Ra bãi biển, mọi người chơi đùa rất vui vẻ, có mỗi con Lacoste là ngồi trên bờ vọc cát. Em cũng ngại chuyện hôm trước nên cũng không dám đến rũ nó ra chơi. Tắm biển chán, mọi người lên bờ chơi oẳn tù tì đắp cát. Sau nhiều lượt oẳn tù tì, em là người thua chót và phải chịu nằm cho mọi người đắp cát lên người.
Chị L ngồi ngay phân đầu em, ngước lên là thấy hai bình sữa đập vào mắt liền. Hai con ca sáng thì mất nết phải biết, nó đắp hình tờ rym em cao như núi rồi còn cười toe toét nữa, chả nữ tính chút nào. Đoạn rồi anh K gọi con Lacoste tới chơi thì nó từ chối, không lẽ nó giận em đến vậy ư, mà nếu giận thì tại sao lại đi chung với em, thiệt chả hiểu nổi.
Trời sụp tối thì mọi người rời bãi biển để đi ăn hải sản. Cà nhóm vào một quán ở gần bãi luôn, rồi gọi đồ ăn thức uống, nào là bạch tuộc nướng, tôm cua, lẩu cá, đủ hết cả, rồi bia bọt các thứ, riêng con Lacoste thì uống Coca. Chị L uống hơi nhiều, mặt đỏ hết cả lên. Em liếc sang con Lacoste thì nó cứ ngồi im một mình, chả nói chả cười gì cả. Em liền gắp đồ ăn cho nó.
– Cảm ơn anh!
Nó cảm ơn rồi lấy điện thoại ra bấm. Em cũng chả biết nói gì thêm, quay lại chém gió với anh K và mọi người tiếp. Nhậu xong cả nhóm đi dạo trên vỉa hè, đoạn thấy một hàng cây rất đẹp, có cả xích đu nữa, rất thơ mộng. Cả nhóm dừng lại chụp hình. Lúc đó, một con bé làm ca sáng gọi em:
– Anh đẹp trai ơi chụp với em một tấm đi!
Nghe thích lắm mấy bác ạ. Rồi em vào đứng tạo dáng với nó cho con kia chụp, rồi đổi người chụp qua chụp lại, chả con nào thèm chụp với hai thằng lựu đạn cả. Đoạn rồi em chợt thấy con Lacoste cứ liếc liếc em thấy ghê lắm mấy bác ợ. Sau buổi đi chơi mệt lả thì mọi người về khách sạn ngủ. Em đang lim dim thì điện thoại reo, chị L gọi.
– N hả, chị ngủ hong được, em đi hóng mát dzới chị được hong?
Chị nài nỉ quá nên em cũng ráng đi, dù rất buồn ngủ.
Cả hai đi dọc dưới bãi biển, tám đủ thứ chuyện, gió mát lồng lộng, sóng vỗ rì rào, lãng mạn lắm mấy bác ợ. Em gằn giọng hỏi chị:
– Bộ chị không yêu chồng chị hả?
– Iu chớ!
– Vậy sao chị còn… ấy với em?
– Tại em đẹp chai.
Giờ em đã xác cm nó định là chị thuộc dạng mê trai rồi. Đoạn r0i chj quay lai nhjn em tham thiet r0i keo em vao vach tu0ng gan d0 r0i nhe nhang h0n em, ca hai au yem nhau m0t h0i thj chj day em v0 vach r0i tut quan xu0ng va… Bj cho em…
Sáng hôm sau, tới 12h trưa em mới ngủ dậy, em xuống sảnh ăn trưa rồi đi lòng vòng mua ba cái quà lưu niệm. Bỗng em có điện thoại, Lacoste gọi:
– Anh nghe!
– Anh về khách sạn gặp em được không, có chuyện gấp.
– Ờ… Ờ… Rồi ok!
Em về khách sạn gặp nó, nó hốt hoảng nói em:
– Anh chở em về được không?
– Gì! Mới đi chơi được có tí đã về rồi?
– Mẹ em bắt về. Mẹ nói mẹ ở dưới quê thêm mấy bữa nữa nên em mới dám đi. Ai ngờ mẹ về đột xuất, nãy mẹ gọi điện la quá trời.
Em cũng không muốn chở nó về lúc này mấy bác ợ, đi chơi chưa được lâu, đường xa lắm chứ có phải từ quán tới nhà nó đâu.
– Hay anh bắt xe Phương Trang chở em về nhé.
– Không! Em sợ đi một mình lắm, anh chở em về đi.
Nó năn nỉ mãi, rồi em cũng đành phải đồng ý. Em báo với anh K và mọi người rồi 2h chiều hôm đó chở nó về luôn.
Đi trên đường nó cứ gật gù sau lưng em suốt, rồi em hỏi…
– Em bị sao vậy!
– Em thấy chóng mặt quá…
Em thấy nó có vẻ mệt thật.
– Hay mình nghỉ tý nha!
Nó không nói gì, em tấp vô một căn nhà nghỉ ven đường. Đoạn rồi vào lấy phòng, em dự định lấy hai phòng cho tiện.
– Chị cho em hai phòng nhé!
Bỗng con Lacoste níu tay áo em…
– Lấy một phòng thôi anh, nghỉ chút rồi đi liền mà, hai phòng tốn kém lắm.
Em ngỡ ngàng, không lẽ đây là kế hoạch của con bé, và mẹ nó cũng chả có gọi điện kêu nó về?
– Vậy anh chị lấy 1 phòng hay 2 phòng?
Em đắn đo một hồi.
– Cho em 1 phòng.
Đoạn rồi cả hai vào phòng, cái hơi mát từ máy lạnh tỏa ra làm tan biến mọi mệt mỏi. Em quăng balo xuống đất, nằm phịch xuống giường… Bấy giờ em mới để ý sắc mặt của Lacoste, mặt nó nhợt nhạt hẳn, em vội đứng dậy dìu nó ngồi xuống giường.
– Em thấy trong người sao?
– Em thấy chóng mặt quá…
Dự là nó bị trúng gió rồi, em vội lấy chai dầu xanh trong balo ra xức lên hai thái dương cho nó. Cũng không thấy bớt bao nhiêu. Em hỏi liều…
– Để anh cạo gió cho, trúng gió kiểu này mà không cạo thì nguy hiểm lắm.
Nó không nói gì, có vẻ ngại…
Đoạn rồi nó tự giác cởi áo khoác ra.
– Anh quay mặt chỗ khác đi!
Em liền quay mặt đi, nó định cởi áo chăng? Đợi một lúc sau thì nó bảo.
– Được rồi, anh quay lại đi!
Em quay lại, con Lacoste đã cởi áo ngoài và áo ngực ra vất lên giường mấy bác ạ, rồi nó dùng áo khoác che phần trước lại, để lộ cái lưng trắng nõn nà.
– Anh cạo nhẹ thôi nhé…
May bac c0 biet luc d0 em nung lam kh0ng, chj mu0n de em ra va djt ngay va lu0n, nhung d0i tac dang benh the kia, that kh0ng nhan tam. Em dung day tat may lanh, v0i cai ba l0, lay ra cai cao gi0 r0i nhe nhang ng0i len giu0ng, d0i dien v0i cai lung cua em n0. Em tham dau len lung n0 r0i nhe nhang dua mieng inox cao gi0 len cao cham cham theo du0ng xu0ng ca. Da con gai tu0i teen mem mjn lam may bac 0, luc d0 em chj mu0n 0m tr0n c0 the n0 vao l0ng ma th0i.
– Đau quá! Nhẹ thôi anh…
– Nhẹ thì sao mà ra gió được!
Em cao den dau, n0 ren u u den d0, cu nhu Jav vay d0 may bac, vua cao ma vua mu0n thung quan lu0n. Luc nay day, ngu0i con be u0t dam m0 h0i, mui dau gi0 n0ng nac ca ph0ng, lung n0 d0 het ca len, trung gi0 nang lu0n, em ma kh0ng cao cho n0 thj c0 ma chet. Doan r0i em quay mat di de cho n0 mac ao vao. Mac ao xong n0 nam ngu lu0n. T0i nghiep, du0ng xa met nh0c ma c0n bj benh. N0 ngu say nhu chet cac bac a.
Lúc này đây, em chỉ biết ngắm nó ngủ, môi nó hồng trở lại rồi, chứng tỏ cạo gió có hiệu quả, nó nằm nghiêng, ôm gối ôm, m0i h0 he hé khi ngủ. Em chỉ muốn bò tới hun nó một cái. Em nằm trên giường ngắm nó đến nỗi ngủ quên lúc nào không hay.
– Anh N, dậy, dậy!
Em giật mình tỉnh giấc, con Lacoste đang hối hả gọi em dậy, em nhìn lên đồng hồ đã 7h tối rồi.
– Chết mẹ! 7h rồi sao?
Đoạn rồi em trả phòng, chở Lacoste phi thật nhanh về Sài Gòn.
Đến hơn 11h tối mới về đến Sài Gòn, Em đương chở nó về nhà thì nó dặn:
– Chút nữa tới đầu hẻm anh cho em xuống nhé, mẹ em mà thấy anh chở em thế này thì la em chết.
Rồi khi tới đầu hẻm, em cho nó xuống rồi tạm biệt mà đi về. Quả là một ngày vất vả…
Em về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ luôn.
RENG RENG RENG RENG…
Em giật mình dậy, điện thoại em reo, Lacoste gọi. Em nhìn đồng hồ trong điện thoại đã 2h sáng rồi. WTF, lại chuyện gì nữa đây, giờ này còn gọi điện.
– Anh nghe…
– Hu hu, anh ơi, anh qua nhà em đi!
Gì thế này, nó khóc um sùm trong điện thoại. Em hoảng cả lên.
– Rồi, rồi, anh qua liền!
Em mặc luôn bộ đồ ngủ, khoác thêm cái áo Hoodie rồi lấy xe chạy sang nhà nó ngay.
Em vừa chạy đến đầu hẻm đã thấy nó ngồi co ro dưới góc cột điện, em dừng xe, tắt máy, chạy đến dìu nó đứng dậy.
– Em sao vậy?
Nó ngước lên nhìn em, 2 con mắt sưng húp, nó bắt đầu mếu rồi khóc òa lên.
– Thôi thôi, nín nín, có gì kể anh nghe?
Nó vẫn tiếp tục khóc. Em phải dỗ thêm mấy lần nữa nó mới chịu dứt.
– Em sao vậy, kể anh nghe?
Nó nấc nấc mà nói từng chữ.
– Em về nhà, mẹ. Chửi. Em. Hức đánh em, hức… còn. Đuổi. Em. Ra. Khỏi. Nhà nữa…
Thì ra chuyện mẹ nó kêu về là có thật, em đã nghĩ xấu cho nó rồi.
– Thôi nín nín, anh xin lỗi, tại anh rũ em đi chung.
Nó lại khóc tiếp.
– Thôi lên xe, anh chở đi ăn chè.
Đoạn rồi em chở nó vi vu trên đường.
– Em thích ăn gì anh chở đi.
– Anh chở em về nhà anh đi… em buồn ngủ.
Em bắt đầu hoang mang rồi mấy bác, rồi thiết nghĩ giờ nó cũng không có chỗ ngủ, thôi thì chở nó về nhà em luôn cũng tiện, rồi những suy nghĩ đồi bại bắt đầu nhảy múa trong đầu em. Em chạy thẳng về nhà mình.
Giờ này ba mẹ em vẫn còn say ngủ, em nhẹ nhàng đẩy xe vô nhà, khóa cửa, rồi dẫn nó lên lầu vào phòng em.
– Phòng anh bừa bộn thiệt.
Em quê vãi ra mấy bác ạ, quần áo, quần lót em vứt lung tung cả ra phòng, luống cuống nhặt thấy mẹ luôn.
– Em làm phiền anh quá, em xin lỗi.
– K… Không sao em, ngủ một mình chán lắm, có thêm người ngủ chung cũng vui.
Cái đệt, em vừa nói cái quái gì thế. Con Lacoste nghe vậy cũng không phản ứng gì. Em liền đánh trống lãng.
– Để anh xuống nấu mì cho em ăn.
Rồi lật đật xuống nhà, vào bếp. Ở dưới bếp, em bối rối lắm mấy bác ạ, nước sôi cũng không để ý, rồi em cắt chả lụa, thịt đồ vào tô mì, xong một tô mì chất lượng luôn.
Em bưng mì, coca lên phòng. Vừa mở cửa phòng ra thì thấy nó đã ngủ rồi. Rồi em tự xử tô mì luôn, vừa ăn vừa nhìn nó ngủ, nó ngủ nhìn dễ thương lắm mấy bác ợ. Nó mặc bộ đồ phi, khoác áo khoác ở ngoài nên che mất hai trái bưởi, nhưng để lộ cặp đùi trắng như bông bưởi. Em bắt đầu mất kiểm soát.
Em chồm người dậy, mò lên giường, chậm rãi hôn lên má ẻm một cái, rồi vén tóc hôn lên trán, rồi hôn lên mũi, rồi hôn nhẹ lên môi ẻm, rồi thêm cái nữa, cái nữa.
Nó ngủ say như chết, chả biết gì cả mấy bác ợ. R0i em tu tu dung tay tr0 mjnh em n0 nam ngua ra, r0i tu tu keo phec n0 tuya ao khoac xu0ng, hai trai bu0i l0 ca ra, cai ao phi bj lech qua, l0 ca num ti h0ng h0ng nua. T0i luc nay em biet mjnh kh0ng the kiem che du0c nua r0i, thang nh0 dung len cang ca cai quan ngu. Mui c0 the cua em cu thoang thoang trong ph0ng em. Luc nay th0ng su0t m0t dieu, r0i nhe nhang bu0c xu0ng giu0ng, di t0i ban h0c, lay cai b0p, r0i lay cai BCS trong b0p ra.
B0ng em nh0 den cai lan qua an ca ri v0i n0, n0 0m em r0i em c0 thang nh0 vao n0, n0 day em ra, nghj den em thay h0i bat an. Chac gj n0 chju, l0 n0 s0 qua, la lang len thj em c0 ma chet, b0 me em dang ngu 0 ph0ng d0i dien. Em dau tranh tam ly m0t h0i lau… sau d0 quyet djnh di mang khan giay va gel b0i tr0n di xu0ng toilet du0i nha va… tu xu.
Sau khi xả ra hết thì ham muốn cũng giảm đi nhiều, em lên phòng, khóa cửa để đề phòng bố mẹ vào, rồi lấy gối để xuống sàn mà ngủ. Lacoste ngủ say mèm ở trên giường.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính bị phản bội, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện lãng mạn, Truyện ngoại tình, Truyện sắc, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện