Hạ Đồng cất điện thoại vào, ngồi một bên trên bờ gạch nhẵn bóng trước cửa nhà Chính, tại sao cô lại nông nỗi quá, cô không nên ngoan cố vào trong căn phòng đó, cô quá hấp tấp mà.
Một lúc sau, một chiếc Lamborghini trắng dừng trước mặt cô, Hạ Đồng đứng dậy nhìn Lăng Hạo hối hả mở cửa xe đi ra.
– Lăng Hạo…
Hạ Đồng gần như nghẹn ngào, lúc cô cần có người quan tâm nhất, lúc cô khó khăn nhất anh đều sẽ xuất hiện, dù cô có điện thoại cho anh vào thời gian nào, tại nơi nào anh cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng mà vì sao cô vẫn cảm thấy thiếu vắng như thế chứ? Là do cô quá tham lam khi đã có sự quan tâm của Lăng Hạo lại cần thêm sự quan tâm khác.
Dương Tử đứng bên trên nhìn ra bên ngoài, rõ ràng đôi mắt đen khẽ động. Trong lòng anh chỉ có một mình cô ấy, vậy thì vì cớ gì lại khó chịu khi cô lại ôm người con trai khác?
Lăng Hạo đưa cô về biệt thự của mình, dẫn cô vào phòng dành cho khách, căn phòng khá rộng rãi và thoáng đãng.
– Tạm thời em cứ ở đây, còn chuyện trở về nhà Chính thì từ từ hãy tính. – Lăng Hạo nói
– Ừm. Lăng Hạo, cảm ơn anh. – Hạ Đồng đầy cảm kich
– Nói cho anh biết, em lại làm gì chọc tức cậu ta nữa rồi?
– Em…
Hạ Đồng cắn môi, cô có nên nói là cô đi lên căn phòng đó, đọc quyển nhật ký kia với anh không?
– Em lại lên căn phòng đó đúng không? – Lăng Hạo khàn khàn giọng hỏi
Hạ Đồng miễn cưỡng gật đầu.
Rõ ràng cô nghe được anh khẽ thở dài, mặc dù rất khẽ nhưng cô vẫn nghe được.
– Không phải không được lên đó sao?
– Là do em… em tò mò… – Hạ Đồng lấp lửng bỏ câu, cô muốn nói thêm vế sau là “Là em tò mò muốn biết vì sao Ân Di lại được anh và Dương Tử rất mực yêu thương? Vì sao cô ấy có thể làm Dương Tử trở nên hạnh phúc?”
Nhưng mà cô lại không thể nói, cô không dám mở miệng, chỉ có thể cúi người nhìn mũi chân của mình.
Thời gian như ngưng lên, cả hai không ai nói chuyện với ai, Hạ Đồng vẫn cứ cúi thấp đầu, cô rất muốn biết, muốn biết trước đó đã xảy ra những chuyện gì?
– Anh kể em nghe một câu chuyện. – mãi một lúc Lăng Hạo mới trầm giọng nói
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng là sững sờ sau đó là có chút mừng rỡ.
Lăng Hạo đi đến đứng ngay cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài bầu trời rộng lớn, Hạ Đồng ngồi trên chiếc giường chăm chú nghe anh kể.
…
Anh kể, lúc đó anh chỉ mới mười lăm tuổi, là cái tuổi của sự hiếu thắng và bồng bột. Anh và Dương Tử là bạn từ nhỏ, cả hai như hai anh em chuyện gì cũng có nhau.
Ngày hôm ấy, là một ngày mà anh nhìn thấy một thiên thần thực sự.
Khi đó, cô giáo giới thiệu lớp có học sinh mới, anh vốn không có hứng thú với chuyện có học sinh mới vào là nam hay nữ, vốn đang chăm chú nghe bản nhạc mình tự sáng tác lại bị giọng nói rất êm tai, lại nhẹ nhàng vang lên.
– Xin chào các bạn, mình tên là Ân Di.
Lăng Hạo tháo chiếc earphone ra ngước nhìn cô gái đứng trên bục cao, khuôn mặt cô ấy đẹp đến hoàn hảo, đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cả lớp, đôi môi nở nụ cười tươi như đóa hướng dương nở rộ rực rỡ dưới ánh ban mai, mái tóc dài của cô ấy được xõa ra càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mĩ của cô.
Ánh mắt Lăng Hạo khẽ động, đôi môi không tự giác cong lên.
Giờ giải lao, anh rủ Dương Tử xuống canteen của trường, ngồi vào bàn dành riêng ình, Lăng hạo huýt Dương Tử một cái.
– Cậu thấy học sinh mới thế nào?
– Là Huỳnh Ân Di. – Dương Tử nhìn Lăng Hạo, ánh mắt mang nét đượm buồn đã xua tan một ít
– Xinh đẹp nhỉ? – Lăng Hạo cười cười hỏi
– Cô ta là cháu của bà quản gia nhà tớ. – Dương Tử chậm rãi nhấp môi ly nước
– Thì ra cậu đã biết cô ta. – Lăng Hạo cười càn rỡn
– Cô ta chỉ giỏi cãi bướng. – Dương Tử dựa người vào ghế nói
– Bướng chừng nào?
– Mỗi sáng tớ không ăn sáng vậy mà cô ta còn mỗi ngày nấu một món, tớ bảo không được pha coffee cappuccino cô ta cũng pha, tớ nói tớ ghét khi ở một mình có người làm phiền vậy mà khi tớ ngồi một mình cô ta lại xuất hiện.
– Cậu có từng hỏi cô ta có phải là con gái hay chưa? – Lăng Hạo buồn cười hỏi
– Rồi. Tớ hỏi cô rốt cục có phải là con gái hay không? Cậu biết cô ta trả lời gì không?
– Nói xem.
– Cô ta nói nếu em không phải con gái thì em đã sớm nhào đến đánh anh, tự do chơi đùa với anh không cần phải giữ ý như cô gái rồi.
Dương Tử nói xong khẽ lắc đầu.
– Có phải không? Như vậy cũng được sao? Nếu nói như cô ta thì tớ và cậu chẳng phải sớm bị nói là gay hay sao? – Lăng Hạo bật cười lớn
Dương Tử trừng mắt, nhưng đôi môi khẽ cong lên, đôi lúc anh ước mình có thể cười vui vẻ như thế.
Một buổi khác, lúc ấy Lăng Hạo đang đi xuống phòng nhạc, lại nghe được tiếng đàn rất êm tai, du dương, lại bi thương đến nhường nào. Xuyên qua cánh cửa khép hờ anh nhìn thấy Ân Di đang ngồi trên chiếc đàn piano, từng ngón tay thon dài trắng mịn di chuyển trên phím đàn đen trắng. Nhìn cô đàn anh lại nhìn ra là một thiên sứ. Thanh à thoát tục không hề dính chút bụi trần, nhất là đôi mắt to trong veo đó.
Lăng Hạo đứng nghe cô đàn, chính mình cũng bị hòa vào dòng nhạc, bản nhạc của cô, vừa ưu thương vừa chua xót, làm anh cũng bị cuốn theo, từng dòng nhạc như xâm nhập vào tâm can, khắc sâu vào xuống cốt.
Đến khi tiếng nhạc dứt dần, anh mới bừng tỉnh, hai tay khẽ vỗ ba cái, giống như một lời khen. Ân Di hơi giật mình nhìn anh, có chút ngượng ngùng, nói:
– Xin lỗi, tôi không biết là có người.
– Không sao, dù sao thì bài đàn của cô rất hay. – Lăng Hạo trầm ấm nói, từng bước đi lại phía cô
Ân Di nhìn anh tiến lại gần mình, khẽ nhìn anh, anh có gương mặt hoàn mĩ mọi góc cạnh, mái tóc đen khẽ bay lòa xòa, dáng người cao ráo thẳng tấp, bờ môi cong lên một đường đầy dụ hoặc, đôi mắt nhìn cô chăm chăm như hút hồn cô.
– Có phải cô không nên nhìn tôi như thế không?
Ân Di bừng tỉnh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô sao lại quá thất lễ mà nhìn anh chăm chăm được chứ? Anh sẽ suy nghĩ cô thế nào đây?
– Ân Di phải không?
– Phải, anh là bạn của Dương Tử? – Ân Di nhanh chóng đáp
– Lăng Hạo. – Lăng Hạo nở nụ cười sáng lạng, tay phải vươn ra
Ân Di nhanh chóng đưa một tay mình ra bắt, sau đó anh liền buông tay cô ra.
Là do anh không muốn bắt tay cô không?
– Tôi rất thích đàn, từ trước đến giờ chưa ai dám xuống đây, càng không ai dám động vào đàn của tôi. – Lăng Hạo ngồi xuống ghế, nhàn nhã nói
– Tôi… tôi xin lỗi… tôi không biết là của anh… – Ân Di hốt hoảng vội vàng giải thích
– Nhưng mà tôi lại rất thích tiếng đàn của cô, dù sao tôi cũng không thể lỗ được, hay là thế này, sau này những lúc cô muốn, cô cứ xuống đây nhưng những lúc tôi buồn cô phải đàn tôi nghe.
– Ừm. – Ân Di miễn cưỡng gật đầu
– Cô rất nghe lời vậy thì tại sao Dương Tử lại nói cô bướng nhỉ? – Lăng Hạo nhìn cô như đang thầm dò xét
– Hả!? Anh ấy nói thế sao? – Ân Di ngạc nhiên hỏi
– Để xem, tôi chỉ nói thế thôi cô đã đồng ý, vậy thì Dương Tử vì sao không làm cô nghe lời được nhỉ? Tôi nhất định phải “huấn luyện” lại cậu ta rồi.
– Anh… anh nói vậy là đang thử tôi?
– Không, không, chỉ là đang thử xem có phải cô bướng như lời Dương tử nói hay không?
– Anh… Lăng Hạo… – Ân Di tức đến mặt đỏ bừng bừng
– Giận rồi sao? Mau giận thế? – Lăng Hạo cười cười như thể không có gì
– Anh…
– Được rồi, được rồi. Chọc cô tí thôi, làm bạn được chứ? – Lăng Hạo hòa hoãn hỏi
– Đùa hay thật đây?
– Không tin tôi sao?
– Phải, tôi không tin anh. – Ân Di chắc nịch nói
– Vậy thì làm sao cô tin đây?
– Nếu anh dám đến trước mặt Dương Tử nói với anh ấy anh yêu anh ấy, tôi lặp tức tin anh, xem anh là bạn.
Ân Di nói xong sau đó bỏ đi. Lăng Hạo như người máy, lại không dám tin vào những lời mình vừa nghe, sau đó nhìn cô, lại thấy cô đã đi mất, anh lặp tức vò đầu bứt tóc.
Aiss… đang đùa kiểu gì thế?
Ân Di cứ tưởng cô nói thế Lăng Hạo sẽ không dám làm, vậy mà hai ngày sau, cô vừa bước vào lớp liền thấy Lăng Hạo và Dương Tử đứng đối diện nhau. Lời nói Lăng Hạo rõ mồn một.
– Dương Tử, tớ yêu cậu.
Không phải mình cô hoảng hốt sững sờ mà ngay cả mọi người trong lớp đều sững sờ hoảng hốt.
– Đùa gì thế? – Dương Tử nhíu mày không vui
– Tớ nói thật, tớ… để ý cậu.
Lăng Hạo định nói tớ yêu cậu nhưng lúc nãy anh chỉ mới vừa nói lại rất muốn nôn ra, lời lẽ như thế đáng lẽ anh phải nói với một cô gái, vậy mà lại nói với bạn thân của mình.
– Hết trò rồi sao?
– Không.
– Được rồi, đi thôi.
– Đi đâu? – Lăng Hạo hỏi
– Lên phòng hội trưởng làm bảng kiểm điểm, trong trường, cấm học sinh yêu đương.
Sau đó Lăng Hạo bị Dương Tử kéo đi một mạch ra khỏi lớp, ai ai cũng im lặng tròn mắt nhìn nhau, Lăng Hạo nói yêu Dương Tử quả là một cú sốc cho học viên nữ.
Cũng từ chuyện đó, Lăng Hạo trở thành bạn của Ân Di.
Chuyện đó, làm anh nhớ đến bây giờ, mãi không quên.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc