…
Ánh mắt Dương Tử vẫn không biểu lộ gì ngoài lạnh lẽo, bình thản đi ngang qua cả hai, dừng trước một tủ đồ lấy quần áo thể du͙c của mình ra.
Hạ Đồng vẫn lấy tấm lưng cao lớn của Lăng Hạo che mặt mình, sao cô luôn gặp những tình trạng khổ sở như thế này chứ? Chuyện này mà để mọi người trong trường biết, chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu ám sát của tất cả nữ sinh trong trường cho xem.
– Hai người rốt cục đang làm gì trong này? – Khiết Đạt chau mày hỏi
– Không làm gì cả. – Lăng Hạo nhún vai đáp
– Tại sao Hạ Đồng lại mặc đồ thể du͙c của cậu? – Thiên cũng không khỏi thắc mắc
– Đồ em ấy dơ, mình ượn. – Lăng Hạo vẫn thản nhiên đáp, y như không có chuyện gì
Hai người không nói gì thêm chỉ dán mắt vào Hạ Đồng đang đứng núp sau lưng Lăng Hạo, trong ánh mắt hiện lên tia khó chịu.
Hạ Đồng tay nắm chặt áo Lăng Hạo, cô cần ra khỏi đây ngay, ngay lặp tức, cho dù thế nào đi nữa, ở đây thêm, cô sẽ không sao chịu nổi nữa.
Lăng Hạo nghiêng đầu ra sau nhìn cô, khóe môi hiện lên một đường đẹp tuyệt mĩ, không nói gì vòng tay ra sau ôm cô, để đầu cô dựa vào lòng ngực mình.
Hạ Đồng bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn dán mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, mặt cô đã đỏ như quả gắt, thiếu điều cái mặt cũng muốn mất.
Lăng Hạo ngang nhiên dẫn cô đi qua mọi lời bàn tán của đám nam sinh, chỉ là đang đi đến cửa liền bị giọng nói lạnh băng làm dừng chân lại:
– Tiết thể du͙c không phải là tiết tự học, không phải cho cậu muốn học là học, không học là không học.
Giọng nói này, lạnh như băng ở Nam Cực, cảm xúc cũng không có đan xen vào, và tất nhiên là phát ra từ miệng của Dương Tử.
Dương Tử cầm bộ đồ thể du͙c trên tay, quay người nhìn ra phía cửa.
– Làm sao bây giờ, tôi lại rất kém thể du͙c, vào học cũng vô ích thôi, không bằng không học thì tốt hơn. – Lăng Hạo vẫn đứng yên không quay lại nhìn Dương Tử, tay vẫn giữ chặt cô
– Đừng nghĩ là hội phó, tôi không dám làm gì cậu. – Dương Tử khẽ nhếch môi
– Hội trưởng đương nhiên có thể làm gì tôi, chỉ là có phạm lỗi hay không lại là chuyện của tôi, sợ đến lúc đó không có gì để cậu xử lý tôi. À, chuyện ngày hôm nay, mong là mọi người sẽ giữ bí mật.
Lăng Hạo nói xong liền dẫn Hạ Đồng đi theo, khóe môi là nụ cười nửa miệng.
Dương Tử vẫn không nói gì, chỉ đứng nhìn hai người đi dần khuất sau cánh cửa, khuôn mặt vẫn như cũ.
…
Lăng Hạo vẫn ôm chặt Hạ Đồng, còn Hạ Đồng không dám ló mặt mình ra, cho đến khi bước chân Lăng Hạo dừng lại, đứng chừng ba phút Hạ Đồng mới tò mò hí một mắt ra xem, sau đó đứng thẳng người dậy.
Trước mắt cô là một chiếc xe môtô phân khối lớn màu đỏ, kiểu mới nhất, thiết kế mẫu mã hiện đại modern, xe bóng loáng cô có thể nhìn rõ mặt mình.
– Không phải xuống phòng nhạc sao? Sao lại… ??? – Hạ Đồng nhìn anh
– Anh đổi ý rồi. – Lăng Hạo buông tay đang ôm cô ra, đút hai tay vào túi quần
– Nhưng… nhưng còn tiết học…
– Ai dám làm gì em, anh chịu hết. – Lăng Hạo cao giọng
Hạ Đồng liếc nhìn anh rồi nhìn chiếc xe, lần trước cô đi cùng anh, vận tốc chạy của anh cũng khá chậm cô có phần yên tâm, chỉ là, cô không dám ngồi lần hai.
– Hạ Đồng.
Lăng Hạo gọi tên cô, Hạ Đồng ngước lên liền thấy anh quăng chiếc nón bảo hiểm ình, cũng may cô bắt kịp nếu không cô đã sớm “ăn” nguyên cái nón rồi.
Lúc nãy là bộ đồ thể du͙c bây giờ là chiếc nón bảo hiểm, định ám sát cô sao?
– Lên xe đi.
Lăng Hạo cũng đã đội nón ngồi lên xe, chỉ chờ cô ngồi phía sau thôi.
– Cái đó…
Hạ Đồng lưỡng lự không thôi, sau cùng cũng đội nón lên ngồi phía sau anh.
Lăng Hạo lên tay ga, sau đó chạy đi, Hạ Đồng còn chưa kịp định thần anh đã chạy đi, làm cô phải ôm eo anh để không ngã.
Vận tốc lần này, nhanh hơn lần trước nhiều!!!
Chạy ra đến cửa trường cửa liền tự động mở ra, Lăng Hạo như lái máy bay phóng ra ngoài.
Tim Hạ Đồng bị anh làm đập thình thịch, cái mạng nhỏ cũng bị dọa chết khiếρ!!!
– Lăng Hạo… giảm…. giảm ga lại đi… – Hạ Đồng ngồi phía sau bị tiếng gió lấn áp, phải hét lớn lên
Lăng Hạo nghe tiếng cô rất nhỏ nhưng cũng thấy năm phần là sợ sệt, không những không giảm ga, còn tăng tốc.
Hạ Đồng ôm chặt thắt lưng anh, lần trước cũng không chạy nhanh như bây giờ, anh chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Cái mạng nhỏ của cô không chịu nổi đâu!
Lăng Hạo chạy vào cao tốc, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp hai lần, Hạ Đồng sợ muốn đứng tim, lần trước đi công viên giải trí Thanh Thanh thôi cô đã muốn xỉu, bây giờ lại ngồi trên chiếc môtô phân khối lớn, lại chạy trên đường cao tốc, cô chịu không nổi mà!
– Chạy chậm lại đi… Lăng Hạo… chậm lại…
Gió cứ tạt thẳng vào mặt cô đau buốt, tiếng gió hòa cùng tiếng xe vang lên ù ù, áp chế cả giọng nói của cô.
Hạ Đồng la muốn rát cổ họng nhưng vẫn vô ích, đành chịu trần, mặt áp sát lưng anh, mắt chỉ mở hi hí, hai tay vòng ra trước ôm chặt anh để khỏi bị ngã.
Lăng Hạo khóe môi cong lên một đường tuyệt mĩ, lại rất khó nắm bắt tâm tư của anh.
…
“Nếu như nói ông trời cho hai chúng ta gặp nhau, nói chúng ta có duyên phận, anh nhất định sẽ nắm chặt tay em, cho đến khi em không cần bàn tay này của anh, anh sẽ buông ra, trả em về tự do. ”
…
Lăng Hạo cho xe dừng ở một bãi biển, tiếng gió mát lạnh lùa vào mái tóc đen nhánh của cô, từng cơn gió mang theo vị mần mặn của biển, một cảm giác thoải mái, lại làm cho con người ta cảm thấy như được tự do.
Hạ Đồng đứng trên bờ cát, từng cơn sóng tạt nước biển vào, tràn lên bàn chân nhỏ bé của cô, hai chân cô đi trần, cảm nhận như biển đang nói chuyện, đang chạm vào mình.
Hạ Đồng hít thở bầu không khí trong lành, khẽ nhắm mắt tận thưởng sự tươi mát của biển, cẩn thận lắng nghe tiếng gió biển, tiếng sóng biển, như hòa mình vào dòng biển xanh mướt kia.
Lăng Hạo hai tay đút vào túi quần, đứng phía sau nhìn cô, vô tri vô giác mỉm cười.
Cô, rất có nhiều điểm giống cô ấy, đôi khi, anh lại nhầm lẫn cô ấy đang đứng trước mặt mình.
Lăng Hạo chậm rãi đi đến gần cô, mái tóc dài của cô bay lòa xòa chạm vào cánh mũi anh, tỏa mùi hương thơm ngát, lại mềm mại đến nhường nào.
Ánh mắt anh, đột nhiên trìu mến đến nhu tình, nhìn cô gái trước mặt, sau đó nhẹ cất giọng:
– Thích không?
Hạ Đồng hơi giật mình, mở mắt ra quay người nhìn anh, cười nhẹ nói:
– Thích, em rất thích.
– Em có biết không? Cho dù trải qua bao nhiêu năm, cho dù con người ta có thay đổi đến cỡ nào, biển vẫn như vậy, vẫn hiền hòa, vẫn đứng đây đợi chúng ta, biển không bao giờ thay đổi. – Lăng Hạo trầm ấm nói
Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh, lời nói chứa bao nhiêu cảm xúc, chứa bao nhiêu tình cảm, lại nhẹ nhàng ấm áp như thế.
– Giống như, anh chờ chị Ân Di !?? – Hạ Đồng phải thu hết can đảm mới dám nói câu này
Lăng Hạo hơi khựng người khi cô hỏi mình như thế, sau đó liền lấy lại nét bình thản ban đầu, quay qua nhìn cô, trầm giọng nói:
– Anh căn bản không thể chờ cô ấy quay lại.
Lời nói của anh mang theo sự bất lực, sự mất mác, sự đau thương.
Hạ Đồng biết anh đang rất đau khổ, cả anh lẫn Dương Tử, cả hai cũng không ai muốn thế sự như ngày hôm nay, chỉ là cô không hiểu, vì sao chị ấy lại chết?
– Em biết không? Anh thích biển, nhưng chính biển cướp lấy người con gái anh yêu. – Lăng Hạo bất lực nói
Hạ Đồng ngạc nhiên khi anh nói ra câu đó, đôi mắt to tròn mở to nhìn anh, trong lòng, cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với cái chết của chị ấy.
– Không lẽ… !?? – lời nói Hạ Đồng lấp lửng không dám nói tiếp
– Ân Di chết, do đi ca nô ra biển, ca nô lại bị hỏng nên chìm, đến khi bọn anh biết thì đã không tìm thấy Ân Di. Ai cũng nói rằng cô ấy đã chết, nhưng chính anh và Dương Tử vẫn không tin, bọn anh tìm cô ấy suốt một năm, lấy về lại là sự thất vọng, Ân Di, đã thực sự chết rồi.
Lăng Hạo nói, nỗi buồn man mát ẩn trong đôi mắt đẹp tuyệt kia, lại ưu thương đến chừng nào.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc