– Chị Sa Sa. – Nguyên Nhã ngữ khí đa phần là lễ phép
– Có phải một mình em không đủ bản lĩnh? – Sa Sa không vòng vo nhếch mép cười càng làm vẻ đẹp kiêu sa của cô ta càng sắc sảo hơn
– Không phải đâu, lần trước vì có anh Lăng Hạo. – Nguyên Nhã biện bạch
– Vậy thì không tốt rồi. – Sa Sa nói vẻ mặt lộ ra tia nguy hiểm
– Chị định làm thế nào?
– Tình bạn là một tình cảm thiêng liêng, vậy thì chúng ta sử dụng nó vậy, cho nó biết thế nào là tình bạn.
Sa Sa nói đồng thời cười lớn, nguy hiểm không thôi, Nguyên Nhã mặc dù không hiểu nhưng vẫn thích điều đó.
…
Lúc Lăng Hạo đưa Hạ Đồng về đến nhà Chính trời cũng sập tối, Lăng Hạo mở cửa xe sau đó đỡ cô vào trong.
– Cậu Lăng Hạo… – bà quản gia khuôn mặt lộ ra tia ngạc nhiên
– Lâu rồi không gặp, chào bà. – Lăng Hạo đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha sau đó cúi người nói
– Đã lâu không gặp. – quản gia thái độ lặp tức không vui vẻ nói
– Bà vẫn còn giận cháu chuyện đó sao? – Lăng Hạo đứng thẳng người, cười cười để lộ hàm răng trắng tăm tấp
– Một người muốn cười nhưng lại không thể cười, cũng sống trong đau khổ, còn một người lúc nào cũng cười vui vẻ thật không biết người đó có đau khổ hay không?
– Điều cháu có thể nói vẫn là câu nói đó, cháu xin phép, chào bà.
Lăng Hạo gập người sau đó nhìn cô cười nhẹ ý bảo nhớ chăm sóc bản thân tốt, sau đó rời đi.
Hạ Đồng theo dõi nãy giờ cứ ngây người ra, hai người nói những gì cô cũng không hiểu, rốt cục cả quản gia và Lăng Hạo đang nói đến gì vậy?
– Quen thân với Lăng Hạo lắm sao? – quản gia quay sang nhìn cô
– Dạ!? Cũng hơi thân thôi ạ. – Hạ Đồng ngẩng đầu nói
– Đừng nói tôi không nhắc nhở, tốt nhất đừng bao giờ đề cập đến Lăng Hạo trước mặt thiếu gia nhỏ, còn nữa, cô dính dáng đến Lăng Hạo thì nên cẩn thận.
Bà quản gia nói xong rồi quay người bỏ đi.
Hạ Đồng ngây ngẩn ra, lời của bà ám chỉ điều gì chứ? Cô cảm nhận được, bà không thích Lăng Hạo? Là vì lí do gì? Là do Lăng Hạo yêu bạn gái của Dương Tử nên bà cũng không thích anh hay là lí do khác???
Hạ Đồng ngồi một lúc mới đứng lên, khập khiễng đi vào trong phòng bếp, rót một ly nước lọc uống, ánh mắt lại bị thu hút bởi một chiếc giỏ đựng bánh để hai từ Cake World.
Lại thấy dĩa bánh pancake trên bàn, không khỏi hiếu kì nhìn chị Ly hỏi:
– Là chị mua sao?
– Không phải, là của thiếu gia nhỏ, nhưng mà vừa về đến đã đưa cho chị bảo chị vứt đi, chị thấy mới mua nên tiếc để lại. – chị Ly nói
– Mua mà không ăn đúng là tên hoang phí.
Hạ Đồng đúng là không thể không ban tặng hai từ “Biến thái” cho anh, đã mua bánh mà không ăn bảo vứt đi, đúng là tên hao của.
– Chân em bị sao thế? – chị Ly thấy chân cô bó bột hỏi
– À, em sơ ý té cầu thang nên sáy chân. – Hạ Đồng cười hì hì xua xua tay
– Em nên cẩn thận, lần này chỉ té cầu thang, lỡ lần sao té trên sân thượng xuống thì rất nguy hiểm.
– Chị Ly, chị đừng hù em chứ.
Trong trường Nhuận Lâm kẻ thù luôn bao vây cô, chị Ly nói vậy, làm sao cô còn dám vào trường học.
– Chị chỉ nhắc nhở em thôi.
Hạ Đồng không nói gì nữa đi lên phòng, vừa đúng lúc Dương Tử từ trong phòng của anh đi ra, cả hai vô tình chạm mặt nhau.
– Chào… – Hạ Đồng luôn như kẻ ngốc khi đứng trước mặt anh, ngoài câu chào thì không thể nói gì hơn
– Cô quên mục đích mình đến đây làm gì rồi nhỉ? – Dương Tử nhìn cô, con ngươi đen láy chứa toàn băng lạnh, không hề có độ ấm
– Không có, tôi, chẳng qua, chẳng qua…
Hạ Đồng không có lời lẽ nào để giải thích, nếu hôm nay anh không hỏi cô câu này, cô dám chắc, mình không biết vì sao lại đến đây?
– Chỉ mới gần hai tháng, chịu lâu hơn những người trước một tháng, tốt lắm. – anh dừng một chút, nói tiếp
– Nhưng mà nên nhớ cho tôi, đừng bao giờ làm ra những điều không nên làm, bởi vì chỉ cần một sai lầm nhỏ, tôi nhất định bắt cô thu dọn hành lí đi về.
Dương Tử lạnh lùng hơn cả băng, tàn nhẫn như ma vương tối cao, từng lời từng chữ chậm rãi nói.
– Tôi, tôi biết rồi. – Hạ Đồng vô thức nuốt nước bọt, cơ thể bắt đầu run lên
– Đừng chỉ nói, bởi vì cô nói được nhưng làm lại không được. – Dương Tử khẽ nhếch môi mỏng, khuôn mặt vẫn vô cảm như mọi ngày
Hạ Đồng cúi đầu gật nhẹ, lần trước khi cô vào căn phòng ở tầng ba anh cũng không dùng những lời lẽ như thế này cảnh cáo cô, khi cô chọc tức anh, châm chọc anh, anh cũng chỉ phạt cô theo cách của anh, nhưng mà hôm nay anh lại như thế này, nguyên nhân chỉ có một…
Cô và Lăng Hạo quá thân thiết, anh lại cùng Lăng Hạo vì cô mà xung đột, mặc dù cô biết là vì không ai muốn mất mặt, không ai muốn những thứ xung quanh mình bị người kia có dù là thứ gì đi nữa, cô lại thường đề cập đến Lăng Hạo, cùng đi với Lăng Hạo, nếu anh không giận thì cô cũng biết anh đang ngầm bùng lửa lên.
– Tôi biết rồi! – Hạ Đồng cúi đầu nói
Dương Tử không nói gì nữa, ánh mắt vẫn lạnh lẽo nhìn cô.
– Tôi… tôi biết câu tiếng anh anh nói rồi. – Hạ Đồng hơi nâng đầu nhìn anh
– Thì sao?
– Anh nói tôi nói được câu đó anh sẽ nói cho tôi biết câu tôi hỏi anh mà.
– Bây giờ tôi không muốn nói, đừng nhắc đến nữa. – Dương Tử hờ hững nói
– Nhưng…
Hạ Đồng định nói nhưng nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của anh đành im lặng, nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, cô vẫn là không nên chọc anh.
Dương Tử đi qua cô một mạch, mang theo cả dòng khí lạnh lẽo kia đi. Hạ Đồng còn muốn hỏi anh “Vì sao mua bánh lại không ăn?” còn muốn cùng anh ăn như lần trước cùng anh ăn sinh nhật. Nhưng mà không được, cô quên mất anh là thiếu gia ở tận trên cao, còn cô quá thấp bé, vẫn không cách nào chạm được vào anh, dù chỉ một sợi tóc.
Hộp bánh pancake đó, dù anh mua xong rồi quăng bỏ, thì chắc chắn cũng không phải mua cho cô.
Hạ Đồng buồn bã khập khiễng đi vào trong phòng mình.
***
– Kính chào quý khách! – nhân viên phục vụ nói khi có khách bước vào Cake World
Dương Tử hai tay đút vào túi quần đi vào trong, liền thu hút tất cả nữ nhân bên trong, nhìn anh bằng ánh mắt say mê có, ngưỡng mộ có, mơ tưởng cũng có.
– Qúy khách dùng gì ạ? – nữ đứng ở quầy hỏi
– Một phần pancake đem về. – Dương Tử không nóng không lạnh nói
– Vâng, xin quý khách đợi một lát.
Nhiều lúc anh thật không hiểu nổi bản thân mình, sau khi học về lại ghé vào Cake World mua bánh pancake cho cô. Càng ngày anh càng khó hiểu mà.
– Công nhận cặp nam nữ lúc nãy nhìn hạnh phúc ghê. Người nam đúng là quá lãng mạn. – hai nữ phục vụ ngồi tám chuyện, một người ánh mắt đầy hâm mộ
– If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that. – nữ phục vụ hai (NPV2) nói một tràng
– Cậu này đúng là quá hay!!!
Dương Tử nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, đôi mày anh tuấn nhíu chặt lại, mãi một lúc anh mới mở miệng hỏi hai người:
– Là trong cuốn tiểu thuyết nào vậy?
– Ý anh nói là câu tiếng anh sao? – NPV1 nhìn anh đắm đuối hỏi
– Ừ. – Dương Tử ừ một tiếng
– Không có trong cuốn tiểu thuyết nào cả, lúc nãy có một người nam nói với người nữ, hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, nhìn y như là bạ n trai bạn gái vậy. Nhưng mà nhìn anh rất quen, có phải lần trước buổi tối anh cùng một cô gái ăn sinh nhật không? – NPV2 nói
– Ừ.
– Vậy thì đúng rồi, cô gái đi cùng anh đêm đó chính là cô gái hôm nay, chàng trai kia đã nói với cô ấy như thế. – NPV2 nói tiếp
Đôi mày anh tuấn của anh không thể giãn ra được, càng ngày càng nhíu chặt, hai bàn tay vô thức siết chặt lại, thì ra câu đó không phải trong một cuốn tiểu thuyết cô đọc, nếu anh đoán không lầm chính là Lăng Hạo nói.
Cảm giác bị lừa dối, anh rất ghét! Cô biết anh ghét nhắc đến Lăng Hạo nên mới nói rằng mình đọc trong một quyển tiểu thuyết, nếu cô nói ra chắc chắn anh cũng không giận như thế này.
– Của anh. – phục vụ đưa hộp bánh pancake cho anh
Dương Tử cầm lấy hộp bánh, khóe môi như có như không nụ cười, bước một mạch ra khỏi Cake World.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc