– Hôm qua sao cậu nghĩ vậy?
– À, tớ bị bệnh. – Hạ Đồng nở nụ cười
– Đã khỏe hơn chưa? – Bạch Mai hỏi han
– Đỡ hơn rồi.
– Hôm qua cậu nghĩ tớ buồn chết được, có biết tớ nhớ cậu lắm không?
– Tớ cũng nhớ cậu.
– Nhưng mà chuyện của cậu là thế nào thế? Bữa cậu bỏ chạy ở sân vận động tớ nghe bọn họ nói về cậu rất nhiều. – Bạch Mai ngồi đối diện cô chống cằm nói
– Tớ…
Hạ Đồng rũ mi mắt xuống, khẽ cắn cắn môi, sau một lúc mới thành thật kể hết chuyện cho Bạch Mai nghe, dù sao, mọi người trong trường đều biết hết rồi, giấu giếm làm gì nữa chứ.
Hạ Đồng kể xong nhìn Bạch Mai, hai tay nắm chặt, chẳng qua cô lo lắng, khi Bạch Mai biết còn chịu làm bạn với cô hay không?
– Thì ra là vậy. Chỉ có thế bọn họ đã nói này nói nọ, đúng là trường quý tộc. – Bạch Mai cười, như thể đó là chuyện bình thường
– Cậu… không miệt thị tớ sao? – Hạ Đồng ngập ngừng hỏi
– Cậu nghĩ sao thế? Cậu là người bạn đầu tiên tớ chịu nói nhiều lại vui vẻ đến thế, làm sao tớ miệt thị cậu được. – Bạch Mai thân thiết nói, còn nắm tay cô
– Thật sao? Tớ nhất định sẽ quý trọng tình bạn này. – Hạ Đồng mỉm cười ngọt ngào
– Ừ, tớ cũng vậy. – Bạch Mai cười đáp lại
Ánh mắt xanh biếc hiện lên ý cười mỉa, xẹt qua tia khinh khỉnh, lại khó nắm bắt.
…
Giờ giải lao, Hạ Đồng một mình đi xuống phòng y tế, định nằm ngủ một lát lại phát hiện giường bên cạnh có người. Hạ Đồng liếc nhìn chàng trai ngủ say, không nỡ phá giấc ngủ của anh.
Hình như anh đang mơ một giấc mơ đẹp…
Hạ Đồng khom người cặn kẽ nhìn nét mặt của Khiết Đạt, nét mặt hiền hòa vui tươi của anh vẫn như ngày nào, làm người đối diện luôn cảm thấy thoải mái, vui vẻ theo.
Nếu so về độ tốt, thì Khiết Đạt cũng rất tốt với cô.
Nhưng mà với anh, cô chỉ có thể xem là bạn, là một người anh trai.
Đơn thuần là thế!!!
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, như không dời mắt, Khiết Đạt khẽ nhíu mày, mở đôi mắt buồn ngủ lên, vẻ mặt ngái ngủ hiện rõ lên cả khuôn mặt.
Nếu là ai khác, nhìn anh ngủ chăm chăm như thế, anh chắc chắn sẽ rất khó, nhưng khi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh đã hồng hào chút ít hiện lên trước mặt anh, anh lại tỉnh ngủ hẳn, nụ cười của cô, làm cho anh ấm lòng.
– Hạ Đồng, em… em đến lâu chưa? – Khiết Đạt vội vã ngồi dậy, hấp tấp chỉnh chu lại mình, như thể đang diện kiến mẹ chồng chẳng bằng
– Anh làm gì gấp thế, em chỉ vừa đến thì thấy anh ngủ nên nhìn anh một lát thôi. – Hạ Đồng cười nhẹ ngồi vào chiếc giường nghỉ bên cạnh
– Anh ngủ rất xấu, không muốn em nhìn thấy.
– Không có, anh ngủ rất đáng yêu y như đứa trẻ vậy. – Hạ Đồng thật lòng nói
– Đừng gạt anh, biết thế anh không bỏ quên chìa khóa phòng nghỉ của mình ở nhà, để em không nhìn thấy.
Khiết Đạt làm mặt buồn nhưng ý cười trong đôi mắt hiện rõ.
– Em không gạt anh, chẳng qua chỉ nói sai sự thật một tí. – Hạ Đồng cười híp mắt nói
– Anh đã nói mà.
Hạ Đồng nhìn khuôn mặt của anh nhịn không được cười lớn, anh luôn có cách chọc phá cô, làm cô cười.
– Anh kể em nghe cái này. – Khiết Đạt đợi cô ngừng cười, nói
– Là chuyện gì? – Hạ Đồng nhìn anh hỏi
– Theo em, phải mắc bao nhiêu thời gian để chinh phục một cô gái?
– Tùy theo mỗi người mới được.
– Nếu cô ấy là một cô gái hay cười, vui vẻ, hay nghĩ đến người khác, với người con trai thích cô ấy cũng rất thân, họ thường cười nói vui vẻ, theo em chàng trai phải cần làm gì để cô ấy làm bạn gái mình? – Khiết Đạt nói đồng thời nhìn cô, như mong đợi
– Cái này thì… chắc cũng một tuần, phải xem chàng trai có thành ý hay không? – Hạ Đồng nhìn anh ngẫm nghĩ nói
– Thành ý như thế nào?
– Nếu em là cô gái thì chỉ cần chàng trai đó có thể bảo vệ em và mỗi ngày một ly kem sôcôla cùng một ly cappuccino và dĩa macaron thì em đồng ý ngay. – Hạ Đồng chỉ vừa nghĩ đến ba thứ đó ánh mắt liền sáng rực lên
– Nếu anh làm vậy, em sẽ làm bạn gái anh sao? – Khiết Đạt thừa dịp hỏi tới
– Sẽ, em sẽ nhưng mà anh làm sao thích em, em không may mắn đến thế. – Hạ Đồng cười nhe răng ngây thơ nói
Em là cô gái may mắn, sẽ rất may mắn, nhưng anh sẽ càng may mắn hơn nếu em không nói câu anh làm sao thích em.
Khiết Đạt như cười chính bản thân mình. Ánh mắt dường như chứa nhiều điều sâu lắng.
– Khiết Đạt, là cô gái nào may mắn được anh chú ý đến thế? Có phải rất xinh đẹp, rất tốt bụng lương thiện phải không? – Hạ Đồng tò mò hỏi
– Trong mắt anh, cô ấy là một tiên nữ, không ai có thể sánh bằng cô ấy, cô ấy rất mạnh mẽ lại kiên cường, luôn nghĩ đến người khác, lại không bao giờ cho ai biết mình yếu đuối. Cô ấy rất hay cười, luôn làm anh cảm thấy thoải mái cùng vui vẻ theo. – Khiết Đạt nói đồng thời nhìn cô, ánh mắt chất chứa toàn nhu tình
– Em thật muốn gặp cô gái ấy.
– Không phải em cũng như thế sao?
– Em có sao? Anh đừng tăng bốc em, em sẽ nở lỗ mũi rồi hếch mặt lên cho xem. Đến lúc đó, anh ngăn em tự cao cũng không được. – Hạ Đồng cười hì hì
Khiết Đạt nhìn cô, rất muốn nói, cô ấy chính là em, trong mắt anh, em hoàn hảo đến thế, em lương thiện mộc mạc ra sao, anh yêu em như thế nào, nhưng mà đáng tiếc, anh lại không thể mở lời, anh biết rõ, trong mắt cô, anh chỉ là một người bạn, người anh trai.
– – –
– – – Trên sân thượng – – –
Cô gái kính cẩn cúi người, mái tóc ngắn của cô gái bay nhẹ trong gió.
– Thế nào? – cô gái đứng đối diện vẻ mặt hếch lên, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hoàn mĩ đến từng centimet, lại mang vẻ đẹp của một kẻ đầy thủ đoạn
– Em đã làm theo chị, cô ta rất tin tưởng em, xem em là bạn thân. – cô gái vẫn cúi người, lễ phép nói
– Tốt lắm, nếu em làm theo lời chị, chị sẽ giúp ba em có được hợp đồng của Kim Thị bên Anh. – Kim Sa Sa khóe môi là nụ cười khinh khỉnh
– Em biết rồi, em sẽ làm tốt, chị muốn em làm gì tiếp theo. – cô gái hơi nâng đầu, ngũ quan tinh tế mang theo cả nét phương Đông lẫn phương Tây
– Cô ta rất tin tưởng em đúng không? Vậy thì em hãy lợi dụng sự tin tưởng đó.
Sa Sa cười nham hiểm, đồng thời ghé vào tai cô gái nói nhỏ.
Không khí bao trùm một màu của sự hiểm ác…
– – –
Chiếc Porsche trắng dừng trước một toà biệt thự chẳng khác gì cung điện dành cho vui chúa, biệt thự xây theo kiểu cổ xưa, mang phong cách cổ điển. Toà cung điện xây ở một nơi khuất người, phải qua một dãy rừng tre mới vào trong được.
– Thiếu gia.
Khi cánh cửa của “toà thành” mở ra hai bên là hai hàng người, toàn bộ đều mặc bộ đồ vest đen, chiếc kính đen, quần áo thẳng tắp, cravat ngay ngắn, toàn bộ đều là đàn ông, vẻ mặt ai nấy đều không có cảm xúc nào, chỉ phục tùng mệnh lệnh.
– Chủ tịch đang đợi cậu bên trong phòng trà. – một người trong bọn họ sắc mặt như cũ, cúi người nói
– Tôi biết rồi.
Thiên đáp lại, sau đó bước chân lên đá sỏi được lát đều thành một hàng tới cửa bước vào trong, men theo hành lang tới căn phòng cuối cùng.
– Ông, cháu đến rồi. – Thiên đứng bên ngoài, lễ phép nói
– Vào đi.
Bên trong truyền đến một giọng nói khá già dặn của một người đàn ông, nhưng vẫn không khó nhận ra sự lão luyện cùng nhạy bén của ông. Thiên chậm rãi tháo giày kéo cửa bước vào trong.
Thiên nhìn ông của mình, lại nhận được ánh mắt không hài lòng sắc bén của ông, liền cúi gập người một cái.
– Ngồi đi. – chủ tịch Dương ánh mắt nheo lại hiện ra từng nếp nhăn
Thiên ngồi xuống chiếc nệm đối diện ông mình, sau đó liền cầm bình trà rót trà ra hai chiếc ly. Mùi trà hoa anh đào thơm nức bay toả trong gian phòng.
Chủ tịch Dương là một người đã ngoài sáu mươi lăm, nhưng sự quyết đoán cùng tinh nhạy của ông vẫn không thua gì người thanh niên, nét mặt già dặn lại nghiêm nghị, khiến đối phương có phần e sợ.
– Nghe nói cậu muốn từ hôn với Tuyết Ny? – chủ tịch Dương cầm tách trà lên khẽ nhấp môi
– Vâng, cháu nghĩ, chuyện hôn nhân là chuyện trọng đại, vẫn là do cháu tự chọn người cùng mình đi đến cuối con đường. – Thiên suy nghĩ thận trọng trước khi nói
– Sao ngay từ đầu cậu không từ hôn để đến bây giờ? Tuyết Ny có gì không tốt bằng con bé đó? – chủ tịch Dương tao nhã đặt tách trà xuống, đưa ánh mắt về phía Thiên hỏi
Cô bé? Ý ông chỉ là ai? Không lẽ…
– Cháu chỉ nghĩ mình lớn rồi nên có thể tự quyết định. – Thiên nói, ánh mắt né tránh
– Cậu nghĩ chuyện của cậu tôi không biết hay sao? Đứa em trai của cậu đẽ thế, đến cậu cũng thế, đợi đến như con bé Ân Di mới chịu sáng mắt hay sao? – chủ tịch Dương quả nhiên nói trúng tâm tư của anh, làm anh khẽ chấn động mạnh
– Ông, ông nói gì thế? Cháu, cháu không hiểu. – Thiên hai tay nắm chặt ly trà của mình, gượng ép bản thân mình cười
– Chuyện của hai anh em cậu, ngày nào ta cũng nắm rõ, đừng để ta lặp lại, hôn lễ với Diêu gia, chắc chắn phải tiến hành. Còn không, hậu quả, do cậu lãnh lấy. – chủ tịch Dương đối với cháu trai mình vẫn nặng lời, tuyệt tình như thế
– Ông…
– Thiếu gia, mời cậu ra ngoài. – hai hộ vệ đứng sau lưng ông anh tiến lên, đưa tay về phía cửa
– Ông…
Thiên bất đắc dĩ buông tha hi vọng sẽ có thể từ hôn, đứng lên cúi người một cái mới rời đi.
Ánh mắt chủ tịch Diêu sáng quắc trong không gian đen tối, lại cầm tách trà lên nhàn nhã uống vào miệng.
– Chủ tịch, chuyện này có nên… – một hộ vệ cung kính hỏi
– Để đó, Thiên với Dương Tử, Thiên vẫn dễ xử lý hơn, nó không được quyết đoán cùng tàn nhẫn như em nó, để ta dạy nó từ từ vậy.
Chủ tịch Dương không hấp tấp uống ngụm trà, vẻ lão luyện hiện ra rõ trong đôi mắt sáng quắc kia.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc