Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
…
Dương Tử không nói gì thêm, im lặng nhìn chiếc bánh kem trên bàn, bản thân anh đã mất đi hai thứ quan trọng, anh còn gì để cầu mong có gì nữa chứ?
– Mau lên đi. – Hạ Đồng giục
Dương Tử cũng có lòng tốt toại nguyện cho cô, ánh mắt đen cuối cùng cũng nhẹ khép lại.
Hạ Đồng thấy anh cuối cùng cũng cầu nguyện, vui vẻ hẳn. Mỗi con người, ai lại không có sinh nhật, nếu đã ăn sinh nhật, nhất định phải cầu nguyện.
Không lâu sau, Dương Tử cũng mở mắt ra, thật ra lúc nãy anh cũng không biết cầu nguyện điều gì, chỉ biết bản thân nghĩ đến lần sinh nhật vui vẻ cuối cùng của mình.
Trong đầu chỉ còn câu nói đó, cùng khuôn mặt nhỏ của người con gái đó.
“Nhất định phải ước nguyện liên quan đến em, nhất định phải về em. ”
Giọng nói êm ả, dễ nghe đến biết bao, vậy mà bây giờ anh muốn, cũng không thể nghe được.
Vậy mà lúc trước anh nói, anh không sợ không nghe được giọng nói của cô, bởi vì cô sẽ bên cạnh anh mãi mãi, nhưng mà, cuối cùng bản thân anh lại nhận ra một điều, không phải cái gì cũng sẽ không mất đi, con người cũng vậy, mất rồi mới biết sự quan trọng của người đó.
Ngày đó, người con gái đó đã rời xa anh, xa mãi, có phải con người ta khi sống, cho dù thế nào cũng phải trải qua một lần đau khổ nhất trong đời mình, vậy thì anh đã trải qua hai lần, hai lần đều làm lòng anh như bị đâm thủng, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nát.
– Bây giờ thì cắt bánh kem thôi. – Hạ Đồng thích nhất là màn này, miệng cười chúm chím, phá ngang dòng hồi tưởng của anh.
Dương Tử vẫn im lặng im lặng và im lặng, còn Hạ Đồng hí hửng tay cầm con dao cắt bánh, cẩn thận cắt từng miếng bánh ra.
– Của anh. Còn cái này của tôi. – Hạ Đồng đặt chiếc dĩa đựng chiếc bánh kem được cắt thành hình tam giác
Còn dĩa của cô lại đựng chiếc bánh kem lớn bằng ba cái bánh kem của anh.
– Cô là ma đói đầu thai hay sao, lúc nãy vừa ăn pancake xong vẫn còn ăn nhiều như vậy? – Dương Tử nhìn dĩa bánh của cô, sau đó nhìn cô
– Rõ ràng lúc nãy anh cho tôi dĩa pancake quá ít chứ đâu phải tôi ăn nhiều, vả lại cái bánh này tôi bao chứ bộ? Không ăn tôi lỗ rồi sao? – Hạ Đồng vừa bỏ một miếng bánh kem vào miệng vừa nói
– Sau này đừng kêu cô bằng gà mái nữa, đổi sang heo nái đi.
Dương Tử rõ ràng đang châm biếm cô mà, được lắm.
– Không được, heo nái với heo đực là một cặp, tôi không muốn đâu. Hay là vầy, tôi sẽ không kêu anh bằng heo đực mà đổi thành gà trống đi.
( Rõ ràng gà trống dễ nghe hơn heo đực nha )
Dương Tử sắc mặt u ám nhìn cô, Hạ Đồng đang ăn rất ngon lại thấy lạnh sống lưng, loại cảm giác này chỉ do anh gây ra thôi. Hạ Đồng nuốt nước bọt, cô lại nói sai nữa sao?
– Hì hì, anh ăn đi. – Hạ Đồng nhìn anh cười như con ngố
Dương Tử vẫn nhìn cô, không hề có ý định dời mắt đi, chỉ nhìn, nhìn và nhìn.
– Ah, hay là anh uống coffee cho thông họng đi. – Hạ Đồng nhanh chóng lảng qua chuyện khác, đẩy ly coffee latte qua cho anh
Dương Tử vẫn ngồi im bất động.
Nếu được cô chỉ muốn hỏi anh một câu “Rốt cục anh có phải là người máy hay không? Hay là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất? Còn không thôi mấy dây thần kinh cảm xúc của anh bị đứt hết rồi?”
Dương Tử cuối cùng cũng không chú ý đến cô nữa, đổi sang ly coffee latte, cầm lên uống một ngụm.
Hạ Đồng hơi thở hắt ra, đúng là sớm muộn bị anh dọa chết mà, người yếu tim như cô cũng nhanh đi vì anh mà. Hạ Đồng khẽ lắc đầu nhỏ, tiếp tục chuyên tâm ăn bánh của mình.
– Tôi biết cô rất vui khi ăn sinh nhật riêng với tôi. Có phải có ý với tôi rồi đúng không?
Dương Tử vừa thốt ra câu này, Hạ Đồng lặp tức ho một tràng vì sặc.
– Anh đang kể chuyện hài sao? – Hạ Đồng với tay lấy khăn giấy ho vài cái hỏi
– Giống sao? – Dương Tử tiếp tục uống ngụm coffee
– Không, nó không vui chút nào. – Hạ Đồng đúng là nên đập vào mặt anh một cái để anh cảnh tỉnh mà.
– Nếu để ý tôi cứ nói, chỉ là sợ cô bị từ chối đi nhảy cầu hay tự tử thôi.
– Tôi có nên xem anh đang kêu tôi tỏ tình với anh không? Sao không nói ngược lại, anh thích tôi?
– Có khả năng sao?
Quả thật không có khả năng này nha, chỉ là cô biết anh đang đùa, hạ thấp bản thân cô xuống, cho nên cô mới nâng mình lên thôi.
– Đúng, tôi thích anh, cho nên, tôi quyết định tỏ tình. – Hạ Đồng gật gật đầu nhỏ
– Nói đi, tôi sẽ nghe. – Dương Tử hơi cong môi
– Hmmm… Dương Tử, anh có biết, tôi để ý anh lâu lắm rồi không? Anh không biết đâu, ngay từ khi gặp anh, tôi đã biết, anh là nửa còn lại mà tôi cần tìm, vậy anh có đồng ý lời tỏ tình này của tôi không?
Hạ Đồng nói xong nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt, dáng vẻ rất ư là đáng yêu.
Dương Tử nhìn cô, như đang xem xét, sau một lúc mới lên tiếng:
– Không có thành ý, lời nói quá sến súa, không làm tôi động lòng, từ chối.
– Huhu… tôi đi nhảy cầu thang đây. ==”
Hạ Đồng nhìn anh giả bộ hic hic vài cái.
Dương Tử không trả lời, nhoài người về phía trước, mặt anh cách mặt cô một gang tay.
Hạ Đồng nhìn anh, khoảng cách này quá gần, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ mặt anh như vậy, khuôn mặt ấy, cô cho dù có kề sát vẫn có cảm giác rất cách xa, mãi mãi không chạm vào được.
Khuôn mặt ấy, lại đẹp một cách mị hoặc, mọi thứ trên khuôn mặt ấy như được chạm khắc tinh tế không sai sót, nét đẹp của một thiên thần, cũng đồng thời giống ác ma.
Ác ma đội lớp thiên thần!!!
Trái tim cô không hiểu sao vì sao lại đập loạn nhịp!!!
Đến một lúc, Dương Tử mới thu người lại dựa vào ghế, nhìn cô cong môi mỏng, nói:
– Cô nhìn sao, vận không thể lọt vào mắt tôi.
– Tôi nhìn sao vẫn rất đáng yêu, tuy tôi không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn, tuy tôi ăn nhiều nhưng con gái ú ú dễ thương, còn nữa, tuy tôi ngu ngốc nhưng tôi cũng hữu dụng mà.
Hạ Đồng chu chu mỏ nói một tràng, khuôn mặt nhỏ sáng lạng, đôi mái hồng bầu bĩnh trông y như một đứa trẻ.
– Bây giờ tôi mới biết cô không những nhiều chuyện mà còn tự tin vô đối. – Dương Tử vươn tay ra chĩa một ngón tay đến trán cô
– Tôi nói đúng mà. – Hạ Đồng phồng mang trợn má
– Bánh kem đang chờ cô thưởng thức kìa. – Dương Tử thu tay lại chỉ vào dĩa bánh của cô
Hạ Đồng cười hì hì sau đó cúi đầu ăn nốt phần ăn của mình.
Hóa ra, ở cùng anh, cũng có lúc thoải mái vui vẻ đến vậy!!!
Dương Tử khóe môi hơi nâng lên, không phải nụ cười lạnh, cũng không phải cái nhếch mép, chỉ đơn thuần nâng lên một đường tuyệt mĩ, nhưng lại quá nhàn nhạt, khó có thể thấy.
***
“Sinh nhật vui vẻ, anh lớn hơn một tuổi rồi, phải trưởng thành hơn, đừng bắt em chăm sóc anh nữa. ” giọng nói êm ả trong trẻo của một cô gái vang lên, không khó nhận ra sự vui vẻ hạnh phúc trong lời nói đó
“Từ trước đến giờ anh đã trưởng thành rồi, với lại phải nói anh chăm sóc em chứ?” chàng trai lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt đầy nét dịu dàng
“Cái gì chứ? Rõ ràng anh lật lọng, em chăm sóc anh cơ mà. ” cô gái bất mãn nói
“Được được, là anh nói sai. Em chăm sóc anh, em chăm sóc anh. ” chàng trai hòa hoãn, ôm lấy cô gái vào lòng đầy cưng chiều
“Như vậy mới được, sau này mỗi năm, em sẽ cùng anh ăn sinh nhật, cùng anh ăn bánh kem, cùng anh hát bài chúc mừng sinh nhật, còn cùng anh cầu nguyện, cho nên sau này ngoại trừ em ra, cấm anh ăn sinh nhật với cô gái khác. ”
Cô gái ngước nhìn chàng trai, lời nói mang theo tuyên bố chiếm hữu, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh sáng lạng.
“Được, anh hứa. ” chàng trai cúi người cọ chiếc mũi vào chiếc mũi cô gái
Cô gái mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
…
Vậy mà hôm nay, anh lại làm sai lời hứa…
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc