– Hạ Đồng… – Lăng Hạo nhẹ nhàng gọi tên cô, như nhắc nhở
– Anh Lăng Hạo, em hơi nhức đầu, có thể một lát được không? – Hạ Đồng mệt mỏi hỏi
Cô thua rồi, cuối cùng thì cô cũng không đi cùng Lăng Hạo, vẫn viện cớ để ở lại. Vì sao ư?
Cô ở gần anh, cũng hiểu tính anh đôi chút, anh biết, cô sẽ không chọn đi cùng Lăng Hạo. Anh quá hiểu cô!!! Còn cô, lại không hiểu được anh gì cả, tính cách, suy nghĩ mọi thứ về anh, cô hoàn toàn không biết.
Một chút cũng không!!!!!!!!!!!!!!
– Là cô ta không đi theo cậu, không phải tôi ép. – Dương Tử lạnh lùng cười
– Hạ Đồng, có anh ở đây, không cần sợ. – Lăng Hạo có chút kich động nói
– Em mệt thật, một lát em nhảy cùng anh. – Hạ Đồng cười trừ
Cô cứ nghĩ, Lăng Hạo sẽ bực tức, ít nhất mắng vào mặt cô: “Em là đứa con gái ngu nhất anh từng thấy, sao lại không theo anh?”, ít nhất sẽ vậy.
Nhưng mà, nó hoàn toàn đối lập với hiện thực, Lăng Hạo chỉ cười nhẹ, vươn bàn tay thon dài ra xoa nhẹ đầu cô, hoàn toàn nhẹ nhàng, không hề có chút tức giận nào cả, lại ấm áp đến chừng nào. Anh nhẹ giọng nói:
– Mệt thì nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe, anh sẽ dẫn nhóc đi ăn.
Sau đó anh quay người sảy bước đi, Hạ Đồng nhìn dáng lưng cao lớn của anh, lại cảm thấy buồn đến nhường nào, cô đơn đến nhường nào.
Đám người xung quanh, cũng dần dần giải tán.
– Ngồi xuống. – Dương Tử không thèm nhìn cô một cái, đã tự mình ngồi xuống trước
Hạ Đồng nhìn anh, sau đó cũng ngồi xuống.
– Không hối hận?
Dương Tử như đang hỏi nhưng cô lại thấy là khiêu khích, anh biết rõ, cô căn bản không thể đi.
– Anh biết rõ, tôi không thể đi. – Hạ Đồng nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh lạ thường
– Vì sao? – Dương Tử đột nhiên thấy thích thú với chuyện này, hỏi tiếp
– Hôm nay là sinh nhật anh, đồng nghĩa sẽ có rất nhiều người có danh tiếng đến tham dự, tôi trên danh nghĩa là bạn gái cùng anh đi đến đây, trong khi lúc nãy, anh và Lăng Hạo rõ ràng đang chiến tranh ngầm, nếu tôi đi cùng Lăng Hạo, chẳng phải anh sẽ mất mặt lắm sao? – Hạ Đồng nhẹ giọng nói
– Vậy thì sao? – anh hỏi tiếp
– Ít nhất trong buổi tiệc này, bạn bè, người anh quen cũng chiếm hai phần, Dương Tử anh lại trọng sĩ diện, vả lại ai mà không biết Lăng Hạo là kẻ thù của anh, bạn gái lại đi cùng kẻ thù mình, anh mất mặt như thế, tôi nghĩ không đơn giản là phạt, mà là cho tôi quay trở về nhà tình thương. – Hạ Đồng tiếp tục nói
Dương Tử nghe xong, con ngươi đen láy sáng lên, tiếp theo vỗ tay ba cái, sau đó cười thỏa mãn nói:
– Cuối cùng gà mái như cô cũng biết động não suy nghĩ.
Thật ra cô cũng lường trước anh không tốt bụng thế, lúc nãy suy nghĩ lại, mới nghĩ tới chuyện này, nếu nó thật sự phát sinh ra, người thiệt thòi, cũng sẽ là cô thôi.
– Đi với anh ít nhiều cũng học hỏi được ít điều. – Hạ Đồng cười cho có lệ nói
– Như vậy mới tốt, cái gì nên, cái gì không nên, càng ngày cô càng hiểu chuyện rồi. – Dương Tử không biết đang khen hay châm biếm cô nữa.
Hạ Đồng không trả lời, ánh mắt đảo quanh căn phòng tiệc tìm xem hình dáng quen thuộc, kết quả tự tìm thất vọng, rốt cục anh đã đi đâu rồi? Có phải cô đã làm anh buồn không? Cô, đúng là có lỗi!!!
Hạ Đồng khẽ thở dài, nhưng lại bị anh nghe được, anh hơi nhíu mày nhìn cô.
Hạ Đồng cảm thấy người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, liền giả ngu nói:
– Phục vụ đâu rồi? Tôi muốn uống thêm.
Nếu để anh biết cô tìm Lăng Hạo, bảo đảm, cô chết rất khó coi cho xem.
– Ly của cô, còn chưa hết. Đừng giả điên với tôi. – Dương Tử không biểu lộ tí cảm xúc nào, nói
– Cái này, cái này không ngon, uống cái khác. – Hạ Đồng liền kiếm được cớ nói
Dương Tử đánh ánh mắt lạnh lùng cho cô, sau đó giơ cao tay phải lên, búng tay một cái, ngay lập tức một phục vụ đi đến, kính cẩn nói:
– Thiếu gia, cậu có gì căn dặn?
– Đem một ly rượu táo đến đây. – Dương Tử nhàn nhã vắt chéo chân, dựa người vào ghế
– Vâng.
Phục vụ nói, sau đó lui đi.
Hạ Đồng khẽ thở phào thật nhẹ, cô đúng là nhức đầu mà, nhức đầu, quá nhức đầu.
Vốn đang đợi phục vụ đem ly rượu táo lại ình, ai mà ngờ, lại có người đến quấy rối, có phải chê cô chưa đủ rắc rối không?
Một cô gái dáng dấp xinh đẹp, mặc trong mình bộ váy tím lung linh, đi đến chỗ Dương Tử và cô đang ngồi. Cô nhận ra, đây là Nguyên Nhã, học chung lớp với cô.
– Anh Dương Tử, chúc mừng sinh nhật anh, đây là quà em tặng anh. – Nguyên Nhã nở nụ cười e thẹn, hai tay cầm món quà được gói tinh xảo chìa ra trước mặt anh
Dương Tử lại thản nhiên uống ngụm rượu, xem như cảnh trước mặt hoàn toàn không thấy, không nghe gì hết.
– Anh nhận giùm em, em rất thích anh. – Nguyên Nhã nhu mì nói
Dương Tử vẫn giữ thái độ như cũ, nửa từ cũng không nói.
Đến hơn một lúc lâu, Hạ Đồng thấy không chịu được nữa, lại không dám mắng vào mặt anh, chỉ còn cách đứng lên, nở nụ cười nhẹ với Nguyên Nhã, nói:
– Bạn cứ đưa mình giữ, anh ấy không có thói quen nhận quà riêng.
– Anh Dương Tử, đây là món quà em tự tay làm, anh nhận giùm em đi. – Nguyên Nhã đối với lòng tốt của cô lại xem như không có, tiếp tục nói với Dương Tử
Đến một lúc, Dương Tử mới giọng trầm trầm lên tiếng:
– Không phải cô ấy vừa nói rồi sao? Tôi không có thói quen nhận quà riêng, cô có thể đưa cô ấy giữ, hoặc đưa cho người hầu.
– Món quà này em cất công làm, anh nhận đi, em không muốn đưa ai cả. – Nguyên Nhã nhẹ giọng nói tiếp
– Không nghe rõ hay sao? Tôi ghét nhất những người nói nhiều như cô. – Dương Tử lại không hề lưu tình, lạnh lùng nói
– Nhưng…
– Để mình giữ cho, bảo đảm sẽ không hư hao gì cả. – Hạ Đồng nở nụ cười lặp lại
– Không cần cô quan tâm. – Nguyên Nhã đột nhiên thay đổi thái độ, quay sang quát cô
Gì chứ? Cô chẳng qua có lòng tốt giúp cô ta thôi, đã không biết ơn còn quát cô, đúng là bọn tiểu thư, biết vậy cô không cần nghĩ cho cô ta, bỏ mặc cho rồi.
– Cút đi. – giọng Dương Tử rõ ràng có chút nóng giận, lạnh lẽo phun ra hai từ
– Nhưng mà…
– Còn không cút? – Dương Tử ngữ khí lạnh như tảng băng ở Nam Cực
Nguyên Nhã mím môi, nhìn Hạ Đồng căm phẫn, sau đó nện gót quay lưng bỏ đi.
Hạ Đồng khẽ rùng mình, đúng là kẻ thù ngày càng tăng lên mà, chắc cô nên về nhà cầu trời khẩn phật thì hơn.
Hạ Đồng ngồi xuống ghế trở lại, lúc này phục vụ vừa đem ly rượu táo đưa cho cô, Hạ Đồng uống một ngụm cho bớt áp lực.
– Sau này, bớt nhiều chuyện đi. – Dương Tử nhẹ nhàng uy nghiêm cảnh cáo cô
Hạ Đồng ờ một tiếng, cô cũng chỉ là có lòng tốt thôi mà, rõ ràng nói người tốt được đền đáp tốt, sao cô giúp người khác luôn bị chửi hết vậy? Thiên lý nằm đâu rồi??
Khiết Đạt từ xa đi lại, khóe môi in hằn nụ cười, nãy giờ anh đứng quan sát, không khó nhận ra, cô là trọng điểm của mọi lời bàn tán.
Thật ra, lúc đầu anh định mời cô cùng dự tiệc, nhưng do bận rộn, còn thêm không thường xuyên gặp cô, nên không thể mở lời mời cô cùng tham dự. Anh càng bất ngờ thêm, khi cô lại cùng Dương Tử tham dự.
– Mọi thứ vẫn tốt chứ? – Khiết Đạt đi đến hỏi
Hạ Đồng ngước đầu nhìn Khiết Đạt, sau đó nở nụ cười với anh, sao cô quên mất anh nhỉ? Anh rất tốt với cô cơ mà.
– Vẫn ổn đó thôi. – Dương Tử hơi nhún nhún vai nói
– Có thể nói chuyện một lát không? – Khiết Đạt hỏi
Dương Tử hơi nheo mắt, nhìn sang phía bên kia của buổi tiệc, Thiên, Sa Sa, Đình Hiên và cô gái lúc nãy nhảy cùng Thiên đang đứng nhìn về phía anh.
– Có việc gì?
– Ông cùng hai bác… muốn gặp bọn mình, đặc biệt là cậu. – lời nói Khiết Đạt có chút ngập ngừng, không khó thấy anh đang quan sát thái độ của anh
– Nghĩ xem, tớ có đi không? – giọng Dương Tử trước sau vẫn lạnh như tảng băng, hơi nheo nheo mắt nhìn Khiết Đạt
– Cậu không cần làm gì hết, hôm nay là sinh nhật cậu, đừng làm mất vui, chỉ cần cậu đi cùng thôi. – Khiết Đạt nói
Dương Tử hơi trầm lặng, khóe mắt giương nhìn bốn người đằng kia, có thể thấy họ cũng mong chờ câu trả lời của anh.
Hạ Đồng ngồi bên cạnh anh, cô cũng hiểu chút chút sự việc, có phải đây là cơ hội của cô không? Chỉ cần khuyên anh đi gặp ông anh, ba mẹ anh, thì sẽ giúp anh và bọn họ đến gần một chút, cô cũng sẽ dễ dàng hơn.
– Hay là, hay là anh đi cùng anh Khiết Đạt đi. – Hạ Đồng khó khăn mở lời
Dương Tử quay sang, khuyến mãi ánh mắt đen sâu thẳm là tản băng nghìn năm không tan, đáy mắt hắt lên vẻ âm u.
– Chỉ là, chỉ là đưa ý kiến thôi. – Hạ Đồng nuốt nước bọt cười cười, sau đó gục đầu xuống.
– Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì. – Dương Tử hừ nhạt
– Tôi, tôi xin lỗi. – Hạ Đồng nuốt dòng nước mắt chảy ngược vào trong, được rồi, cô không mở miệng nữa, cứ coi cô là người câm đi.
– Dương Tử, chỉ đi một lát cũng không được sao? – Khiết Đạt có chút bực bội nói
– Không. – Dương Tử trước sau như một vẫn một từ không.
Chỉ gặp cũng không đi, cái thứ xấu xa, nếu anh đi anh có biết giúp được cô rất nhiều không chứ? Sao trên đời này lại có hạng người như anh nhỉ?
– Anh mà đi có biết giúp tôi rất nhiều không? – Hạ Đồng bất mãn lẩm bẩm trong miệng
Nhưng mà những lời cô nói dù rất nhỏ đều lọt vào tai của Dương Tử, đôi mày anh tuấn chau lại.
– Cậu đã ba năm không gặp họ rồi còn gì? Cậu không nhớ họ nhưng họ rất nhớ cậu. – Khiết Đạt nói tiếp
– Đúng là cái thứ không máu không nước mắt mà. – Hạ Đồng bĩu môi nói nhỏ
Tất cả lại lọt vào tai anh, Lâm Hạ Đồng cô đúng là chán sống mà!!!
– Được thôi. – Dương Tử trầm giọng đồng ý
– Tốt quá đi thôi. – Khiết Đạt vui vẻ nói
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn anh, con heo đực này đang giở chứng gì vậy? Anh lại đồng ý đi sao? Thiên hạ đúng là đại loạn mà.
Dương Tử đứng lên, hai tay thông thả đút vào túi quần, trước khi đi còn quay lại căn dặn cô.
– Ngồi yên, không được đi lung tung, đợi tôi ra.
– Tôi biết mà, sẽ không đi lung tùng đâu. – Hạ Đồng khoác khoác tay cười xuề xoà
Dương Tử không nói nhiều, quay người đi cùng Khiết Đạt đến chỗ bốn người kia, Hạ Đồng nhìn theo khẽ thở phào, sau đó cười toe toét khi anh và bọn họ rời khỏi phòng tiệc, cuối cùng thì thời gian tự do của cô đến rồi!!!
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc