Dương Tử hơi nâng tay mình lên, ý bảo cô khoác vào.
Hạ Đồng cúi đầu ngoan ngoãn khoác tay anh, đi bên cạnh anh, cô cũng rất can đảm nha.
Cánh cửa phòng được hai bảo vệ đứng phía ngoài mở ra, hầu như tất cả mọi người trong dạ tiệc đều nhìn ra cửa, hướng thẳng vào người cả hai.
Dương Tử cùng cô chậm rãi bước vào trong, Hạ Đồng cúi thật thấp chiếc đầu nhỏ mong không ai nhận ra mình.
Đi một lúc, cô cảm thấy kì lạ.
Hình như, buổi tiệc hơi im ắng hơn lúc nãy nhỉ? Vì sao vậy?
Hạ Đồng hiếu kì hơi nâng đầu lên một tí, phát hiện tất cả đều nhìn ra phía cửa, Hạ Đồng hơi xoay qua nhìn, thì ra, Lăng Hạo đang đi vào.
Đúng là tương phản!!!
Dương Tử trong bộ âu phục đen (từ trên xuống dưới đen thui :v hiahia) còn Lăng Hạo lại mặc bộ âu phục trắng tinh (từ trên xuống dưới trắng nhách :v hiahia).
Dương Tử nhìn Lăng Hạo cười như không, sau đó đi tiếp tục đi lên phía khán đài.
Bắt buộc, Hạ Đồng cũng phải lên theo.
– Ngẩng đầu lên.
Dương Tử nhìn cô, nói vừa đủ cho cô và anh nghe, cô cảm thấy, giống ra lệnh hơn.
Hạ Đồng khẽ lắc đầu phe phẩy, nhưng lại bị một cánh tay của anh ôm eo mình, siết chặt lại còn kéo cô sát vào người anh.
Hạ Đồng kinh hoảng mở to mắt nhìn Dương Tử, lại nhận được ánh mắt lạnh băng của anh, trong đó cô có thể thấy dòng chữ: “Không được phép cúi đầu xuống. ”
Hạ Đồng miễn cưỡng không nhìn anh, hơi nhìn đám người phía dưới, mới phát hiện, mình cùng anh đang là trọng tâm của mọi ánh nhìn, ánh mắt gì cũng có, nhưng đa số là ganh ghét, đố kỵ.
Cô xong rồi!!!
– Tôi rất vui khi mọi người đã nể mặt đến đây, đặc biệt là người bạn của tôi, Lăng Hạo.
Dương Tử khóe môi nhàn nhạt nụ cười, giọng không mang theo cảm xúc nào, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lăng Hạo.
Phía dưới xôn xao lên vì câu nói của Dương Tử, nhìn Dương Tử rồi lại nhìn Lăng Hạo. Ai mà không biết trong câu nói đó hoàn toàn có hàm ý, chỉ trừ cô – Lâm Hạ Đồng ngu ngốc.
– Không cần khách sáo. – Lăng Hạo nhàn nhạt mở miệng, khóe môi là nụ cười bất cần
– Thật ra thì đối với tôi, cậu có đến hay không cũng chẳng quan trọng, có cũng được, không có cũng chẳng sao. – Dương Tử cười lạnh
– Cậu nói đúng, đáng lí tôi sẽ không đến đây, chỉ vì ở đây, có người rất quan trọng với tôi. – Lăng Hạo nói, hoàn toàn không để ý đến câu nói của Dương Tử
Thật ra Hạ Đồng có thể cảm nhận được, Lăng Hạo nói câu đó ánh mắt dán lên người cô, cô hoàn toàn ngây dại, lời của Lăng Hạo rốt cục ám chỉ điều gì? Tại sao anh luôn nói những lời như thế?
Trái tim cô cứ thế mà đập loạn lên…
– Còn có người quan trọng với cậu sao? Ráng giữ cho chắc. – Dương Tử khẽ nhếch mép cười lạnh
Câu nói đó, làm tất cả đều đồng loạt nhìn Dương Tử, Lăng Hạo hơi nhíu mày lại, còn Hạ Đồng hơi vô thức ngước nhìn anh.
Bốn từ “Ráng giữ cho chắc” là có ý gì?
– Bây giờ mọi người có thể nhập tiệc rồi.
Dương Tử nhàn nhạt mở miệng, phá đi bầu không khí kia. Hạ Đồng vẫn nhìn anh không thôi.
Dương Tử không chú ý đến tình trạng của cô, không nói gì cả vẫn ngang nhiên ôm eo cô bước xuống dưới đi ngang qua mọi người, Hạ Đồng đột nhiên thấy, xung quanh nổi lên luồn gió, mùi giấm của con gái hình như rất nặng.
Chết cô rồi!!!
Dương Tử đưa cô đến chiếc ghế sô pha hoàng gia, sau đó ngồi xuống, đợi nhân viên phục vụ rót champagne vào hai chiếc ly thủy tinh cổ cao đưa cho cô và anh.
Hạ Đồng nhận lấy một ly, sau đó hơi nhích người mình ra xa anh một tí, kết quả vẫn bị anh ôm eo, ngồi sát bên anh, gần như là khích chịch.
– Có thể, có thể buông tay ra không? – Hạ Đồng nhìn anh liếm đôi môi khô khốc hỏi
– Thử nói xem. – Dương Tử không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược cô
– Không được. – Hạ Đồng miễn cưỡng nói ra hai từ này, sau đó cúi đầu xuống
– Tốt nhất là ngoan ngoãn như bây giờ cho tôi, bằng không cô đừng trách tôi. – Dương Tử lạnh lùng cảnh cáo, sau đó ngửa đầu uống ly rượu trong tay mình
– Tôi dù sao cũng là người, làm như là thú cưng của anh vậy, bắt tôi phải ngoan ngoãn. – Hạ Đồng bĩu môi nói thầm
– Nói lại xem. – Dương Tử nhìn cô, ánh mắt không gợn tí biểu cảm nào
– Không có gì đâu, tôi nói sẽ ngoan ngoãn mà. – Hạ Đồng kịch liệt xua tay, vội nói
Tên này bộ có bốn tai hay sao mà nghe cô nói? Rõ ràng cô nói nhỏ lắm mà, đúng là lợi hại, cô nên cẩn thận.
Hạ Đồng nhấp môi ngụm rượu cho bình tĩnh, ánh mắt liền bị thu hút, cô đến đây định sẵn có thêm kẻ thù, vả lại bị anh làm cho tinh thần căng thẳng, áp lực. Cô nên lấy lại vốn lẫn lời chứ!!!
– Dương… à thiếu gia này, tôi có thể qua đằng kia một lát không? – Hạ Đồng nhìn anh chớp chớp mắt chỉ tay về phía dãy bàn bày buffet.
Dương Tử không trả lời mà nhìn cô. Đến một lúc, anh mới mở miệng:
– Được.
– Cảm ơn anh. – Hạ Đồng như được trả tự do, không lo gì đã ba chân bốn cẳng bay đến bàn buffet
Dương Tử hơi nâng môi nhìn theo dáng người của cô.
Hạ Đồng nhìn món ăn bày trên bàn dài trải khăn trắng hoa văn, đôi mắt sáng rực, cô luôn nói, thức ăn là cách tốt nhất giúp cô vui vẻ, quả không sai.
Hạ Đồng nhanh tay cầm chiếc dĩa, sau đó gắp thức ăn lên dĩa, trong chốc lát, dĩa cô đầy thức ăn, cô tận hưởng từng cái một.
– Không phải người đi cùng Dương Tử đây sao?
Đang ăn uống say sưa, lại bị một giọng nói chanh chua điêu ngoa của một đứa con gái vang lên, Hạ Đồng nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện hai đứa con gái đang đi lại phía mình.
Cả hai đều ăn mặc đẹp đẽ, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, lại ra vẻ kiêu căng của một vị tiểu thư nhà giàu.
Hạ Đồng không nói gì vẫn lo ăn.
– Nhìn xem, cô ta ăn còn hơn là chưa từng được ăn no vậy, mà cũng đúng, thứ nghèo mạt gặp những món ăn ngon này làm sao nhịn được. – Vy Vân cất cao giọng
– Liên quan đến cô không? – Hạ Đồng hỏi ngược, hai người này không phải trong trường cô, chắc là tiểu thư nhà nào được mời rồi.
– Không hiểu sao Dương Tử lại chọn đứa như mày đi cùng, à, quên mất, mày là trợ lý nên đi theo cũng đúng, làm tay sai thôi mà, ra vẻ gì chứ. – Đoản Ngọc hừ nhạt nói
– Tôi nói hai vị tiểu thư biết, tôi có thế nào, cũng chưa đến hai người quyết định, Dương Tử chọn tôi đi cùng không phải chọn hai cô, nên tôi hiểu, hai cô ghen ăn tức ở thôi mà. – Hạ Đồng khôn khéo trả lời
– Mày… mày dám…
Qủa nhiên, cả hai bị lời nói của cô chọc đen thui mặt mày, không nói nên lời.
– Con ranh…
Vy Vân giơ tay cao định tát cô nhưng cánh tay vừa giơ lên không trung liền bị cánh tay rắn chắc khác nắm lại, Hạ Đồng nhìn chủ nhân bàn tay đó, mở to mắt.
– Sinh nhật của tôi, đừng để tôi mất vui. – Dương Tử buông bàn tay Vy Vân ra, thái độ không hề có tức giận
– Dương Tử, cậu chọn đâu ra con nhỏ này đi cùng vậy, không biết lễ phép với đàn chị gì cả. – Đoản Ngọc không cam tâm nói
– Xin lỗi đi.
Dương Tử lãnh đạm nói, không biết là anh đang bảo cô hay hai người bọn họ xin lỗi nữa?
Hạ Đồng nhìn anh, nếu như trong phim, thì người xin lỗi là cô thì phải!??
– Nghe chưa? Còn không xin lỗi? – Vy Vân đắc ý cười
Hạ Đồng mím môi nhìn Dương Tử, cô có làm gì sai đâu mà kêu cô xin lỗi, vả lại, cả bốn người bọn họ đang là trọng tâm, ai cũng nhìn cả.
– Người tôi nói, là hai cô. – ngữ khí của Dương Tử toàn là lạnh lẽo tột độ
– Cậu đùa sao? – Đoản Ngọc không dám tin, Dương Tử lại bảo bọn họ xin lỗi cô?
Hạ Đồng to mắt nhìn Dương Tử, anh bảo bọn họ xin lỗi cô? Cho dù cho cô, cô cũng không dám nghĩ người anh bắt phải xin lỗi là hai bọn họ.
– Người đi cùng tôi mà hai cô cũng dám to tiếng, còn xem Dương Tử tôi ra gì. – Dương Tử không quan tâm bọn họ mất mặt bao nhiêu
Lời anh vừa dứt, xung quanh nổi lên một trận gió, làm Hạ Đồng cảm thấy lạnh cả xương sống, đừng làm cô càng ngày càng có nhiều kẻ thù chứ? Cô còn học ở trong trường Nhuận Lâm lâu dài mà.
– Thế nào? – Dương Tử nhàn nhã hỏi
Đoản Ngọc cùng Vy Vân nhìn nhau, bọn họ làm sao dám cãi lời anh, bọn họ sớm đã biết tính cách của anh, anh là người không nên chọc, cái gì của anh cũng đừng chạm tới, hậu quả khó lường.
– Xin lỗi. – đồng loạt cả hai mím môi thốt ra hai từ, trong lòng không phục.
– Không cam tâm? – Dương Tử nhìn hai người cười như không cười
– Không có. – cả hai lắc tay lia lịa
– Như vậy được rồi. – Hạ Đồng kéo kéo tay áo của anh
– Đi.
Dương Tử quăng một từ lạnh lẽo, sau đó luồn tay ra sau ôm eo cô, ngang nhiên kéo cô đi.
Hạ Đồng luýnh quýnh, không nghĩ ngợi, vẫn để anh ôm eo mình đi lại chiếc ghế sô pha lúc nãy ngồi, tay cô vẫn cầm dĩa thức ăn.
– Cảm ơn. – Hạ Đồng lí nhí nói, sau đó bỏ chiếc pancake vào miệng cho bớt bối rối
– Không phải nói sẽ ngoan ngoãn sao? Chỉ đi được ba phút đã có chuyện. – Dương Tử đánh ánh mắt lạnh lùng cho cô
– Đâu phải tại tôi, là bọn họ gây sự trước. – Hạ Đồng chu mỏ bất mãn
– Còn cãi, ngồi yên cho tôi. Còn nữa, bỏ dĩa thức ăn xuống. – Dương Tử liếc cô một cái, sau đó nhìn dĩa thức ăn trên tay cô
– Cho tôi ăn đi mà. – Hạ Đồng năn nỉ
Dương Tử lại không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng.
– Ăn một chút nữa thôi mà. – Hạ Đồng vẫn ra sức năn nỉ, cô đi cùng anh đến dự tiệc, anh không cho cô ăn không phải cô làm ăn lỗ vốn sao?
– Thử ăn xem. – Dương Tử vẫn duy trì thái độ như cũ
Rõ ràng không cho cô ăn mà, đáng ghét, biết rõ cô thích ăn mà còn cấm cô ăn, cô ăn vẫn chưa no chứ bộ.
Hạ Đồng phồng mang trợn má đặt dĩa thức ăn xuống trong sự luyến tuyến không thôi.
– Dẹp bộ mặt đó của cô ngay. – Dương Tử nhìn cô lạnh lùng nói, bàn tay vẫn không buông eo cô ra
Hạ Đồng chu mỏ xụ mặt xuống, bây giờ là sao chứ, rõ ràng đi cùng anh vậy mà còn bị anh ức hiếρ, đúng là Lâm Hạ Đồng cô sống dở chết dở với anh mà.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc