– Chào chị, em là Hạ Đồng.
– Chị từng thấy em, em là partner của Dương Tử trong sinh nhật cậu ấy? – Tuyết Ny vui vẻ nói
– Dạ phải. – Hạ Đồng gãi gãi đầu đáp
– Em là trợ lý của cậu ấy luôn sao? – Tuyết Ny hỏi tiếp
– Phải ạ.
– Em quen biết Lăng Hạo?
– Dạ cũng có quen. – Hạ Đồng hơi căng thẳng nói
– Dương Tử có dặn gì em không?
– Có, anh ấy nói em bớt qua lại với Lăng Hạo.
– Tuyết Ny, cậu đang định điều tra gì thế? – Đình Hiên chen vào nói
– Cậu nói xem, hai cái tớ vừa nói bộ cô gái nào cũng có thể làm sao? Để xem có như tớ nghĩ hay không? – Tuyết Ny tay xoa xoa cằm mình ngẫm nghĩ
– Cậu nói cũng đúng. – Đình Hiên ra vẻ tán thành
– Có khi nào là đúng không nhỉ? Nhất định tớ phải hỏi Thiên.
Hớ, hai người này nói cái gì mà cô không hiểu gì hết vậy, cứ như cô là người ngoài hành tinh không hiểu tiếng Trái Đất vậy, họ nói mà làm cô mơ hồ cả theo. Cô đúng là ngu ngốc quá mà!!!
Hạ Đồng rất muốn mở miệng hỏi: “Hai người nãy giờ nói gì thế?” nhưng mà lại không mở lời được, chỉ ngậm miệng nhìn hai người họ.
– Dương Tử, kêu em đến lấy hồ sơ. – Hạ Đồng cuối cùng cũng có thể lên tiếng
– Xin lỗi, hai anh chị quên mất, đây là thứ em cần.
Đồng loạt Tuyết Ny cùng Đình Hiên lấy ra một tập hồ sơ. Hạ Đồng cầm lấy lật thử xem, mới biết đây là kế hoạch tổ chứ lễ hội kết hợp ba trường Nhuận Lâm – Kin – Jeil.
– Nói với Dương Tử, năm nay sẽ làm ở trường Kin của Đình Hiên, cậu ấy phải phân người đến phụ giúp một tay. – Tuyết Ny căn dặn cô
– Em biết rồi. – Hạ Đồng mỉm cười nói
– Tuyết Ny, cậu ấy đến rồi kìa. – Đình Hiên nhấp môi ly coffee nói
Tuyết Ny nở nụ cười hạnh phúc, đứng lên đi về phía cửa. Hạ Đồng ngoáy đầu nhìn ra cửa, thấy Thiên bước vào, Tuyết Ny đi đến khoác tay anh.
– Đình Hiên, Hạ Đồng, hai người cũng ở đây sao? – Thiên nhìn thấy cô và Đình Hiên có chút bối rối hỏi
– Không được hay sao? Hay là không muốn tớ ở bên Tuyết Ny hả? – Đình Hiên hài hước chọc
– Không có, ý mình là vì sao hai người ở đây?
– Bọn em đến đưa cho Hạ Đồng bản kế hoạch lễ hội. – Tuyết Ny nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào
– Ừ, đợi anh lâu chưa? – Thiên cười ấm áp hỏi
– Cũng không lâu, có Đình Hiên và Hạ Đồng mà. – Tuyết Ny cười híp mắt, hai tay ôm cánh tay Thiên
Hạ Đồng không khỏi hiếu kì, lời nói, cử chỉ của Thiên và Tuyết Ny không thể hiện là mối quan hệ bình thường cho lắm?
– Em ngạc nhiên lắm sao? – Đình Hiên thấy cô ngơ ngác ra hỏi
Hạ Đồng nhìn Đình Hiên gật mạnh đầu.
– Tuyết Ny là vị hôn phu của Thiên đã được hai bên gia đình đính ước từ nhỏ. – Đình Hiên chậm rãi giải thích
Vị hôn phu? Đến bây giờ cô mới biết, Thiên đã có vị hôn phu, là chị Tuyết Ny, hèn gì trong buổi tiệc Thiên nhảy cùng Tuyết Ny, trong buổi tiệc Thiên và Tuyết Ny luôn kề cận nhau. Sao cô không nghĩ ra sớm nhỉ?
Nhưng mà một người tốt như Thiên, vừa dịu dàng lại ấm áp có thể có vị hôn phu như Tuyết Ny, vừa xinh đẹp lại tốt bụng, quả thật rất xứng đôi!!!
– Hai anh chị rất xứng đôi!!! – Hạ Đồng thật lòng nói
– Cảm ơn em, Hạ Đồng. – Tuyết Ny cười híp cả mắt nói
Thiên cười chua xót, miễn cưỡng ra vẻ hạnh phúc với Tuyết Ny, khó khăn nói hai từ “Cám ơn. ”
Nhận được lời chúc phúc cùng lời khen của người khác là một điều vui sướng nhưng mà nhận từ người con gái mình yêu lại là một sự đau đớn.
Cô làm sao biết, người anh thật sự yêu là cô. Nhưng mà đáng tiếc anh quá yếu đuối, không thể bày tỏ tình cảm cũng như không thể cãi trái lời gia đình.
Tuyết Ny cười hạnh phúc nhìn Thiên, lại nhìn thấy đôi mắt nâu ấm áp của anh hiện lên tia ưu thương nhìn Hạ Đồng, trong lòng cô như dâng lên một ngọn sóng, cũng mơ hồ hiểu ra.
– Anh Thiên, nhờ anh đưa cho Dương Tử, em không tiện đến nhà Chính lắm. – Hạ Đồng nhờ anh
– Được, anh sẽ đưa.
Thiên cầm lấy tập hồ sơ của cô.
– Cảm ơn anh.
Hạ Đồng nở nụ cười với anh, sau đó nói tiếp:
– Cũng trễ rồi, em xin phép đi trước.
Nói xong cô cúi người chào cả ba, cầm cặp đi ra khỏi Cake World.
– – –
Chiếc Porsche trắng dừng trước một căn biệt thự đồ sộ, Thiên cùng Tuyết Ny ngồi trong xe, Tuyết Ny không xuống vội, chòm người qua đặt lên má Thiên một nụ hôn. Sau đó nhìn anh, cười ngọt ngào:
– Thiên, tốt nghiệp mười hai mình đám cưới luôn đi.
– Chúng ta vẫn còn nhỏ lắm. – Thiên không trực tiếp từ chối
– Nhưng lần trước em nói anh cũng đồng ý mà, sao bây giờ lại không?
– Tuyết Ny, lần trước anh chỉ qua loa đáp, chúng ta vẫn còn nhỏ lắm, đợi lớn rồi mình hẳn nói đến. – Thiên quay sang nhìn Tuyết Ny chậm rãi nói
– Qua loa? Em hỏi anh tốt nghiệp mình cưới nhé, anh gật đầu nói ừ, bây giờ em hỏi lại anh lại nói chúng ta còn nhỏ. – Tuyết Ny cười chua chát
– Tuyết Ny, chúng ta không phải đã giao kèo sẽ tìm hiểu nhau cho đến khi…
– Tìm được người mình yêu. Anh đã tìm được đúng không? Là Hạ Đồng? – Tuyết Ny cắt ngang lời Thiên nói tiếp
– Anh xin lỗi. – Thiên lại không phủ nhận
– Thật ra anh rất tốt với em, từ khi biết em là vị hôn phu anh luôn một mực tốt với em, lúc em muốn ra ngoài dạo phố, em gọi anh, anh lặp tức chạy xe đưa em đi, khi em nói em thèm ăn canmilk, thèm uống trà sữa, anh lặp tức mua đem đến cho em, sinh nhật em, em nói muốn cùng anh ngắm bình minh ở Svalbard, Nauy anh lặp tức đặt vé máy bay để cả hai cùng đi ngắm, lúc mẹ em ra đi, em khóc ròng rã một ngày một đêm, anh luôn bên cạnh em, an ủi, cho em mượn bờ vai. Anh rất tốt, rất tốt, nhưng đáng tiếc người con trai tốt như anh lại không yêu em.
Tuyết Ny khóe mắt ươn ướt nói ra, giọng nói mang chút nghẹn ngào.
Thật ra, Tuyết Ny đã yêu anh, yêu anh từ lúc biết anh là vị hôn phu của mình, nhưng anh lại nói không yêu cô, chỉ xem cô là bạn, cả hai cũng quy ước sẽ tìm hiểu nhau, giả bộ yêu thương nhau trước mặt trưởng bối, đến khi một trong hai tìm được người mình yêu, cô luôn mong ước anh mãi mãi cũng không tìm ra.
– Tuyết Ny, em cũng là một cô gái rất tốt, nhưng mà tình yêu không thể miễn cưỡng, anh nghĩ cũng đến lúc đó rồi. – Thiên khẽ thở dài đầy áy náy
– Thiên, trễ rồi, em vào nhà, không thôi ba em lại lo lắng, có gì khi khác chúng ta nói. – Tuyết Ny rõ ràng né tránh, không muốn nghe anh nói nữa liền tháo dây an toàn chạy xuống xe
– Tuyết Ny, chúng ta nên nói cho trưởng bối biết rõ rồi.
Thiên nhìn Tuyết Ny chạy vào trong căn biệt thự, nói với em. Sau đó mệt mỏi ngã người dựa vào ghế, Tuyết Ny rất tốt, bởi vì cô ấy tốt nên anh cảm thấy nói những lời lúc nãy rất có lỗi, anh làm như thế là đúng hay sai?
Tuyết Ny chạy vào trong, nước mắt cũng rơi không ít, khuôn mặt không còn xinh đẹp ngọt ngào vui vẻ nữa.
– Lão gia, tiểu thư cô ấy… – người làm thấy Tuyết Ny nước mắt dài chạy lên lầu nhìn Diêu lão gia (ba Tuyết Ny) nói
– Chắc cãi nhau với Thiên nữa rồi, bọn trẻ bây giờ thật là…. – Diêu lão gia chậc lưỡi, sau đó đứng lên đi lên lầu
Tiếng khóc nức nở đầy thương tâm của Tuyết Ny vang lên khắp hành lang, Diêu lão gia mở cửa phòng Tuyết Ny bước vào trong, nhìn đứa con gái của mình.
– Tuyết Ny, sao vậy con? – Diêu lão gia ngồi xuống bên giường hỏi
– Thiên không muốn cưới con nữa, anh ấy sẽ nói chuyện với ông cho con không làm vị hôn phu của anh ấy nữa. – Tuyết Ny càng nói càng khóc lớn hơn
– Thiên sao lại àm vậy? Có phải con hiểu lầm gì không? – Diêu lão gia chau mày hỏi
– Không có, Thiên không yêu con, khi biết con là vị hôn phu của anh ấy, anh ấy đã nói rõ với con anh ấy không yêu con, nhưng mà con rất yêu anh ấy. – Tuyết Ny nói xong ụp mặt vào gối khóc lớn hơn
– Tuyết Ny, con gái ngoan của ba, ba sẽ tìm ông Dương để nói chuyện rõ ràng, làm sao Thiên có thể bỏ rơi vị hôn phu của mình được.
– Ba, đừng ép anh ấy, anh ấy đã yêu cô gái khác, con không muốn anh ấy cưới con do ba và ông sắp đặt sẵn. – Tuyết Ny lắc đầu ngoe nguẩy
– Được, được, ba sẽ không ép nó.
Diêu lão gia tạm thời hòa hoãn nói, đôi mắt hiện ra vẻ lão luyện, từ lúc Tuyết Ny mười lăm tuổi ông đã vừa làm ba vừa làm mẹ, đối với đứa con gái này ông rất mực yêu thương, nó chưa bao giờ khóc nhiều như thế trừ lúc phu nhân của ông mất, làm sao ông lại bỏ qua.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc