi thơm.

– Thơm đi rồi anh dậy – tôi trêu.

– Không, anh dậy đi mà – Linh Nga năn nỉ.

– Thôi đằng nào cũng được thơm, nhường em anh dậy trước đó nha.

– Chụt.

Tôi đi ra ngoài không thấy mẹ đâu.

– Mẹ đâu em?

– Mẹ về rồi anh ạ.

– Ơ mẹ về lúc nào?

– Đi sang cửa hàng 1 lúc rồi mẹ về luôn anh ạ, về lúc 4 rưỡi. Mẹ bảo anh ngủ nên tí mẹ gọi cho anh sau.

– Haizz, đúng là, mai về thì có chết ai, lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện, lên cũng không nói, về cũng chẳng thông báo.

– Hì, mà anh đi tắm đi rồi ăn cơm. À, anh Quân có về ăn cơm không nhỉ?

– Để anh gọi nó.

Tôi gọi điện cho thằng Quân…

– Mày có về ăn cơn không? Tao còn biết lối.

– Có, nửa tiếng nữa mới về đến nhà.

– Ừ.

Tôi quay sang Linh Nga nói…

– Nó có ăn đó em. Anh đi tắm đây…

– Vâng.

Tôi đi tắm, lát sau thằng Quân về, 3 người ngồi ăn cơm. Cũng nói chuyện linh tinh rồi đến công việc của thằng Quân…

– Công việc bên đó thế nào mày, ổn không?

– Cũng ổn, nhàn hơn làm bên Lào nhiều. Cảm ơn mày nha.

– Ơn huệ gì, còn nói ơn huệ là không bạn bè gì nữa đâu nha.

– Ừ, công việc thì tốt, nhưng đứa con bác Tuân khó tính quá.

– Con bé bắt nạt mày à.

– Cũng không hẳn, mà chả biết nó ăn phải cái gì. Nó không vừa ý là nó cứ nói tao xơi xơi. Có xe không tự đi, còn bắt tao đưa đi làm, đã thế tắc đường không phải lỗi của tao nó cũng càu nhàu. Cái loại con gái như thế có mà “chống ề”

– Haha, mày làm gì nói quá thế, con bé nó hơi khó gần, quan trọng là hiểu tính nó thôi.

– Ừ, tao nhịn được mà. Nói thế thôi, chứ việc mình mình làm, tao cũng chẳng dám động vào con nhà giàu như nó. Gớm kinh hồn.

– Anh Quân công nhận dễ tính, hiền lành. Chẳng bù cho anh Tùng – Linh Nga đá mắt sang tôi…

– Ơ liên quan gì đến anh…

– Anh không biết đâu, anh Tùng còn đi đòi nợ, xong rồi còn…

– Thôi, em ăn đi, ăn, ăn đi. Tập trung chuyên môn đi – tôi gắp miếng thịt đút vào miệng Linh Nga, còn cô ấy cứ tủm tỉm cười…

– Thế à, có vụ đòi nợ cơ à, lúc khác kể anh nghe nha, kể ra bây giờ nó ngại – Quân trêu…

– Mày nữa, ăn cơm đi, hỏi nhiều.

– Ơ ngại kìa, mọi khi hổ báo lắm hôm nay biết ngại cơ à. À chết quên mất mẹ mày đâu.

– Mẹ tao về rồi.

– Chết, thôi để tí tao điện cho cô. Cô lên mà chẳng gặp cô được tí nào.

Cơm nước xong xuôi tôi đưa Linh Nga về.

– Anh có vào nhà không?

– Thôi, em về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm.

– Vâng, mà anh này. Có phải chị Q. Nga đến công ty anh làm không? – Linh Nga ngập ngừng…

– Ơ, làm sao… em biết…

– Sáng nay mẹ nói với em, mẹ bực lắm nhưng em gàn nên mẹ không nói với anh.

– Sao mẹ biết nhỉ.

– Hình như chú Quang gọi điện. Chú bảo mẹ khuyên anh đừng bận tâm chuyện đó quá.

– Nhưng giờ em đang bận tâm đến đúng không?

Linh Nga ngước lên nhìn tôi và gật đầu. Đôi mắt biết nói đó thể hiện cả sự lo lắng lẫn chút thoáng buồn.

– Dù thế nào anh vẫn yêu em mà. Không có chuyện anh quay lại với cô ta đâu – tôi đặt 2 tay lên vai Linh Nga và nói.

Linh Nga rơm rớm nước mắt…

– Em sợ lắm, chuyện của anh với chị Trang thì em không lo, nhưng chuyện này em có linh cảm…

– Không có linh cảm gì ở đây hết, em phải tin anh chứ, đừng có yếu đuối như vậy. Anh luôn đứng về phía em cơ mà. Nín nào, không được khóc.

– Vâng, thôi, anh về đi, em vào nhà đây. Sáng mai anh qua đón em đi làm được không?

– Ok, anh về nha!

Ngày hôm sau tôi đón Linh Nga đi làm rồi đến công ty. Vào phòng thì chị Linh gọi riêng tôi và nói…

– Sếp, sếp, biết chuyện gì chưa?

– Có chuyện gì thế ạ?

– Cả công ty đang đồn ầm sếp bỏ em Trang quay lại với người yêu cũ kia kìa, thấy Trang dạo này nó thất thần lắm. Mà người yêu cũ em là nhân viên mới công ty luôn hả.

– Em đến chết mất thôi, em không yêu ai hết. Chị đi đồn lại dùm em cái.

– Ơ chị thông báo với em thế thôi, thực ra chị cũng hơi tò mò.

– Thì như em vừa nói, chị đi buôn lại với người khác là em không yêu ai hết. Đến là khổ cái thân em.

Vài ngày sau thì cái tin đồn nó cũng chìm đi nhiều. Đến công ty làm thì thỉnh thoảng vẫn gặp cô ta, vì khác phòng nên không thường xuyên chạm mặt Q. Nga mấy, Trang thì vẫn thế, vẫn lầm lì vẫn u sầu ảm đạm. Cô bé cũng chưa biết tôi có Linh Nga, giờ biết thêm điều đó chắc càng shock hơn. Thứ 6 cuối tuần Trang rủ tôi đi cafe. Tôi cũng đồng ý vì lâu không đi cùng cô bé.

– Anh xin cho chị ta vào công ty đấy à.

– Anh phải nói thế nào em mới hiểu đây. Cô ta tự thi tuyển vào, anh đâu thừa mối quan hệ mà làm việc đó.

– Em tưởng anh muốn quay lại với chị ta chứ, trông mặn mà thế anh nào chả thích. Người ta nói tình cũ không rủ cũng đến. Mà chị ta có vẻ hào hứng ở công việc mới lắm.

– Em có thôi đi không, nói nhăng nói cuội.

– Thì em không nói nữa – cô bé im lặng không nói gì 1 lúc.

– Rủ anh đi ăn, mà không nói gì, cứ im ỉm cả buổi thế.

– Anh cứ cảm nhận cái cảm giác chỉ cần có người đi cùng, có người chở, có người để nhìn cho đỡ buồn là được rồi. Hiện tại em chỉ cần có thế.

– Em bị làm sao vậy Trang, có nhất thiết phải như thế không?

– Có – Trang lại ngấn nước mắt. – Em không chịu được. Em đã kìm nén quá lâu, chờ anh nói với em 1 câu quá lâu rồi, nhưng đến khi anh nói, câu nói đó lại làm em…

– Anh xin lỗi.

– Anh cho em thời gian đi, anh đừng yêu người khác được không, cũng đừng quay lại với chị ta, em sẽ ngoan ngoãn, em sẽ học nấu ăn, em sẽ nghe lời anh, nghe lời bố mẹ – Trang sụt sịt và khóc to hơn.

– Nín đi.

Cô bé dựa đầu vào vai tôi khóc, tôi cũng dỗ dành tí chút rồi đưa cô bé về. Mọi chuyện càng lúc càng làm tôi rối bời và khó nghĩ. Tối hôm đó tôi về nhà, thấy Q. Nga đang đứng trước cửa nhà.

– Cô đến đây có việc gì.

– Anh về rồi à, em đến cho anh xem 1 thứ.

– Thứ gì?

– Anh không mời em vào nhà à?

– Vào đi…

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất