– Nhưng… vì sao hai anh lại để chị ấy đi một mình? – Hạ Đồng khó hiểu nói
– Hôm đó, là sinh nhật Dương Tử. – Lăng Hạo trầm trầm đáp
Hạ Đồng tròn mắt, miệng không nói ra câu gì nữa, chị Ân Di mất vào ngày sinh nhật của Dương Tử, khó trách, khó trách anh lại như bây giờ.
– Nếu không phải hôm đó Dương Tử cãi nhau với Ân Di, không chịu tin tưởng cô ấy thì Ân Di đã không đi ca nô ra biển một mình.
Hạ Đồng không khó nhận ra sự căm hận trong lời nói của anh, bản thân cô cũng đang bất ngờ trước mọi thứ, chỉ có thể đứng yên nghe anh nói.
– Cô ấy là một cô gái tốt, đáng lẽ phải nhận được hạnh phúc, vậy mà lại để cô ấy ra đi, cô ấy còn quá trẻ, còn một quãng đường dài, anh còn muốn bảo vệ cô ấy nhưng mà lại không thể.
Hạ Đồng cảm nhận bản thân vừa uống phải một ly rượu chát, rất chát, không có chút vị ngọt nào, bản thân lại ghen tị với Ân Di, cô ấy quá hạnh phúc khi được hai anh quan tâm đến thế, Lâm Hạ Đồng cô cho dù nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
– Em nghĩ Dương Tử rất đáng thương đúng không?
Hạ Đồng không hiểu rõ ý tứ của anh, chỉ thành thật với mình nhẹ gật đầu.
Cô chỉ biết, Lăng Hạo đau lòng bao nhiêu lần thì Dương Tử sẽ đau lòng bấy nhiêu lần.
– Vậy thì anh có đáng thương không, hay là anh đáng bị khinh bỉ, khi yêu người con gái của bạn mình? – Lăng Hạo như tự cười giễu mình
– Không phải, em không phải có ý như vậy. – Hạ Đồng sửng sốt vội vàng giải thích
– Hạ Đồng, em không cần giải thích, trong mắt anh, anh căn bản không xem trọng người ta nghĩ về anh như thế nào, có xem thường anh ra sao? Nhưng mà anh không chịu được khi em cũng xem thường anh, vì thế, em đừng giải thích, em càng giải thích, anh lại càng cho rằng em khinh bỉ anh.
– Lăng Hạo, anh đừng suy nghĩ như thế, em không hề xem thường anh, em, em chẳng qua không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, em, đáng lẽ em nên nói em rất tôn trọng anh, rất ngưỡng mộ anh, nhưng em… em…
Hạ Đồng thật muốn nhảy xuống biển cho rồi, hôm nay sao cô ăn nói lắp ba lắp bắp lời nói chẳng ra gì cả vậy, cô chỉ qua muốn an ủi anh, sao lại thành ra làm anh hiểu nhầm cô chứ?
Lăng Hạo vươn tay ra xoa nhẹ đầu cô, bàn tay anh mềm mại, ấm áp đến nhường nào. Ánh mắt anh rất dịu dàng, rất dịu dàng chất chứa toàn bộ cảm xúc, lại nhu tình không thôi.
– If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that. – Lăng Hạo ánh mắt đầy nhu tình xoa đầu cô, cửa miệng phát ra một đoạn tiếng Anh
(Dịch: Nếu có thể, anh sẽ xem em là cô ấy, từ chút từ chút một yêu em, đem mọi hạnh phúc cho em, làm em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Đáng tiếc, em không muốn điều đó. )
Hạ Đồng khó hiểu nhìn anh, biết thế cô chịu học tốt môn tiếng Anh cho rồi, bây giờ đã không khỏi đứng đực ra vì không hiểu anh nói gì.
Nhất định sau khi về nhà Chính, cô lập tức học tiếng Anh!
…
Đúng bảy giờ tối, Lăng hạo đưa cô trở về nhà Chính, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm trả cho anh, khuôn mặt nhỏ vui vẻ nói:
– Ngày mai em sẽ đem trả anh bộ đồ thể du͙c, cảm ơn anh vì ngày hôm nay!
– Anh phải cảm ơn em thì hơn. – Lăng Hạo ôn hòa nói
– Thấy anh không sao em cũng an tâm, sau khi về nhà phải ăn cơm sau đó tắm rửa rồi leo lên giường ngủ đến sáng, đừng thức khuya. – Hạ Đồng chua đáo căn dặn anh
– Em cứ như vợ anh vậy.
– Em không có phúc đó đâu a, em càng không muốn trở thành mục tiêu đánh ghen. – Hạ Đồng trêu chọc
– Nhóc con, chỉ giỏi trả treo. – Lăng Hạo vươn tay véo véo má cô
Hạ Đồng cười hì hì, nhìn Lăng Hạo chạy xe đi xa dần, đến khi chiếc xe lao vào màn đêm như tan vào trong bóng đêm, cô mới thôi không nhìn quay người vào trong nhà Chính.
Hạ Đồng vừa vào đến nhà liền nhận ánh mắt khác thường của bà quản gia và chị Ly. Cô nhìn bảng thân mình, sao cô quên mất mình đang mặc đồ thể du͙c của Lăng Hạo chứ?
– Sao giờ này mới về? – bà quản gia cau có hỏi
– Dạ cháu… cháu đi với bạn. – Hạ Đồng lí nhí nói
– Càng ngày càng không biết phép tắc. – bà quản gia chắp tay sau lưng nghiêm nghị nói
– Cháu xin lỗi, cháu sai rồi. – Hạ Đồng cúi người
– Hừ, sớm muộn cũng đi thôi, cứ ung dung đi. – quản gia hừ nhạt một tiếng sau đó quay người bỏ đi
Hạ Đồng luộm thuộm đi đến đứng cạnh chị Ly, khẽ thở dài, bà quản gia không thích cô đến thế sao?
– Hạ Đồng em kiếm đâu ra bộ đồ này vậy? – chị Ly buồn cười nói
– Em mượn của bạn. – Hạ Đồng đáp
– Bạn em chắc cũng lớn lắm nhỉ?
– Bạn ấy hơi mập, với lại lớn hơn em nhiều nên mới… – Hạ Đồng gãi đầu nói
Cô không gan nói đây là đồ của nam đâu, nếu không lời ra tiếng vào người chịu thiệt cũng là cô thôi.
Hạ Đồng sực nhớ liền hỏi chị Ly câu tiềng anh Lăng Hạo vừa nói, tuy cô không giỏi lắm nhưng cô cũng nhớ mài mại, đọc được chút chút cũng dễ hiểu.
Rốt cục chị Ly nói một câu:
– Em nãy giờ đang nói tiếng anh sao? Em nói hay thật đó.
Hạ Đồng nghe xong thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.
– Chị không biết tiếng anh sao?
– Phải. Thiếu gia nhỏ rất giỏi tiếng nước ngoài hay là em thử hỏi thiếu gia xem.
Không ngờ chị Ly lại đáp một câu xanh rờn, lúc nãy cô phải cố gắng lắm mời nói sơ sơ câu Lăng Hạo nói với mình vậy mà chị Ly không biết tiếng anh còn kêu cô nói nghe thử, Hạ Đồng không nói gì thêm quay người bỏ đi, vừa vặn đi lên cầu thang, Dương Tử từ trên đi xuống.
– Xin… xin chào. – Hạ Đồng giơ giơ một tay lên, do tay áo quá dài cô phải kéo tay áo lên giơ lại trước mặt anh
Dương Tử nhìn cô một lượt, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không nói gì bước qua người cô.
– Khoan, khoan đã. – Hạ Đồng cầm lấy tay áo anh, níu lại
Dương Tử chau mày quay người lại nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay áo mình.
Hạ Đồng vội vã buông tay ra, nhìn anh chớp mắt.
Dương Tử không nói gì chờ cô nói trước.
– Có thể, có thể giải thích giùm tôi câu này không? – Hạ Đồng liếm liếm môi
– Nói. – Dương Tử nhàn nhạt nói
Hạ Đồng lặp lại câu Lăng Hạo nói, tuy không chính xác nhưng cũng đúng được nửa phần.
– If possible, I would see her brother is, from a little bit of love you give all happiness for you, as you became the happiest girl. Unfortunately, you do not want that.
Dương Tử nghe cô nói xong, nói một đoạn tiếng anh, nhíu mày nhìn cô.
– Phải rồi, là câu đó. – Hạ Đồng cười nói
– Hỏi làm gì? Là ai nói? – Dương Tử tuy lạnh lẽo nói nhưng đôi mày anh tuấn chau lại
– Là, là, là tôi đọc được trong một cuốn tiểu thuyết nhưng tôi không hiểu nghĩa nên hỏi anh. – Hạ Đồng lấp liếm nói
Cô làm gì to gan đến mức nói là Lăng Hạo nói với cô chứ?
– Sao không tra từ điển?
– Tôi vốn dốt tiếng anh mà, tôi sợ từ điển biết tôi chứ tôi không biết từ điển. – Hạ Đồng tròn mắt nói
– Cũng đúng làm bài kiểm tra Văn chỉ có ba mươi lăm điểm thì tiếng anh không dưới hai mươi. – Dương Tử khẽ nhếch môi
– Anh… tôi biết tôi học tệ nhưng anh có thể giữ cho tôi một tí sĩ diện hay không?
– Cô còn câu nào ít vô liêm sĩ hơn nữa hay không? – Dương Tử dùng ánh mắt lạnh lẽo như thường
– Cái gì chứ, tôi nói thật mà, tôi dù sao cũng là con gái, anh không thể giữ sĩ diện cho tôi hay sao? Cứ nói tôi học tệ, nói tôi là gà mái. – Hạ Đồng bất mãn nói
– Được thôi, muốn biết nghĩa câu đó chứ gì. – Dương Tử đút hai tay vào túi quần
– Phải.
– Một lát vào phòng tôi, tôi giải thích cho cô.
Dương Tử nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp.
Hạ Đồng đứng ngơ ngác ra, cô cứ tưởng anh sẽ chỉ tay vào cô và nói rằng: “Con gà mái ngu dốt như cô đúng là vô tích sự, lắm chuyện, tự đi mà tra từ điển. ” ít nhất là thế, vậy mà anh chỉ kêu cô lát lên phòng anh, anh sẽ giải nghĩa cho cô, bảo đảm tối nay mưa lớn!!!
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc