Hạ Đồng cắn tay anh đến khi có một mùi tanh tanh sực vào cánh mũi cô, thứ chất lỏng tan vào khoang miệng mới làm cô kinh hoàng nhả tay anh ra.
Hạ Đồng lau miệng mình, nhìn tay anh bị mình cắn đến rỉ máu, cô thật hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải… tôi… – Hạ Đồng lo sợ nói
Dương Tử vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô, lại lạnh giá đến nhường nào. Mảng băng lạnh giá bên trong ánh mắt đen ấy vẫn không tan đi phần nào.
– Tôi… tôi… – Hạ Đồng sợ sệt ấp úng
Thà anh cứ tức giận, cứ mắng chửi cô, cô nghe, cô chịu nhưng anh cứ im lặng nhìn cô như thế, làm cô rất lo sợ.
Dương Tử cuối cùng cũng không nhìn cô nữa, quay người đi lại ngồi vào chiếc ghế hội trưởng.
Vết thương ở tay bị anh xem như không có gì!!!
– Ra ngoài. – Dương Tử thanh âm sắc lạnh
– Tôi…
Có thể lúc nãy cô rất muốn ra khỏi đây ngay nhưng mà bây giờ cô không muốn đi ra ngoài chút nào.
– Đừng để tôi lặp lại. – Dương Tử nói, ánh mắt chứa toàn lạnh lẽo.
– Tôi biết rồi. – Hạ Đồng nhẹ giọng đi
Hạ Đồng nhìn anh một lúc mới bước ra ngoài, cô không biết bản thân mình như thế nào nữa, cảm giác như vừa làm ra lỗi gì đó rất lớn vừa khó chịu vừa ân hận.
Hạ Đống đóng cửa phòng hội trưởng lại, khẽ thở dài.
Dương Tử ngồi bên trong, ánh mắt đen nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, đáng lí những kẻ hành động thiếu suy nghĩ như cô, anh đã sớm trừng trị thích đáng, vì sao lại chỉ kêu cô ra ngoài???
Càng ngày anh càng không ra gì rồi.
Cô và cô ấy quá khác biệt, ngay cả khuôn mặt cũng khác nhau hoàn toàn, vậy mà anh lại nhiều lần nhìn thấy những kỉ niệm của cô ấy trên người cô.
…
Hạ Đồng ân năn trong lòng đi về lớp, bản thân cô, vừa làm gì vậy? Sao lại cắn anh chứ? Đúng là hối hận quá đi!!!
Hạ Đồng vừa đi gõ gõ đầu mình, cô đúng là ngu ngốc mà.
Bước chân của cô sựng lại khi có người đứng trước mặt mình, khẽ ngước đầu lên nhìn, là ba người con gái, người đứng đầu là Nguyên Nhã. Đáng lẽ giờ này, cô ta đang trong lớp học chứ?
– Được tha nhanh vậy sao? – Nguyên Nhã khinh khỉnh nói
– Tránh đường. – Hạ Đồng nhạt giọng
Cô bị phạt là do ai chứ? Nếu không phải cô ta cố ý làm thì chắc là cô tự mình làm đó, vậy mà còn nói vậy với cô sao? Đúng là phát điên mà.
– Tao còn có chuyện muốn nói với mày. Lên sân thượng đi. – Nguyên Nhã hếch mặt nói, sau đó cùng hai đứa con gái còn lại bỏ đi
Hạ Đồng không phản kháng đi theo sau họ, cô không đi chắc chắn sẽ không yên với họ, cô không biết bản thân đã làm gì tại sao bây giờ hết người này đến người khác gây sự với cô chứ?
Hạ Đồng lên sân thượng với bọn họ, cô cũng muốn xem, bọn họ lại định làm gì cô?
– Có việc gì sao? – Hạ Đồng lạnh nhạt
– Việc gì hả? Vậy thì phải hỏi mày rồi. – Nguyên Nhã cay nghiệt nói
– Tôi không hiểu cô nói gì cả.
– Mày làm gì trong dạ tiệc sinh nhật anh Dương Tử thì mày phải biết chứ? – Nguyên Nhã hung hăng nói
– Cô nói gì tôi thật sự không hiểu. – Hạ Đồng nghe Nguyên Nhã nói mà mơ hồ
– Còn giả ngây? Mày làm partner của anh Dương Tử lại đi hôn anh Lăng Hạo. Mày đang cố ý làm hai anh ấy càng ngày càng hiềm khích với nhau hay sao? – Nguyên Nhã đáy mắt hiện lên tia hung ác
Hạ Đồng cau mày thật chặt, chuyện cô và Lăng Hạo hôn nhau, chỉ có bốn người biết, Dương Tử chắc chắn sẽ không nói, Khiết Đạt cùng Đình Hiên gì đó chắc không phải người lắm chuyện, còn Sa Sa chắc sẽ không nói, dù sao chị ấy cũng không có lý gì nói ra với Nguyên Nhã.
– Sao cô biết? – Hạ Đồng chau mày nói
Điều cô cần biết nhất chính là lí do Nguyên Nhã biết? Là ai nói? Hay cô ta tự thấy?
– Mày thừa nhận chứ gì? Loại người mồi chài như mày đừng nghĩ được như vậy thì vui, hai anh ấy chỉ thương hại, chỉ lợi dụng mày thôi, mày nghĩ mày thay thế được chị ấy sao? – Nguyên Nhã khinh miệt nói
Chị ấy mà Nguyên Nhã nói, cô nghĩ là Ân Di, chị ấy rốt cục là cô gái thế nào, vì sao lại được hai anh yêu sâu đậm đến thế?
– Chuyện đó, không liên quan đến cô. – Hạ Đồng nhàn nhạt đáp lại
_Bốp
Lời nói vừa dứt Hạ Đồng liền ăn một cú tát đau điếng từ Nguyên Nhã, cô lúc đầu ngỡ ngàng nhưng sau đó lạnh nhạt cười, luôn luôn là như thế.
– Mày nghĩ mày là ai? Trong ngôi trường này mày chỉ là một đứa bần tiện, dám mơ mộng nghĩ đến anh Dương Tử, Lăng Hạo hay sao? Muốn làm lọ lem, mày nằm mơ đi. – Nguyên Nhã khoanh hai tay trước ngực khinh khỉnh nói
– Còn gì không?
Hạ Đồng cảm thấy rất nhạt nhẽo, chỉ vì những chuyện vớ vẫn, những người không quan trọng mà cô bị họ khinh miệt, ganh ghét hay sao?
– Vẫn còn rất nhiều trò chờ mày.
Nguyên Nhã nói xong liền ám chỉ với hai người con gái kia. Hạ Đồng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị hai cô gái xô ngã nhào lên đất.
Lại đánh cô nữa sao? Cuối cùng thì cũng chỉ vậy, mắng nhiết chửi cô sau cùng là đánh cô.
Cô cũng là con người, cô đâu phải bao cát.
– Mày đừng tưởng không ai dám làm gì mày, mày to gan lắm mới dám đắc tội với người không nên đắc tội.
Nguyên Nhã đứng nhìn cô bị hai người con gái đánh đá liên tục, khinh khỉnh nói.
Người không nên đắc tội? Nguyên Nhã nói là ai chứ? Cô lại đắc tội với ai chứ?
– Ồn ào quá!
Đột nhiên một giọng nói trầm ấm mang theo một chút khó chịu của một người con trai vang lên.
Theo quán tính, Hạ Đồng cùng ba người kia nhìn về phía phát ra giọng nói.
Lăng Hạo hai tay đút quần, tai đeo hai chiếc earphone, chiếc áo sơ mi trắng nằm bên trong chiếc áo khoác tay dài đen không gài hai khuy đầu, mát tóc loà xoà phất phơ trong gió.
Khí chất toả ra từ anh, càng tôn lên vẻ đẹp trời phú cùng nét lãng tử vốn có.
Trong nhất thời sắc mặt Nguyên Nhã cùng hai đứa con gái tái mét, không một huyết sắc.
Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo, không phải “địa bàn” của anh là phòng nhạc hay sao? Sao anh lại ở sân thượng!??
Lăng Hạo khẽ nhếch môi mỏng, đúng là trường quý tộc, không biết ai lại xui xẻo bị bọn họ ăn hiếρ đây?
– Đang đánh nhau sao? – Lăng Hạo vẫn đút hai tay vào túi quần, khẽ nhấc môi
– Anh Lăng Hạo… bọn em chỉ, chỉ đang nói chuyện thôi.
Nguyên Nhã nói, khuôn mặt trắng bệch, dù sao quan hệ giữa Lăng Hạo với Hạ Đồng cũng xem là tốt, cô ta làm sao không sợ.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc