– Ê – tôi vẫy tay gọi thằng Quân.
– Em chào anh – Trang có vẻ buồn và trầm giọng bước từ xe ra.
– Ừ, mày à, sáng nay đi sớm thế, thôi tao đi đã, tranh thủ còn về còn đưa bác Tuân xuống công trường.
– Ờ đi đi, tối về nói chuyện.
Tôi quay sang hỏi.
– Thằng bạn anh thế nào, nó có ngoan không?
– Ngoan, nhưng mà gà – Trang nói.
– Sao em lại bảo nó gà.
– Thì ngu nga ngu ngơ chứ sao, lúc nãy chở em đi em còn phải chỉ đường.
– Nó đi làm mấy năm rồi mà, chắc nó quên đường. Em ăn sáng chưa?
– Em ăn rồi, trưa anh rảnh không?
– Ờ hình như có, có chuyện gì à nhóc.
– Anh đừng gọi em là nhóc nữa, em không phải trẻ con. Em hỏi thế thôi, anh lên đi làm đi.
Buổi trưa đang chuẩn bị nghỉ làm thì có điện thoại. 18001091 calling…
– Có chuyện gì?
– Em gặp anh được không?
– Tôi hỏi có chuyện gì, tôi không rảnh.
– Em muốn đưa cho anh 1 thứ.
– Cô nói đi, thứ gì, tôi không có nhiều thời gian.
– Anh gặp em đi, em nghĩ anh sẽ không hối hận khi gặp em đâu.
– Tôi không cần biết cô có cái gì. Tôi đã nói cô và tôi không liên quan gì đến nhau nữa hết. Cô không hiểu hay cố tình không hiểu vậy…
– Anh không gặp e, em sẽ tự tìm đến gặp anh…
– Tùy cô – nói xong tôi cúp máy.
Không biết cô ta giữ cái gì mà lại muốn đưa cho tôi? Thứ gì mà không nói được. Hay cô ta định giở trò gì nữa. Vừa nghe điện thoại của Q. Nga xong thì có điện thoại của cu Đức.
– Anh có rảnh không ạ?
– Có chuyện gì thế, anh rảnh trưa thôi.
– Thế ạ, vậy thì đi ăn trưa với em, em có chuyện muốn nói.
– Ừ.
Tôi và Đức hẹn nhau ra 1 quán ăn gần công ty tôi.
– Trông dạo này béo tốt thế anh…
– À, dạo này… ăn ngủ điều độ ấy mà.
– Hì, em không biết có nên nói với anh chuyện này không? – Trông nó có vẻ căng thẳng.
– Có chuyện gì thế?
– Tại vì từ trước đến giờ gặp anh, em không bao giờ đề cập đến chuyện này. Là chuyện của chị gái em.
– Nói đi, hôm nay anh cho phép chú nói đến chuyện này.
– Vâng, chị nhà em từ sau khi chia tay anh, chị ấy lấy chồng.
– Tên đó hả.
– Vâng, người mà anh gặp rồi đấy ạ.
– Ừ, rồi sao?
– Cách đây 1 thời gian, chồng chị ấy bồ bịch, chị nhà em không chịu được nên ly dị rồi ạ.
Tôi ngồi im nghe thằng Đức nói, cũng chẳng bày tỏ thái độ gì.
– Bây giờ chị ấy cũng buồn, mà em thấy chị ấy còn yêu anh nhiều lắm. Thỉnh thoảng vẫn nhắc đến anh.
– Ừ, giờ chú muốn anh làm gì?
– Anh đừng nói thế. Chuyện của anh chị em không dám can thiệp. Em cũng đoán được phần nào cái kết lần trước, nhưng giờ thấy chị em đi về 1 mình, nhiều lúc em thấy thương lắm anh ạ.
– Mấy năm rồi anh cũng đi về 1 mình mà, có sao đâu – tôi cười.
– Thật sự là em chỉ muốn anh có 1 cái nhìn khác về chị ấy thôi. Em không muốn gì hơn đâu ạ. Nếu không quay lại được thì 2 người làm bạn của nhau cũng được mà.
– Anh nói này, thứ nhất chú còn trẻ, thứ 2 chú không phải người trong cuộc. Anh cũng không phải dạng ghét ai là ghét cả đời. Mà những điều chú mong muốn thì phải để chị chú thể hiện chứ đừng nói suông với anh.
– Vâng, em chỉ muốn thế thôi, em biết không có chị anh vẫn đối xử tốt với em như thằng em trai. Dù sao chị vẫn là chị gái của em mà. Ngày trước em vẫn nghĩ anh sẽ là anh rể em cơ đấy. Nhưng mà đời không là mơ. Anh nhỉ – nó thở dài.
– Cuộc sống mà, đó là lựa chọn của chị em ngày trước. Nay nghèo mai giàu, nay giàu mai nghèo, nay xấu mai tốt ai biết trước được.
– Vâng, thôi ăn nhanh đi anh, tí anh còn về công ty làm đúng không.
– Ừ, lần sau có chuyện gì thì cứ thoải mái nói với anh, không phải ngại đâu.
– Vâng, mà anh này, em hỏi cái này nữa…
– Hôm nay chú làm sao thế nhỉ, hỏi mà cứ xin phép mãi.
– Hôm trước em thấy anh đi với 1 chị, người yêu anh à? Cái hôm em gặp anh ấy…
– Gặp chú mà dẫn gái đi thì có 2 hôm, mỗi hôm 1 chị. Chú hỏi chị nào?
– Em đang định hỏi anh đấy, chị nào là người yêu anh thế…
– Chị nào cũng yêu anh – cười…
– Đùa, thế anh yêu chị nào?
– Sau này chú sẽ biết, bao giờ anh cưới chú phải đi đấy nha.
– Vâng, tất nhiên rồi anh.
Không hiểu thằng cu này định kéo mình về với chị nó hay chỉ đơn thuần là nó muốn mối quan hệ của mình với nó không bị tác động bới Q. Nga. Chắc có lẽ 1 phần nó cũng hơi ái ngại khi mà Q. Nga dạo gần đây liên tục làm phiền mình. Nhưng câu hỏi lớn bây giờ là Q. Nga muốn đưa cho tôi cái gì. Thứ gì mà làm mình không hối hận khi nhận nó? Bao nhiêu câu hỏi và suy nghĩ tò mò hiện lên trong đầu tôi về cái thứ mà cô ta đang giữ.
Chiều đi làm về tôi qua đón Linh Nga ở cửa hàng quần áo. Cả ngày không gặp tôi cũng thấy nhớ nhớ, giờ làm việc thì không có thời gian nhắn tin cho nhau, chỉ tranh thủ lúc buổi trưa gọi điện cho Linh Nga xem ăn uống, làm việc, tình hình thế nào. Dựng xe ngoài cửa tôi đi vào trong.
– Em chào anh, anh đến rồi đấy à – Huyền chào và nháy nháy mắt sang bên phải phía xa xa. Tôi hoảng hồn vì thấy Q. Nga có mặt ở đây và người đang lựa quần áo cho Q. Nga lại là Linh Nga.
– Em chào anh – Linh Nga chào tôi, dường như có Q. Nga ở đây nên Linh Nga chủ động không bày tỏ tình cảm với tôi. Mọi hôm quấn quýt lắm nhưng hôm nay lại em dè.
– Anh, anh đến lâu chưa – Q. Nga xoắn xuýt.
– Cô đến đây làm gì?
– Em đến lựa quần áo mà.
– Lựa xong chưa, xong rồi thì về đi.
– Ơ kìa mày, sao đuổi khách của tao – thằng Vũ từ trong đi ra – Ơ… ơ… Quýnh… Quỳnh… Q… Quỳnh Nga.
– Ừ, Vũ à.
– Sao… sao bà lại ở đây. – Nó ấp úng cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
– À tôi biết ông bà kinh doanh lâu rồi, nhưng hôm nay mới có dịp ghé qua cửa hàng.
– À, ừ lâu… lâu… lắm không gặp bà.
– Ông dạo này mập mạp nhỉ. Vợ con rồi có khác.
– Ừ, mà ngồi chơi đi.
– Thôi, tôi ghé qua lựa bộ đồ để mặc đi làm ấy mà. Cũng xong rồi. Tính tiền cho tớ Huyền ơi.
– Dạ của chị hết 675k ạ – Linh Nga cầm bộ quần áo lên và nhìn mác.
– Em lấy 650k cho tròn, người quen – Huyền nói.
– Thôi tôi về nhé, chào 2 vợ chồng, em chào anh. Chào em – Q. Nga trả tiền xong rồi đi ra cửa đứng đợi taxi.
Tôi cũng đi ra ngoài, và giật tay cô ta lại.
– Cô đến đây là có ý định gì?
– Em đến mua quần áo thôi mà. – Mặt tỉnh bơ.
– Tôi nói cho cô biết, cô mà còn đến đây lần nữa đừng có trách tôi.
– Tại sao, anh sợ em làm gì cô bé bán hàng kia hả. À, anh cũng không tò mò về cái thứ em định đưa cho anh à?
– Tôi không quan tâm đến thứ đó, tôi không cần biết. Nhưng cô định làm gì thì chấm dứt ngay đi. Đừng có cái kiểu không ăn được thì đạp đổ.
– Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ nhưng anh quá lời rồi đó.
– Tôi chưa chửi cô là may, cô nhìn lại cô xem, không trang điểm không biết nhìn cô tôi có nhận ra không nữa. Về lo cho bản thân trước đi rồi hãy đi lo chuyện người khác.
– Em đã nói anh không gặp em thì em sẽ chủ động tìm đến anh. Còn hôn nay là tình cờ gặp. Vả lại em cũng không muốn nói bây giờ. Thôi em về đây.
Nói xong thì cô ta cũng lên xe taxi đi về. Tôi trở lại trong thì cả Linh Nga, Vũ, Huyền đều ngồi ở đó.
– Mày làm gì thế – thằng Vũ hỏi.
– Không có gì. Mà cô ta đến đây lâu chưa Huyền?
– Trước khi anh đến 1 lúc thôi ạ.
– Anh, anh ngồi xuống uống nước đi đã, gì mà lúc nào người cũng thấy toàn mồ hôi – Linh Nga đưa cho tôi cốc nước lạnh.
– Bực mình thế – tôi lẩm bẩm.
– Thôi, hạ hỏa đi, mà sao nó lại biết cửa hàng tao nhỉ.
– Mày hỏi tao tao hỏi ai – tôi cằn nhằn.
– Thôi, đưa Linh Nga về đi, về nhà nấu cơm ăn uống nghỉ ngơi, nghĩ ngợi nhiều mệt óc.
– Em chuẩn bị đồ đi, mình đi về – Tôi quay sang Linh Nga nói.
– Vâng, đợi em xíu nhé – cười.
Nhìn cô ấy cười mọi bực bội buồn phiền cũng bớt được phần nào. Nhưng mà tôi đoán Linh Nga có vẻ cũng buồn vì sự xuất hiện của Q. Nga đã là có vấn đề rồi, giờ lại còn mò hẳn đến cửa hàng nữa.
Lát sau tôi rời cửa hàng cùng Linh Nga đi về.
– Anh ơi, trong tủ có gì ăn chưa?
– Hình như còn. Ủa mà về nhà anh hả.
– Vâng, em muốn nấu cơm cho anh ăn, mẹ anh chẳng bảo thỉnh thoảng qua nấu còn gì – cười – mà em nhắn tin cho Ngọc rồi. Anh không để em nấu là anh phải dẫn em đi ăn ở nhà hàng đó. Hì…
– Ngon hay không ngon vợ tương lai nấu vẫn là trên hết. Hehe.
Về đến nhà thì lại được phen bất ngờ lần nữa. Cửa thì mở toang hoang.
– Úi giời – mẹ tôi đi từ trong ra.
– Ơ, mẹ lên bao giờ thế?
– Cháu chào bác ạ.
– Ừ, Linh Nga đấy à, vào nhà đi cháu. Mẹ vừa lên. Bác sĩ hẹn mai nên mẹ đi vội.
– Thế bố đâu ạ.
– Bố ở nhà, không xin nghỉ làm được. Với lại đợt này bố mày đang lắm việc.
– Vào nhà đi, mẹ đi vứt túi rác.
Tôi với Linh Nga vào nhà. Linh Nga vào bếp còn tôi đi thay quần áo. Lát sau mẹ tôi vào.
– Có ít đồ tươi mẹ vừa đem lên đấy, bỏ ra mà làm. Mà thôi để mẹ lấy cho. Nấu cơm ăn cho sớm.
– Mẹ vừa lên thì ngồi nghỉ đi đã.
– Cái thằng! Để mẹ vào nấu cùng với con dâu tương lai. Mà đi tắm đi.
Mẹ tôi có vẻ vui, chắc là do Linh Nga đến. Lần này không phải giục mà tự vác xác đến…
– Mẹ, con làm với.
– Sun xoăn vào đây làm gì. Đi ra ngoài…
– Nhà thì có 3 người mà lại cho con ra rìa à – tôi cười.
– Anh đi tắm đi, sau này không có mẹ anh cứ vào đây giúp em được rồi, còn bây giờ thì không cần. Hì.
– Yên tâm, đàn ông thời đại mới, thời đại chuẩn là phải biết vào bếp nấu cơm, phải biết tự đi mua phở về ăn khi không có vợ ở nhà – tôi cười.
– Mẹ cho tiền mày đi mua phở về đây này. Đi không? – Mẹ tôi hắng giọng.
– Dạ thôi, hôm nay con không thích ăn phở – tôi cười.
– Tưởng thích – mẹ tôi tủm tỉm cười.
Có điện thoại của thằng Quân gọi về…
– Ờ tao nghe.
– Mày ăn cơm đi nhé, tao phải đi tiếp khách với bác Tuân.
– Ừ, có gì nữa không?
– Hết rồi, thế nha, tao đang bận.
Nói xong nó cúp máy luôn.
Lát sau cơm nước xong xuôi, tôi cùng Linh Nga ra phòng khách ngồi chơi.
– Tùng, máy mẹ có vào được “phây” không.
– Phây gì mẹ? – Tôi ngạc nhiên…
– Phây búc chứ còn cái gì…
– À có chứ.
– Sang chỉ cho mẹ dùng cái, tao cứ thấy bố mày ở nhà chụp ảnh mấy giỏ phong lan, cây cảnh rồi bảo đưa lên phây.
– Haha, bố cũng dùng rồi à.
– Mẹ thấy dì với mấy bác cũng dùng, mày lập cho mẹ cái nick rồi hướng dẫn mẹ cái.
Tôi ngồi lập nick rồi chỉ trỏ 1 lúc cho mẹ tôi cái “phây búc” nó như thế nào. Linh Nga thì vừa gọt hoa quả, vừa ngồi xem hoạt hình…
– Cháu mời bác, anh ăn đi…
– Ừ, cứ để đó. À mà này quên mất. Tối ở đây ngủ với bác nha.
– Có được không ạ?
– Được chứ, người nhà cả, có gì mà phải câu nệ.
– Dạ vâng.
– Còn chuyện này nữa. 2 Đứa đã về nhà Linh Nga chưa.
– Con định cuối tuần này về mẹ ạ.
– Ừ, cố gắng sắp xếp về sớm sớm. Để cho ông bà bên đó biết mặt.
– Vâng – Linh Nga bẽn lẽn – Mà bác ơi, mai bác có ai đưa đi tiêm chưa ạ, hay để cháu xin nghỉ đưa bác đi ạ.
– Có được không thế? – Mẹ tôi có vẻ thích Linh Nga đưa đi.
– Linh Nga làm ở ở cửa hàng thằng Vũ mà mẹ. Xin nghỉ lúc nào chẳng được.
– Ơ thế à, vậy thì mai đi tiêm xong đưa mẹ đến đó chơi luôn nhé. Thằng cu bin dạo này chắc lớn lắm nhỉ.
– Vâng, mai cháu đưa bác đi ạ.
– Mai cứ đi làm bình thường đi, để Linh Nga đưa mẹ đi – mẹ tôi quay sang tôi nói và cười.
– Ai đời quý con dâu hơn con trai – tôi lẩm bẩm.
– Ơ cái thằng, nói năng linh ta linh tinh. Mày lo kiếm tiền đi rồi cưới vợ.
– Vầng!
Lát sau mẹ tôi vào phòng trước còn tôi và Linh Nga ngồi lại.
– Em!
– Gì thế anh – mắt vẫn hóng lên xem cartoon.
– Sang đây ngồi với anh.
– Gì thế ạ – Linh Nga nhanh nhảu chạy tọt sang ngồi cạnh khoác lấy tay tôi. Khuôn mặt hếch hếch lên cùng với đôi mắt tò mò nhìn đáng yêu lắm.
– Hôm nay cô ta có làm gì em không?
– Ai cơ ạ? À, chị Q. Nga hả anh. Không anh ạ.
– Thật không, thế cô ta mua quần áo có gây khó dễ hạch sách gì em không?
– Không, bình thường mà.
– Em không buồn à – tôi hỏi đột ngột…
– Em cũng lo, nhưng em tin anh.
– Tin anh thôi chưa đủ đâu!
– Chúng mình mới đến với nhau, em không dám đòi hỏi, em chỉ biết là hiện tại em yêu anh, và em cũng tin anh yêu em. Nên mọi chuyện xung quanh anh, em tin anh sẽ giải quyết được. Nhưng anh yên tâm, không ai bắt nạt được em đâu.
– Đó, cái anh cần ở em là cái đó đó. Dù trong hoàn cảnh nào cũng không được để người khác bắt nạt mình, cũng không được nhụt chí.
– Vâng, em biết rồi mà. Hì. Em yêu anh! – Linh Nga ôm vòng tay qua người và ngả đầu vào ngực tôi.
– Mi tu! (Me too)
Tôi và Linh Nga ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Lát sau mẹ tôi đi ra gọi…
– Ôi giời 2 cái đứa này, ngủ ngoài này à.
– Woap… Mấy giờ rồi mẹ?
– Cháu ngủ quên mất ạ – Linh Nga dụi mắt.
– 11H rồi, vào phòng nằm đi…
– Dạ vâng – nói xong Linh Nga đứng dậy theo mẹ tôi vào phòng.
– Mẹ với Linh Nga ngủ đi.
– Anh đi ngủ luôn đi, mai còn đi làm anh nha – Linh Nga ngoái lại.
Tôi ngồi đợi thằng Quân về…
– Về muộn thế mày…
– Ừ, tao mệt quá…
– Uống ở đâu thế, phục vụ đối tác à?
– Ừ, nhưng uống với đối tác thì ít mà uống với cái con bé chảnh chọe con bác Tuân thì nhiều.
– Mày nói tao càng chẳng hiểu mày lải nhải cái gì. Gặp đối tác sao lại có Trang?
– Đi với đối tác thì về sớm, con bé nó bắt tao chở đi lên bar tây. Còn gọi cái rượu tê gì gì ấy. Uống kinh quá.
– Tequila. Rót ra chén kèm theo chanh với muối chứ gì.
– Đúng đúng. À mà hôm nay con bé nó uống vào xong nó cứ ngồi khóc, tao hỏi nó cũng không nói. Nó bắt tao uống cùng. Haizz…
– Thôi cố gắng vậy, biết là vất vả rồi. Đi tắm đi rồi ngủ. Nay mẹ tao lên.
– Ơ thế à, thế mẹ mày đâu?
– Mẹ tao với Linh Nga ngủ trong phòng kia rồi. Mày cứ vào phòng mày mà ngủ.
– Ừ, thôi để sáng mai chào cô sau vậy.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện