– Đi thôi anh.
– Ừ, cô đi trước đi, tôi đi sau.
Bước vào trong thang máy tôi quay sang cô ta và hỏi:
– Cô thấy tôi sống gấp lắm à?
Cô ta gật đầu.
– Cũng không hẳn, với bố mẹ thì anh không vội, còn người khác thì có.
– Nghĩ cũng phải, mà cũng theo thói quen thôi.
– Anh đừng viện cớ theo thói quen nữa, có nhiều thói quen của anh phải bỏ lắm đấy.
– Cô thì biết gì về thói quen của tôi đâu mà nói thế.
– Từ từ rồi sẽ biết – cô ta mỉm cười.
Ra khỏi thang máy lấy xe…
– Đi xe cô hay đi xe tôi?
– Xe tôi đi, mà sao không đi 2 xe.
– Cô dở hơi, 2 xe làm gì cho tốn xăng.
– Thế lúc về anh về bằng gì.
– Taxi, hoặc đi xe cô về.
– Đi xe tôi về thì mai tôi đi làm bằng gì, anh bắt tôi đi xe buýt à.
– Càng nói tôi càng thấy cô dở hơi, sáng mai tôi qua đón đi làm. Đi thôi.
Tôi lấy chìa khóa ở tay cô ta rồi dắt xe ra…
– Lên xe đi, đầu thạch cao.
– Anh không đặt cho tôi biệt danh gì dễ thương hơn à.
– Về xem phim hàn rồi tưởng tượng ra đi, tôi khô khan không quen mấy cái biệt danh dễ thương.
– Vậy gọi tên bình thường đi.
– Tôi không thích, mà này, lần sau mặc quần áo bớt đẹp đi nha, đi xe xấu òm thế này, chả thấy cân xứng gì.
– Thôi đi đi, anh nhiều chuyện quá, xe tôi còn đẹp hơn con wave vàng của anh.
Cô ta leo lên xe và ngồi sau tôi.
– Linh Nga – tôi nói to.
– Dạ.
– Có vẻ ngoan hơn trước rồi đấy nhỉ.
– Anh lại lợi dụng tôi đấy à, theo phản xạ của tôi thôi – bị hớ chắc tức lắm.
– Ờ, cô có người yêu chưa thế?
– Có rồi.
– Có rồi á – tôi ngạc nhiên, phanh gấp.
– Vâng, có rồi, anh đi từ từ thôi, đi cứ phanh gấp thế – lấy tay vỗ vào lưng tôi.
– Có từ bao giờ, có rồi sao cô lại đi với tôi làm gì?
– Có từ hôm qua mà, anh quên rồi à. * Cười *
– Ui giời, cái cô này. Làm người yêu tôi cô không đủ tiêu chuẩn đâu. Mà cô định bảo tôi làm 3 việc gì thế, đừng nói với tôi là trừ nợ cho cô đấy.
– Sau này nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh, với lại chưa đến lúc. Anh yên tâm đi, tôi đi làm tôi sẽ trả tiền anh.
– Ừ, tùy cô vậy, nhanh không tôi trốn đấy – tôi cười…
– Mà anh chở tôi qua chợ luôn đi…
– Còn sớm mà…
– Thôi đi luôn đi, càng sớm chợ càng có đồ ngon.
– Tôi trả tiền nha.
– Trả tiền gì cơ ạ.
– Thì tiền đồ ăn hôm nay, cô không định mời tôi về ăn luôn à, người gì mà chậm hiểu.
– Đang định mời, hì…
Tôi chở cô ta đi chợ, mua ít đồ ăn và rau. Lúc về ghé qua quán tạp hóa tôi mua chục lon bia và ít nước ngọt. Đem về phòng trọ cô ta nấu ăn. Nhìn phòng con gái cũng sạch sẽ, ngăn nắp, không bừa bộn lắm.
– Anh ngồi đi, để tôi đi nấu cơm.
– Ngồi không à, hay tôi ngồi nhìn cô làm nhé.
– Đúng là hết việc, anh nhặt rau dùm tôi đi. Mà đừng nói anh không biết nhặt rau nhé, thiếu gia được cưng chiều vậy cơ mà.
– Cô nghĩ tôi bất tài vậy à, đưa rau đây.
Cô ta lấy cho tôi 1 cái rổ và đưa cho tôi 1 bó rau muống. Tôi lúi húi ngồi nhặt, thỉnh thoảng lại ngước nhìn cái dáng cô ta đang đứng rửa thịt với cá, đang nhìn thì bị cô ta quay lại.
– Anh nhìn gì vậy?
– Không nhìn cô đâu mà lo.
– Không nhìn tôi mà anh nhìn về phía này làm gì. Thế mà bảo biết nhặt rau, cọng để 1 bên, ngọn để 1 bên, anh nhặt lung tung thế à?
– Tại cô… cứ làm tôi mất tập trung. Thôi cô ngồi xuống đây nhặt rau với tôi đi.
Cô ta rửa xong miếng thịt và cá ngồi xuống đối diện tôi, tôi thì cứ len lén nhìn cô ta.
– Linh Nga này.
– Gì cơ ạ – nói xong cô ta lại cúi mặt xuống như kiểu lỡ lời.
– À, tôi định nói cái gì quên mất rồi. Hề…
– Anh đừng như vậy nữa đi, thừa hơi, bất thình lình.
– Vậy là có tật mới giật mình.
2 Đứa cứ ngồi nhặt rau, chẳng ai nói với ai câu nào. Bất ngờ điện thoại tôi reo.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện