Lăng Hạo cười nhạt liếc nhìn cô gái bị đánh, trong chớp mắt đáy mắt hiện lên tia u ám.
– Cút hết. – Lăng Hạo thanh âm lạnh lẽo đến tột cùng, liếc mắt về Nguyên Nhã
Đương nhiên Nguyên Nhã cùng hai đứa con gái kia sợ xanh mét mặt mày, chỉ dùng ánh căm hận nhìn cô sau đó bỏ đi.
Hạ Đồng có thể nhìn ra, chắc chắn Nguyên Nhã vẫn sẽ tìm cô.
– Em có sao không?
Lăng Hạo cúi người xuống, hỏi cô
Em!?? Không phải nhóc sao? Anh đổi cách xưng hộ với cô? Từ em, cô thấy ngại hơn từ nhóc nữa.
– Không sao cả. – Hạ Đồng lắc đầu nhỏ ngước nhìn anh
– Như thế này còn bảo không sao? – Lăng Hạo cau có nói
– Thật sự không sao? cả. – Hạ Đồng nói, anh khó chịu gì chứ, cô là người bị thương chứ có phải là anh đâu.
– Em đứng lên đi. – Lăng Hạo kéo cô đứng dậy
Sau đó anh cặn kẽ xem vết thương cho cô, ở tay bị trầy một mảng ngay khuỷu, quần áo thì xộc xệch bị dơ bẩn hết.
– Sao lại nói không sao cả? – Lăng Hạo nhìn cô nhíu mày
Tại sao luôn nói không sao trong khi mình đang bị thương, tại sao cô luôn nghĩ cho người khác chứ?
– Qủa thật không sao mà. – Hạ Đồng cắn cắn môi, hôm nay anh bị làm sao vậy chứ?
Lăng Hạo không thoải mái nhìn cô, sau một lúc mới thôi không nhìn cô, nắm tay cô kéo đi.
– Anh Lăng Hạo… anh dẫn em đi đâu vậy? – Hạ Đồng bị anh kéo đi bất ngờ, vội hỏi
– Em định ăn mặc như vậy đến hết buổi học sao? – Lăng Hạo vẫn kéo tay cô, nói
– Nhưng… nhưng hôm nay em không có tiết thể du͙c nên không có đồ mặc, em, em mặc bộ này không sao mà.
Cô hôm nay không có tiết thể du͙c làm gì có đồ dự phòng mà thay chứ? Làm sao có đồ để thay được?
Lăng Hạo kéo cô đi một mạch, dừng trước cửa phòng thay đồ dành cho nam sinh khối 12, Hạ Đồng khó hiểu trong lòng.
Lăng Hạo vẫn không nói gì, mở cửa dẫn cô vào trong.
Bên trong không phải không có ai, mà là có đến chừng hai mươi người, toàn là con trai, còn có người cởi trần, có người đang mặc quần thấy anh dẫn cô vào phải gấp rút mặc.
Hạ Đồng xấu hổ đỏ cả mặt, sao anh lại dẫn cô vào đây chứ? Đây đâu phải là nơi dành cho cô?
Hạ Đồng che mặt mình lại, cúi thấp đầu mình, đúng là nên đào cái hố chui xuống mà.
– Ra ngoài hết. – Lăng Hạo không điếm xỉa đến họ, lạnh lùng nói
Đám con trai xốn xáo ăn mặc chỉnh tề sau đó đi ra ngoài hết, chỉ còn lại cô và anh.
– Anh Lăng Hạo, anh dẫn em vào đây làm gì? – Hạ Đồng mặt đỏ gay cả lên, không còn mặt mũi để nhìn ai
– Em ngại gì chứ, anh không cho, chẳng ai dám nói em cả. – Lăng Hạo buồn cười nói
– Gì chứ? Em dù sao cũng là con gái mà. – Hạ Đồng chu mỏ
Lăng Hạo càng buồn cười hơn, sau đó đi đến tủ đồ mở ra, cầm bộ đồ thể du͙c, sau đó kêu cô:
– Chụp lấy.
Hạ Đồng vừa ngẩng đầu lên liền thấy một bộ đồ thể du͙c quăng đến trước mặt mình, cũng may cô chụp kịp nếu không, bộ đồ đã ụp lên mặt cô rồi.
Hạ Đồng cầm bộ đồ thể du͙c trong tay, nhìn anh khó hiểu.
– Em thay đồ vào đi. – Lăng Hạo nói
– Là, là của anh sao? – Hạ Đồng hỏi
– Ừ.
Hạ Đồng cầm bộ đồ, lấy thử chiếc áo ướm thử, hình như lớn hơn cô rất nhiều đó, làm sao cô mặc vừa chứ?
– Cái này, cái này… – Hạ Đồng chỉ bộ đồ
– Không thay, anh thay cho em đó. – Lăng Hạo nói vừa tiến lại phía cô
– Không, không cần, em tự thay.
Hạ Đồng hốt hoảng cầm bộ đồ chạy trong thay, sao mà lần trước là Dương Tử, lần này lại là Lăng Hạo? Bộ cô là ma – nơ – canh hay sao mà giúp cô thay đồ chứ?
Một lúc sau Hạ Đồng ngượng nghịu đi ra, Lăng Hạo nhìn cô, khẽ cười thầm, cô trong bộ đồ thể du͙c của anh luộm thuộm đi ra, áo rộng phùng phình, quần dài chấm đất dư một khúc, áo thể du͙c của anh vốn tay dài, nay cô mặc vào chả thấy tay cô đâu.
– Không được cười em. – Hạ Đồng phồng mang trợn má
– Anh không có cười. – Lăng Hạo cố nén nhịn cười nói
Trông cô trong bộ đồ này, rất dễ thương, anh rất thích!!!
Bộ đồ này rộng quá đi, thân hình anh to lớn như vậy bắt cô mặc đồ của anh, nhìn mắc cười muốn chết!!!
Hạ Đồng thẹn thùng đỏ cả mặt, trừng mắt nhìn anh ý bảo anh không được cười.
Lăng Hạo quả thật rất muốn cười lớn nhưng lại nhịn, càng làm Hạ Đồng vừa xấu hổ vừa tức giận.
– Lăng Hạo, không cho anh cười, không được cười.
– Anh đâu có cười. – Lăng Hạo làm mặt vô tội
– Anh mà cười em không nói chuyện với anh nữa. – Hạ Đồng làm mặt giận
– Được được, anh không cười nữa. – Lăng Hạo hòa hoãn nói
Hạ Đồng nhìn anh, cô biết anh quan tâm cô rất nhiều, cô đều có thể cảm nhận được nhưng cô luôn thắc mắc là do bản thân cô may mắn, luôn gặp xui xẻo nên được anh quan tâm hay là anh thích cô!???
Chắc chắn là do cô may mắn!!!
Vốn định cùng Lăng Hạo đi xuống phòng nhạc lại vừa vặn tới giờ giải lao, cô đanh ở trong này đợi, mặc bộ này đi ra ngoài, bảo đảm mặt cô không còn để gì để mất.
Đang đợi giờ giải lao kết thúc nào ngờ cửa lại mở ra, Hạ Đồng hốt hoảng không thôi, bước vào là một toán người, người đi đầu là Dương Tử.
Hạ Đồng nuốt nước bọt núp sau lưng Lăng Hạo, không phải trùng hợp như vậy chứ?
Tất cả nam sinh bước vào đều ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của cô, có người nói cô và anh có điều mờ ám, có người thì nói cô bám theo anh.
– Wow, Lăng Hạo cùng nữ sinh trong phòng thay đồ, không biết có gì không đây?
– Mặc đồ thể du͙c của Lăng Hạo luôn kìa.
Hạ Đồng thực sự rất muốn độn thổ để giấu cái mặt đỏ như trái cả chua đỏ của mình, chỉ có cách núp sau lưng anh, không dám nhìn ai.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc