Gõ cửa hai lần vẫn không có tiếng bảo vào đi, Hạ Đồng cứ tưởng anh đã ngủ, trong lòng không khỏi mất mác, là anh kêu cô tìm anh mà.
Hạ Đồng vừa quay người đi được vài bước thì cửa phòng lại mở ra, cô mừng rỡ quay người lại, ánh mắt hiện lên ý cười.
– Vào đi. – Dương Tử nói xong xoay người bỏ vào trong
Hạ Đồng cũng nhanh chóng đi vào trong theo anh.
Trên chiếc bàn tròn, một tập giấy vẽ được đóng lại gọn gàng, chiếc bút chì, gôm nằm lăn lốc trên bàn.
Không khó nhận ra, anh vừa vẽ xong.
Hôm nay cô mới biết, anh cũng thích vẽ!!!
Đột nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến một câu “Heo đực vẽ tranh, chắc chắn là một bức tranh không có một tí thẩm mĩ khách quan nào!!!”
– Không phải muốn biết nghĩa sao? – Dương Tử ngồi vào ghế sô pha, chân vắt chéo nhìn cô
Hạ Đồng gật gật đầu.
– Từ điển bên đó, tra đến khi nào ra thì thôi. – Dương Tử chỉ vào quyển từ điển nằm trên kệ sách
– Cái gì? Không phải anh nói sẽ giải thích cho tôi sao? – Hạ Đồng trừng mắt nhìn anh
– Rèn luyện giúp cô, nếu không thì tôi cho xuống lớp mười học lại. – Dương Tử nhàn nhã nói
– Anh… tôi… rõ ràng anh… – Hạ Đồng tức đến không nói thành lời liên tục chỉ anh rồi chỉ mình
Hạ Đồng xụ mặt đi đến kệ sách với tay lấy quyển từ điển, kết quả lại làm cả đống sách đổ xuống, ập lên đầu cô, kệ sách quá cao, cô cứ với tay lấy thành ra làm đổ.
Hạ Đồng xoa xoa đầu mình, khẽ nhăn trán vì đau, sau đó cúi người nhặt đống sách bị mình làm đổ lên, trong lúc khó khăn đặt chúng về chỗ cũ thì đã có một cánh tay vươn ra từ phía sau cô cầm lấy đống sách, sau đó dễ dàng đặt chúng vào vị trí cũ.
Hạ Đồng quay người nhìn anh, trong lòng cũng đày cảm kich, có chiều cao cũng có lợi nhiều, có rất nhiều lợi thế nha.
– Rắc rối.
Dương Tử chau mày nhìn cô nói, làm mọi sự cảm kich trong lòng cô tiêu tán hết.
Hạ Đồng phồng mang trợn má đi đến ngồi đối diện anh, lật lật vài trang đầu của quyển từ điển ra, sau đó đóng lại, quả thật là cô không biết từ điển rồi.
Tại sao cô lại đi hỏi anh chứ? Đáng lẽ đi hỏi trực tiếp Lăng Hạo luôn cho rồi, tự nhiên ngồi đây dịch từ điển, có ai như cô không? Lúc nãy cô còn nói anh còn nhân tính, bây giờ cô muốn rút lại, nói anh có nhân tính thì không bằng nói heo đực biết hát còn hơn.
– Unfortunately… thật không mai… you do not want that… bạn không muốn điều đó… thật không mai bạn không muốn điều đó. – Hạ Đồng lẩm bẩm trong miệng, tay không ngừng viết vào quyển sổ tay
Hạ Đồng ngồi nửa giờ đồng hồ kết quả chỉ dịch được câu cuối cùng “Unfortunately, you do not want that. ” cô đã nói cô không giỏi tiếng anh rồi mà, bắt cô ngồi dịch từng tiếng vậy thì bảo cô đi chết còn sung sướng hơn.
Tâm trí Hạ Đồng bắt đầu lơ đễnh đi chỗ khác, một tay chống má mình, tay kia cầm viết viết vào quyển sổ.
“Heo đực phụ tình. ”
“Đồ không máu không tính người. ”
“Tôi sẽ trả thù. ”
Đại khái là những dòng chữ đó, liên tục được cô viết vào quyển sổ, từng dòng từng dòng một, Hạ Đồng thoải mái trút giận, còn vẽ luôn cả một con heo ghi hai chữ “Dương Tử” chú thích vào.
Hạ Đồng ngồi cười khúc khích, càng ngày càng hưng phấn với trò này, cô khoanh một vòng tròn quanh con heo, rồi gạch chéo một cái, sau đó cười đầy hả hê.
Dương Tử ngồi đối diện đọc sách khẽ nhíu mày nhìn cô, khỏi cần nói anh cũng đủ hiểu cô đang làm gì nãy giờ, ánh mắt đen nhìn quyển sổ liền bị thu hút bởi một vòng tròn bị cô gạch nhiều đường liên tục.
Không nói gì bỏ quyển sách trên tay mình xuống, vươn tay cầm lấy quyển sổ của cô.
Đang cười hả hê đột nhiên quyển sổ bị anh giựt lấy, Hạ Đồng hốt hoảng giành lại nhưng đã muộn, Dương Tử đã cầm quyển sổ lên xem, cô khẽ quan sát anh, sắc mặt hình như đen hơn lúc nãy nha.
– Lâm – Hạ – Đồng. Tôi kêu cô làm gì hả? – Dương Tử nghiến răng ken két
– À, cái đó, tôi đang, đang dịch ra, vả lại, nó đâu, đâu quan trọng.
Lúc đầu âm lượng đang rất vừa nghe tự nhiên đến lúc sau giọng cô như gió thoảng, không nghe thấy nữa.
– Cô đừng nghĩ tôi bắt cô dịch là giải nghĩa giùm cô, tôi đang giúp cô rèn luyện tiếng anh của mình. – Dương Tử đặt quyển sổ xuống
– Tôi biết, tôi biết, nhưng mà, tôi buồn ngủ rồi, tôi về ngủ. – Hạ Đồng không dám ở lại thêm nữa
– I was a hen stupid, I was always annoying, so people say me is hens.
Dương Tử sắc lạnh nhìn cô, nói một câu tiếng anh.
Hạ Đồng càng khó hiểu hơn, nhìn anh.
Nhất định tiết anh văn, cô sẽ chăm chú nghe giảng.
– Dịch nghĩa câu đó cho tôi, dịch được tôi giải thích nghĩa câu kia cho cô. – Dương Tử nói xong cầm quyển sách đang đọc dở tiếp tục đọc
Không, phải, chứ!!!
Đang đùa sao? Đáng lẽ cô nên đập đầu vào tường chết quắc đi cho rồi còn hơn kêu anh giúp mình, tại sao cô lại ngu ngốc quá vậy?
– Rõ ràng đang làm khó mình, cố ý mà, mình như vậy đi bắt mình ngồi dịch từ điển. – Hạ Đồng cầm cây viết gạch một đường vào quyển sổ
Hạ Đồng liên tục ghi vào sổ hài từ “Heo đực” đến nổi chữ này nằm chồng lên chữ kia, màu đen của mực phủ kín cả tờ giấy trắng tinh.
Dương Tử đọc quyển sách từ đầu đến cuối vẫn không thèm liếc cô dù chỉ một cái, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên một tí, anh đang làm trò gì thế này? Bản thân anh quá nực cười mà!!!
– – –
Anh không muốn xem cô là cô ấy, bởi vì cô và cô ấy quá khác nhau, nhưng mà bản thân anh không thể ngăn lại những hành động quái gỡ của mình. Thật buồn cười.
– – –
Hạ Đồng ngồi đúng một giờ đồng hồ, nhìn quyển từ điển từng trang từng trang, cảm thấy rất nhàm chán, bản thân ngủ lúc nào cũng không hay, quyển từ điển được mở ra không đóng lại, bàn tay phải của cô cầm cây viết vẫn không buông ra, tay kia đặt phía trên bàn để đầu gục lên.
Dương Tử nheo nheo mắt nhìn cô đang nằm gục trên bàn, con ngươi đen láy hiện lên vệt sáng, như ánh đèn sáng giữa màn đêm u tối.
Anh chăm chú nhìn cô, chăm chú nhìn, ngay cả chớp mắt cũng không có, mi mắt cũng không động đậy.
Anh nhớ, bản thân từng ngắm một người, ngắm nhìn cô ấy cười, cô ấy ngủ, những lúc cô ấy vui vẻ hạnh phúc nhất!!!
…
Trong một căn phòng ngủ, ánh đèn sáng trưng chiếu sáng căn phòng, cô gái lẳng lặng chìm vào giấc ngủ say, đôi mà hồng phúng phính, hơi thở yên ổn, khóe môi là nụ cười, cũng thấy cô đang mơ một giấc mơ rất hạnh phúc.
Chàng trai ngồi bên cạnh giường say đắm nhìn cô gái ngủ, không che giấu nụ cười hạnh phúc, một tay nắm chặt tay của cô gái kia, không hề có ý định sẽ buông ra. Anh cứ nhìn cô ngủ, nhìn mãi, ánh mắt không hề chuyển động hay di chuyển đi chỗ khác.
Anh khẽ cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, tuy nhẹ nhàng nhưng nồng hậu, lại chất chứa rất nhiều sự trìu mến, yêu thương.
Đến khi ngủ cô cũng đáng yêu, xinh đẹp đến thế, cô có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mái hồng phúng phính, đôi môi đỏ chúm chím, làn da trắng noãn, mái tóc đen dài tỏa ra mùi hương dịu nhẹ của loài hoa oải hương Pháp.
– Có biết là, em rất quan trọng với anh không? – anh nhu tình như nước, dịu dàng như mây, êm ả như làn gió nhẹ, trìu mến nói với cô gái
…
Nếu như nói ông trời nắm giữ tất cả số phận của con người, vậy thì anh sẽ quyết chiến để làm chủ số phận của mình, anh không muốn bất kì ai giữ lấy sộ phận của mình, kể cả ông trời
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc