Đi lẩn quẩn trong phòng mong tìm cách trốn đi nhưng nếu đi anh có làm gì cô không chứ? Hạ Đồng khẽ thở dài ão não, ngồi phịch xuống giường cô suy nghĩ mãi nhưng không ra cách nào chuồn, đành đến đâu hay tới đó.
_Cạch
Cánh cửa phòng Hạ Đồng đột ngột mở ra, Dương Tử bước vào, khiến cô ngạc nhiên kinh, tên này có khi nào vào phòng cô đâu, mà cũng phải chắc kiểm tra coi cô có trốn không chứ gì?
– Rất tốt, không bỏ trốn.
Đó là câu đầu tiên anh nói.
Thì ra anh nghĩ cô trốn đi. Lâm Hạ Đồng cô nhìn sao cũng không lưu manh bỏ chạy nha. ( Vậy ai mới có ý nghĩ kiếm cách chuồn vậy? Chắc tôi quá à )
– Đương nhiên, tôi sẽ không trốn, tôi biết, trốn cũng bị anh bắt về. – Hạ Đồng miễn cưỡng cười lấy lệ với anh
– Biết vậy thì tốt. Gà mái…
– Đừng kêu tôi bằng gà mái, nếu không, tôi không đi. – Hạ Đồng chặn ngang lời anh, cũng khâm phục mình, sao hôm nay cô dũng cảm quá vậy ta.
– Cô có quyền yêu cầu với tôi sao? – Dương Tử đánh ánh mắt lạnh qua cho cô
– Có. – Hạ Đồng nuốt nước bọt, hôm nay, cô ăn trúng gì mà gan dữ vậy trời?
Dương Tử im lặng, nhìn cô, Hạ Đồng càng căng thẳng hơn.
– Dám không? – Dương Tử lạnh lẽo phun ra hai từ
– Hả?
Hạ Đồng nhìn anh, ý anh là cô có dám yêu cầu với anh không phải không? Cô dám không?
– Dám hoặc không? – Dương Tử khóe môi nhếch lên một đường nhạt
– Dám… – Hạ Đồng cúi đầu thấp nói nhỏ nhất có thể, cô không có can đảm nói chữ “Dám” to rõ đâu.
– Hử?
– Không dám.
Cuối cùng cô cũng bị khí thế từ anh tỏa ra làm gục ngã ý chí, chỉ đau lòng nói ra hai từ, phát ra như có như không.
– Nói lớn một chút.
– Không dám. – Hạ Đồng tăng volume lên một chút, cũng không khá lắm
– Lớn hơn.
– Không dám, không dám. – Hạ Đồng gần như la lên
– À, thì ra không dám. – Dương Tử lại nhìn cô cười như không, càng làm cô thấy giờ tử thần gần hơn.
– Hihi, sinh nhật vui vẻ nha, tôi đi xuống nhà. – Hạ Đồng liền lấy cớ, cười như con ngố, đứng lên chạy
– Cô dám bước ra cánh cửa, tôi lập tức làm cô không đi được nữa. – Dương Tử nhẹ nhàng uy nghiêm nói một câu, đồng thời xoay người nhìn cô đang đứng rất gần cánh cửa
Hạ Đồng sợ hãi buông tay đang cầm nắm đấm ra, cô chỉ muốn xuống nhà thôi anh làm gì nặng lời thế, à không tên này nói làm thật, có khi làm chân cô đi không được đó chứ.
– Haha, tôi nói chơi, tôi không ra ngoài nữa. – Hạ Đồng thấy ám khí nặng nề liền cười ha hả, sau đó cúi đầu đi lại ghế ở bàn học ngồi xuống
Lúc nào đứng trước mặt tên heo đực này, cô gần như bị luồn hơi khí từ anh tỏa ra hút cạn dũng khí, không dám cãi lại, không dám phản kháng, chỉ im lặng và nghe.
Cô chẳng qua đến đây thực hiện làm theo hợp đồng, cô nhớ cô đâu bán thân hay vào làm osin đâu, sao mà cứ khuất phục dưới chân tên heo đực này vậy!??
Không khí thật sự ám khí rất nặng nha, Dương Tử vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, gần như không chớp mắt một cái, Hạ Đồng lại cứ cúi thấp đầu nhất có thể, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy mức sát thương của anh đang hướng thẳng đến cô.
Cứ thế này, cô có ngày bị áp lực chết mất!!!
Không chịu nổi, cái mạng nhỏ của cô quả thật không chịu nổi!!!
Cuối cùng, Hạ Đồng chịu không nổi nữa, đành nuốt nước bọt căng thẳng nói:
– Anh, anh định nhìn đến bao giờ?
Dương Tử hơi nheo mắt nhìn cô gái ngồi trước mắt mình, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp được nữa, không hiểu sao anh lại thích dáng vẻ này của cô.
– Đứng lên. – Dương Tử nhẹ nhàng uy nghiêm ra lệnh
Hạ Đồng ngoan ngoãn đứng lên, đầu cúi xuống nhìn nền gạch.
– Đi.
– Hả!??? Đi, đi đâu? – Hạ Đồng hơi ngẩng đầu lên một chút, hỏi
– Với bộ dạng này, định làm tôi mất mặt hay sao? – Dương Tử đánh ánh mắt lạnh cho cô
Hạ Đồng nhìn xuống từ chân lên trên, bộ cô xấu lắm sao? Hình như vậy…
Ý, mà cô xấu thì đừng chọn cô đi chứ? Phải rồi, cô có thể lấy cớ này để ở nhà mà, sao cô không nghĩ ra nhỉ?
Hạ Đồng tủm tỉm cười, cuối cùng cũng kiếm được cách ở nhà rồi.
– Đừng nghĩ lấy cớ đó để không đi, cô xấu, cũng phải đi.
Hạ Đồng nghe Dương Tử nói câu này xong, thì hết cười nổi. Bộ anh nghe được cô đang suy nghĩ gì sao? Đáng sợ, cô phải đề phòng tên này!!!
– Nào có, chỉ là, chỉ là nghĩ hôm nay sinh nhật anh nên mua quà gì tặng thôi. – Hạ Đồng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh cười xuề xòa
– Tốt nhất là vậy, để tôi biết cô trốn, thì cô chết với tôi.
Dương Tử lạnh lùng cảnh cáo cô, sau đó sảy bước đi ra ngoài cửa.
Hạ Đồng líu lưỡi, chắc tối nay cô phải chuẩn bị tâm lý đây, đành chấp nhận số phận bi thương rồi.
Hạ Đồng ngậm ngùi đi theo sau anh.
Dương Tử đưa cô đến một cửa hàng salon hạng sang, Hạ Đồng choáng ngộp khi bước vào, nó thật to lớn và sang trọng, cứ như đây là thế giới dành cho phái nữ làm đẹp vậy, xung quang toàn mĩ phẩn, son phấn, quần áo, giày dép, trang sức, nhìn mà cô hoa cả mắt.
Hạ Đồng nhí nhố chạy lại xem đồ làm đẹp, giày, trang sức, mỹ phẩm, quần áo,… cô xem từng cái, mắt cũng lóa sáng lên. Thích quá đi!!!
– Tiểu thư, mời cô vào trong!!!
Một nhân viên nữ đi lại phía cô, khẽ hành lễ nói.
– Hả? Vào trong?
Hạ Đồng như nai vàng, bảo cô vào trong làm gì? Không lẽ lại có ý định xấu với cô?
– Tiểu thư, mời cô vào trong!!! – nữ phục vụ một lần nữa lặp lại
– Vào đi, họ sẽ make up cho cô. – Dương Tử ngồi vào chiếc ghế sô pha dành cho khách ngồi đợi, hai chân vắt chéo, tay cầm một quyển tạp chí xem.
– Ờ.
Hạ Đồng ờ một tiếng, sau đó chầm chậm đi theo sau nữ phục vụ vào bên trong.
Trong đây, có đến năm phục vụ nữ, Hạ Đồng không biết, chỉ make up thôi, chỉ cần một người thôi, cần gì nhiều vậy chứ?
– Tiểu thư, mời cô cởi đồ ra. – nữ phục vụ 1 (NPV1) nói
– Hả!? Có thể không cởi không? – Hạ Đồng ngại ngùng hỏi
– Chúng tôi sẽ tắm và massage cho tiểu thư. – NPV2 tiếp lời
– Không cần, không cần, trang điểm và thay đồ là được rồi. – Hạ Đồng vội xua tay
– Tiểu thư xin cô hợp tác, cô làm vậy chúng tôi làm sao ăn nói với thiếu gia. – NPV3 nói
– Chị, em không quen cho người khác tắm, massage ình, em có thể tự làm không? – Hạ Đồng nhỏ giọng hỏi
– Tiểu thư, tiết là không thể, xin cô cởi đồ ra. – NPV4
– Không cởi, tôi không cởi, thà ở đây luôn chứ không cởi.
Hạ Đồng quyết liệt nói, đáng lý cô định cởi nhưng mà nghĩ lại, cái này dùng được nha, khỏi cởi bằng khỏi make up được, sẽ không đi dự tiệc. Sao cô thông minh vậy ta?
– Tiểu thư, xin cô cởi ra. – NPV5
– Không.
Hạ Đồng nắm chặt áo mình, cô không cởi, đố làm sao make up được, cô không muốn dự tiệc đâu, cô càng không muốn kẻ thù càng nhiều đâu.
– Tiểu thư…
Bọn họ bất đắc dĩ nhìn nhau, cho đến khi NPV1 nói nhỏ vài câu gì đó với bốn người kia rồi bỏ ra ngoài, linh cảm Hạ Đồng chấn động mạnh, bất ổn, bất ổn, rất bất ổn.
Cho đến ba phút sau, Hạ Đồng đang ngồi ở chiếc ghế sô pha, lại bị tiếng bước chân đều đều của ai đó phá vỡ đi bầu không khí im ắng, cơ thể Hạ Đồng vô thức run lên, luồn khí lạnh lẽo này… không lẽ….
Đừng nha, đừng nói là kêu Dương Tử à!??? Cô, còn muốn sống đó!!!
Hạ Đồng nuốt nước bọt, khẽ ngước đầu lên, lặp tức chạm vào ánh mắt đen thâm thúy, lạnh như chứa băng trong đó.
Không, phải, chứ!!!!!!!
– Ra ngoài hết. – Dương Tử hai tay đút vào túi quần mình, lãnh đạm nói với nhân viên
– Vâng, thiếu gia.
Lần lượt năm nữ phục vụ bước ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn mình cô và anh.
Hạ Đồng đột nhiên lạnh hết sống lưng, rõ ràng lúc nãy bật máy lạnh cũng không lạnh như bây giờ. Chỉ nói, do anh tạo ra thôi.
– Xin, xin chào. – Hạ Đồng cười như con ngố giơ một tay lên nói với anh
– Nghe nói, cô không chịu cởi đồ ra để họ tắm massage cho? – Dương Tử rất từ tốn nói hết câu, lại dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô
– Hả!? Hình như, hình như họ hiểu lầm rồi. Tôi nói cởi mà. – Hạ Đồng liếm đôi môi khô khốc nói.
– Vậy sao? – Dương Tử nhìn cô cười như không cười
– Vậy đó. – Hạ Đồng căng thẳng trả lời
– Nếu cô không cởi, tôi sẽ giúp cô cởi.
Hạ Đồng nghe xong trừng mắt lớn, anh vừa nói gì? Cô có nghe nhầm không? Tên này, sao liều mạng vậy? ( hết từ miêu tả anh ấy rồi )
– Không, tôi tự cởi, anh ra đi, tôi sẽ nhanh ra thôi. – Hạ Đồng cười lấy lòng
Dương Tử không thèm trả người, chỉ “khuyến mãi” khuôn mặt lãnh đạm, sau đó qua bước đi.
Hạ Đồng khẽ rùng mình, đáng sợ, rất đáng sợ nha!!! Cô nhiều chiêu trò như thế, từ trước đến giờ đều bị thất bại trong tay anh, đúng là kẻ thù, oan gia mà.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc