– Anh đến rồi đấy à. Em ơi cho chị 1 café nâu đá nhiều sữa.
– Không em ơi, cho anh nước cam.
– Anh không uống café à, mà cũng phải, anh thay đổi cho nên không uống những thứ ngày xưa anh thích là điều đương nhiên.
– Ừ, uống café làm gì cho đắng thêm. Cuộc đời này đã đủ đắng lắm rồi. Dù có nhiều sữa tôi vẫn thấy nó đắng lắm.
– Anh đừng nói thế được không?
– Mà có chuyện gì, hôm qua cô gọi muốn gặp tôi mà, có gì thì nói luôn đi.
– Em muốn giải thích. Thật ra mọi chuyện không như anh nghĩ đâu…
– Không như tôi nghĩ à. Cô biết tôi nghĩ gì không?
– Bố em và bố anh ấy tự quyết với nhau, chứ thật ra em không muốn như thế.
– Không muốn, không muốn mà trước khi chia tay tôi, buổi tối tôi login vào facebook của cô, cô tắt chat để khỏi phải nói chuyện với tôi, rồi cô lại đi nói chuyện với nó. Cô nói với nó cái gì tôi còn nhớ như in trong đầu đây này. Cô còn ôm nó nữa cơ mà, cô còn cầu xin nó ôm nữa cơ mà. Cũng may là hồi đó tôi trẻ trâu nên tôi mới làm thế, chẳng biết lúc đó sừng mọc trên đầu tôi dài cỡ nào rồi. Mà không hiểu tại sao tôi biết như vậy còn gục đầu vào vai cô khóc nức nở xin cô quay lại như 1 thằng hề. Tôi đúng là thằng hề mà!
– Em xin anh, em sai rồi. – Cô ấy khóc nức nở…
– Thôi cô đừng có khóc nữa, lúc cô bỏ tôi đi, cô có khóc không. Tôi đã biến cô từ 1 con cừu thành 1 con sói từ bao giờ vậy. Yêu tôi – cô là 1 đứa con gái bị động, chậm chạp, ăn nói thì không có đầu có cuối. Cái gì tôi cũng phải bảo, phải chỉ cho cô. Lúc cô bỏ tôi đi cô chắc vui lắm. Vì lúc đó có người thích cô mà, say nắng à, rung động à, cảm xúc nhất thời à. Lấy cái cớ đó xong đi luôn. Tôi cầu xin cô đợi tôi thêm 1 năm nữa, khi đó tôi mới kiếm được tiền. Ấy vậy mà… – tôi quát to.
– Em xin lỗi anh, anh đừng đay nghiến em như thế được không? – Cô ta khóc to làm mọi người trong quán quay sang nhìn.
– Tôi đã xác định 1 mối quan hệ lâu dài với cô. Cô nói bố cô khó tính, 4 năm yêu nhau tôi còn không được cô dẫn về gặp bố cô 1 lần, không cho tôi có cơ hội. Bố mẹ tôi thì sao, tôi phải chỉ cô từng chút cách cư xử của cô làm sao đối với bố mẹ tôi, để họ quý cô, để họ nói tôi dẫn cô về. Buồn cười, cô có biết cái ảnh tôi chụp cho cô ở Bách Thảo là cái ảnh đầu tiên tôi chụp, tôi vẫn để ở đầu giường, những cái quần cái áo cô mua cho tôi vẫn gấp gọn để trong tủ, cái tượng mà 2 đứa cùng tô khi đi chợ đêm tôi vẫn để ngay ngắn ở 1 góc. Những thứ đó có xứng được tôi nâng niu như vậy không? – Thực sự lúc này tôi cũng ngân ngấn nước mắt.
– Anh đừng nói nữa, em biết em sai rồi. Anh tha thứ cho em đi.
– Vì tôi ngu đúng không, cô nói xem. Cô có biết từ khi cô đi cái nỗi đau nó cứ dai dẳng kéo theo tôi, nó cứ ám ảnh tôi đến nỗi tôi còn không dám yêu ai khác. Cô ác lắm.
– Anh nói sao bây giờ em cũng chịu. Nhưng em xin anh, anh hãy hiểu và cho em 1 cơ hội. – Cô ấy sụt sùi.
– Ngày xưa tôi đã nói, rằng có khó khăn thì mới có hạnh phúc. Tôi đã từng mơ về 1 mái ấm có cả 2 người. Tôi nghĩ mẹ tôi bệnh tật, tôi là con 1, lại là cháu đích tôn nên tôi mới nói sau này có lấy nhau về cô sẽ vất vả. Nhưng cô có biết mẹ tôi nói gì không. Mẹ tôi nói không cần đứa nào chăm cả, chỉ mong làm sao sống hạnh phúc, hòa thuận, biết điều. Còn thằng kia hơn tôi. OK tôi công nhận lúc đó nó hơn tôi. Ngồi uống rượu cùng nó, nó còn khoe với tôi là nhà nó có ô tô, lương tháng gần chục triệu cơ mà. Tôi thằng sinh viên nghèo thì lấy gì ra mà so. Cô đến với nó tôi đã không thèm tranh giành, không nói với nó câu nào. Vì nó chẳng là cái cóc khô gì đối với tôi cả, quan trọng là ở bản thân cô. Cũng nên cảm ơn nó vì nó rước cô đi dùm tôi. Để tôi biết cái lòng người nó đổi thay như thế nào. Tương lai mà, người ta bảo muốn sang thì lấy vợ giàu. Cả 2 nhà giàu như vậy đến với nhau là hợp lý rồi.
– Anh đừng như vậy được không. Thật lòng em vẫn hướng về anh, em vẫn muốn anh hạnh phúc, vẫn muốn anh cười khi em không em ở cạnh bên anh nữa.
– Thôi đủ rồi, tôi đã nói hết những gì tôi nói rồi đó. Dù có thế nào, tôi mong cô hiểu. Và đừng làm cuộc sống của tôi nó lại đảo lộn 1 lần nữa. Chào cô.
Tôi đứng dậy và để lại cô ấy ngồi nhìn theo. Cô ấy vẫn còn sụt sùi khóc. Đúng là tôi không hề muốn nói ra 1 chút nào, nhưng nói ra rồi tôi sẽ có thể tiến đên với 1 người khác, tôi không còn phải băn khoăn, phải suy nghĩ cái gì nữa. Dù Q. Nga có nghĩ tôi thế nào thì tôi cũng không quan tâm nữa. Bởi vì cô ấy có cuộc sống của cô ấy, tôi có cuộc sống của tôi. Mỗi người 1 ngả sẽ tốt hơn.
Tôi về công ty trong tâm trạng không được vui lắm. Bước vào thang máy thì gặp Trang…
– Anh Tùng.
– Ờ, Trang à.
– Anh đi đâu về thế, anh đã ăn gì chưa?
– Anh đi gặp bạn.
– Đừng bảo với em là anh đi đòi nợ nha, hì.
– Nợ nần gì, đòi xong rồi! – Tôi cười.
– Anh chưa ăn à, đi ăn với em, mới có 12h thôi.
– Thôi, em đi ăn đi, anh ngại ra ngoài. Ăn xong mua cho anh hộp sữa với cái bánh ngọt đem lên cho anh được rồi.
– Vâng, thế để em rủ chị Linh ở phòng anh đi ăn cùng cho đỡ buồn.
Chiều hôm đó tôi ít việc nên về sớm. Định rủ Linh Nga về nhà ăn cơm, tiện thể nói luôn với cô ấy mai về quê cùng không cô ấy lại quên. Gọi luôn cho thằng Nhật rủ Ngọc sang chơi 1 thể, đằng nào con bé cũng chưa biết nhà mình.
– Đang ở đâu thế mày?
– Em vừa đi học về.
– Tối dẫn cái Ngọc sang ăn cơm nhé.
– Nay rảnh thế anh, còn rủ sang ăn cơm. Hay là lại chị Linh Nga qua chứ gì?
– Biết rồi còn hỏi, không phải đi chợ đâu. Thế nha.
Xong tôi gọi luôn cho Linh Nga.
– Em nghe này.
– Ừ, em nghỉ làm chưa?
– Chưa anh ạ, có chuyện gì thế anh?
– Tối về nhà anh ăn cơm.
– Không được đâu anh, Ngọc ở nhà nữa, hôm qua em đã đi rồi.
– Anh bảo thằng Nhật qua đón Ngọc rồi.
– Ơ… đúng là chẳng ai nói được anh.
– Tí đi làm xong về luôn nhà anh nha. Mà có nhớ ngày mai đi đâu không đấy.
– Em nhớ chứ, em xin chị Huyền rồi ạ.
– Ừ, thế nhé.
Cảm giác mà có người về nhà minh ăn cơm là tôi vui lắm. Lại còn là người mình thích nữa, tôi tranh thủ về sớm đi chợ, nấu vài món đợi mọi người đến.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện