Hạ Đồng ngồi đến mười lăm phút không có gì làm, liền mang đôi giày trở lại, đứng người lên. Đi ra khỏi phòng tiệc.
Hạ Đồng bước dọc trên hành lang, hai tay nắm chặt nhau. Cái nơi lạ lẫm này, thế giới bên trong căn phòng tiệc đó, như phân ra một ranh giới, nơi đó quá xa hoa, quá khác với cuộc sống vốn có của cô.
Hạ Đồng khẽ thở dài, lại không chú ý va vào một người nào đó, khẽ nhăn trán lại, xoa xoa bả vai. Ngẩng đầu nhìn.
Người con trai bị cô đụng phải có chút khó chịu nhưng sau khi thấy mặt cô lại dùng ánh mắt đầy thô tục.
Hạ Đồng nhìn người con trai đó, khuôn mặt không biểu hiện là một người chính chắn cho lắm, âu phục lại rất gọn gàng.
– Tôi xin lỗi. – Hạ Đồng vội vàng cúi người xin lỗi
– Em gái đi đâu một mình vậy? – Viễn đưa tay ra định chạm vào mặt cô nhưng cô nhanh chóng né được
– Xin lỗi, tôi còn có việc. – Hạ Đồng biết mình gặp phải tên điên còn là loại đại bệnh hoạn nữa.
– Đi nhanh vậy, anh còn có việc muốn nói mà. – Viễn chặn cô lại không cho cô đi
– Nhưng tôi không có gì để nói với anh. – Hạ Đồng phát bực nói
– Không phải cũng là giả vờ hay sao? Nói thử xem, thằng Dương Tử cho em bao nhiêu? – Viễn càng ngày càng dùng lời lẽ thô tục
– Cái gì chứ? Đúng là nổi điên mà. – Hạ Đồng máu nóng cũng dồn lên não, không do dự mà giơ chân đá Viễn một cái
– Con ranh này. – Viễn bị đá đau, tức giận la lên
– Tôi thật không hiểu tại sao viện thương điên lại cho kẻ vừa điên vừa bại hoại như anh ra ngoài được nhỉ? – Hạ Đồng khoanh hai tay trước ngực mình nói
– Con ranh, mày dám…
Viễn tức tối mặt giơ cao tay định tát cô, Hạ Đồng theo kinh nghiệm mấy lần trước liền nhắm mắt cắn răng chịu trận, không ngờ nhắm mắt đến mấy phút vẫn chưa có bạt tay nào bay vào khuôn mặt của mình, Hạ Đồng hơi hé mắt ra.
Hạ Đồng vừa nhìn tình cảnh trước mặt xong liền mở to mắt đầy kinh ngạc.
– Có phải muốn tôi nói cho Đình Hiên biết học viên trường Kin lại quấy nhiễu nữ sinh trường Nhuận Lâm không? – Lăng Hạo hời hợt cười, sau đó hất tay tên Viễn ra
Hạ Đồng theo quán tính liền chạy ra núp phía sau lưng Lăng Hạo.
– Nhóc vẫn ổn chứ? – Lăng Hạo nhìn cô hỏi han
– Em ổn, nhưng mà anh mau kêu nhà thương điên chở hắn về đi, mắc công lại đi nhiễu loạn người khác. – Hạ Đồng xua xua tay nói
– Giỏi lắm nhóc. – Lăng Hạo đúng là bị cô chọc cười
Lăng Hạo nhìn tên Viễn, ánh mắt lướt qua tia nguy hiểm, con ngươi như tỏa ra luồn khí lạnh đến thấu xương.
– Anh rõ ràng ghét tên Dương Tử vậy thì bảo vệ bạn gái nó làm gì? – Viễn không vui nói
– Ngay cả tôi, cậu cũng dám chấp vấn. – Lăng Hạo lại không trả lời câu hỏi của tên Viễn, lạnh giọng hỏi
– Em không dám.
– Còn không đi? – Lăng Hạo ánh mắt sắc bén nhìn tên Viễn
Viễn trước khi bỏ đi còn quay lại nhìn hai người, ánh mắt đầy vẻ của một tên tiểu nhân, hắn từng bị Dương Tử đánh, bị Dương Tử hạ nhục, căm ghét Dương Tử nên mới muốn đi theo Lăng Hạo, hôm nay hắn muốn lấy lòng Lăng Hạo bằng cách lợi dụng bạn gái đi theo Dương Tử, nào ngờ lại làm Lăng hạo tức giận.
Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo, ánh mắt to tròn nhìn chăm chú nhìn anh, đôi môi anh đào hằn lên nụ cười rạng rỡ.
– Làm sao vậy? – Lăng Hạo thấy cô cứ nhìn mình, hỏi
– Không có, tại em vui thôi. – Hạ Đồng cười híp mắt nói
– Vì sao lại vui? – Lăng Hạo không rõ hỏi
– Vì anh không giận em. – Hạ Đồng vui vẻ nói
– Ngốc quá. – Lăng Hạo phì cười vươn tay xoa đầu cô
– Hihi, anh có biết lúc nãy không thấy anh, em cứ tưởng anh giận em bỏ về rồi, em buồn lắm đó, bây giờ thấy anh không giận em, em vui lắm. – Hạ Đồng thật lòng nói
– Anh làm sao giận nhóc được. – Lăng Hạo nhu tình nói
Hạ Đồng cười tít mắt, cô cứ tưởng mình làm anh giận rồi chứ, nhưng mà thật vui khi anh không giận mình, cô luôn nói, Lăng Hạo tốt nhất với cô mà.
Lăng Hạo cong môi cười với cô, ánh mắt hơi dừng lại khi thấy có người đang đi lại, sau khi nhìn rõ khóe môi nhếch lên một đường, ánh mắt lại đầy vẻ thích thú.
Hạ Đồng còn đang định hỏi anh một chuyện, nào ngờ chưa kịp mở miệng đã bị bàn tay của Lăng Hạo kéo lại, tình trạng tiếp theo là môi anh chạm môi cô, Hạ Đồng trợn tròn mắt nhìn Lăng Hạo.
Anh… anh hôn cô!???
Ai nói cho cô biết, xảy ra chuyện gì đi, sao lại hôn cô chứ?
Hạ Đồng muốn đẩy anh ra nhưng lại bị cánh tay săn chắc của anh ôm eo cô tay kia cố định ở đầu, không cho cô phản kháng.
Trời ạ, cái quái gì đang xảy ra?
Ánh mắt đen của người con trai chạm vào cặp nam nữ đang hôn nhau, không khó để anh nhận ra là ai, ánh mắt có chút lạnh hẳn.
– Lăng Hạo, Hạ Đồng… – Khiết Đạt có chút sựng lại gọi tên hai người
Hạ Đồng nghe tiếng Khiết Đạt, lập tức trừng to mắt, không phải trùng hợp vậy chứ?
Hạ Đồng đẩy Lăng hạo ra, lần này Lăng Hạo chịu buông cô ra, Hạ Đồng quay qua nhìn họ, có cần đông vui vậy không?
– Hai người thật biết làm người khác bất ngờ. – Sa Sa cười nói, bên trong đầy đắc ý
– Không phải…. không phải như mọi người nghĩ… – Hạ Đồng xua tay kịch liệt, giải thích
– Lăng Hạo, lần này cậu sai rồi, bạn gái đi cùng Dương Tử, cậu lại hôn cô ấy. – Đình Hiên khẽ lắc đầu nói
– Không phải…. – Hạ Đồng rất muốn giải thích nhưng mà lại không biết nói sao cho phải
Hạ Đồng nhìn Dương Tử, anh vẫn như vậy, không hề tỏ ra biểu cảm nào cả, ánh mắt đen láy vẫn là một tảng băng lạnh lẽo.
– Hạ Đồng… rốt cục là sao? – Khiết Đạt nhíu mày hỏi
– Em… em thật ra, em… – Hạ Đồng không biết giải thích sao cho họ hiểu nữa
Hạ Đồng cắn môi nhìn bọn họ, đặc biệt là Dương Tử, cô có biết gì đâu, còn chưa biết gì hết thì Lăng Hạo kéo cô lại hôn cô, nhưng mà sao trùng hợp họ có mặt chứ? Chẳng lẽ… chắc không đâu, anh làm sao lại làm vậy chứ?
Dương Tử nhếch môi mỏng, không nói gì bước đi, lướt qua người cô, không thèm nhìn cô hay nói lấy một câu, chỉ lướt ngang rồi đi vào trong phòng tiệc.
Những người kia cũng không nói gì thêm bỏ vào trong cùng Dương Tử, Sa Sa càng đắc thắng hơn, nụ cười khinh khỉnh trên môi.
Khiết Đạt khi đi ngang nhìn cô một lát, ánh mắt lộ ra tia buồn bã, lại vô cùng khó chịu.
Hạ Đồng như chôn chân tại chỗ, cô nên làm sao bây giờ? Chắc chắn anh sẽ tức giận cho xem, Lăng Hạo ơi, anh hại chết cô rồi!!!
– Lăng Hạo… sao anh lại hôn em? – Hạ Đồng nhớ đến vấn đề trọng tâm, quay qua nhìn anh hỏi
– Anh muốn. – Lăng Hạo nhún vai một cái
Anh muốn… sao mà hai từ này đơn giản quá vậy? Hai từ đó cũng đủ hại chết cô đó.
Hạ Đồng đưa tay lên trán mình vỗ vỗ vài cái, sau một phút thông não liền lấy tay xuống, nhìn Lăng Hạo một lượt, cô vẫn cảm thấy, anh không đơn giản hôn cô đâu, hình như…. là cố ý?
– Anh chỉ hôn nhóc thôi, đừng nói bắt anh phải chịu trách nhiệm nha. – Lăng Hạo nửa đùa nửa thật
– Sao anh lại hôn con gái như thể rất bình thường vậy? – Hạ Đồng không vui nói
– Không phải bất kì cô gái nào anh cũng hôn, nhóc là trường hợp ngoại lệ. – Lăng Hạo ôn nhu nói
– Em không muốn làm trường hợp ngoại lệ, nếu không phải anh tốt với em, em đã xem anh cố ý hôn em để Dương Tử thấy rồi. – Hạ Đồng chu mỏ nói
Lăng Hạo hơi sựng người lại.
– Em nói vậy thôi, cho dù anh cố ý thì cũng đâu có ích gì chứ, sau này không cho anh tự ý hôn em, chỉ khi em cho phép thôi.
– Vậy thì anh sẽ làm cho nhóc đồng ý cho phép anh.
– Anh cứ ở đó mơ đi. Em còn phải đi “trình diện” với Dương Tử nữa. – Hạ Đồng đau khổ nói, cô thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.
Lăng Hạo chỉ ừ một tiếng, nhìn Hạ Đồng quay người bước vào phòng tiệc, khóe môi lại giương lên một đường.
Bàn tay đưa lên đặt ngay môi mình, cũng không tệ
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc