Khẽ động đậy mi mắt, Hạ Đồng từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên là Khiết Đạt đang gục đầu bên giường ngủ ngon lành, hơi ngạc nhiên khi anh nằm cạnh mình nhưng thoáng nghĩ lại chắc vì mệt thôi, không muốn làm phiền anh nên cô khẽ động đậy làm anh cũng thức giấc theo. Anh ngóc đầu dậy thấy cô thức nên mỉm cười hỏi:
– Em thức rồi hả? Có đói không? Anh có mua bánh cho em nè. – anh quơ tay cầm lấy hộp bánh ngọt đưa trước mặt cô
– A bánh ngọt, cảm ơn anh. – vừa nghe hai từ “bánh ngọt” Hạ Đồng lập tức nhận lấy hộp bánh, mắt sáng rỡ quên cả việc mình mới trải qua
Anh phì cười trước thái độ của cô, lúc nãy đợi gần tiếng đồng hồ mà cô vẫn không tỉnh nên anh thiếρ đi, không ngờ cô lại thức. Qúa lơ đãng mà.
– Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu. – anh lau nhẹ vệt bánh kem trên khóe môi của cô nhẹ nhàng nói
– Có anh mà, lỡ anh cũng giành với em sao? – cô ngây thơ đáp miệng vẫn ăn miếng bánh
– Ngốc, nếu anh muốn anh mua cho anh có cần mua cho em không đâu. – anh vỗ nhẹ trán cô cho thông
– Ừ hen em quên mất hihi mà cũng phải đề phòng. – cô vẫn phòng ngừa sợ anh tranh phần bánh với cô
– Ừ mà Hạ Đồng anh hỏi em câu này nhé. – Khiết Đạt hơi nghiêm túc hỏi
– Anh cứ nói. – cô vừa ăn vừa nhìn anh nói
– Nếu anh nói anh yêu em thì em sẽ thế nào? – Khiết Đạt nghiêm túc hỏi và phần kì vọng câu trả lời
Cô hơi bất ngờ trước câu hỏi của anh, suýt mất nghẹn.
Sao lại hỏi cô có yêu anh không chứ? Dù sao thì cô cũng xem anh là một người bạn tri kỉ, một người anh trai, ngoài ra làm sao có tình cảm đặc biệt được chứ?
Nhưng suy nghĩ lại chắc anh đùa nên cũng muốn đùa theo.
– Nếu anh yêu em thì em cũng yêu anh. – cô cười tươi đáp lại
– Thật sao? – anh nở nụ cười nhưng đa nghi hỏi
– Thật, anh hỏi em nếu anh yêu em thì em sẽ thế nào, thì em sẽ nói em sẽ yêu anh.
Cô ngây thơ đáp lại, nhưng lời nói đùa của cô lại làm cho anh thêm kì vọng hơn nữa, thật trớ trêu liệu điều này có làm anh hạnh phúc hay sẽ làm anh tăng thêm đau khổ?
– Ngon quá cảm ơn anh. – Hạ Đồng lau miệng mình cười tươi nói
– Không cần cảm ơn miễn em vui là được. – Khiết Đạt đáp thầm
– Anh nói sao? – cô nghe không rõ ấy thắc mắc hỏi
– Không có gì cả. – anh cười đáp
– Mà anh không học ngồi đây với em suốt tiết sao?
– Ừ cũng xem là thế. – anh đáp, làm sao có thể nói là trong khi cô ngủ thì anh kiếm Gia Uyển chứ, chắc chắn cô sẽ la anh mất.
– Xin lỗi đã làm phiền anh. – cô hối lỗi nói
– Anh phải là người nói xin lỗi mới đúng, tại anh mà. – anh giành lỗi qua mình
– Không, đáng lẽ tại em, anh đừng trách mình nữa. – cô lại giành qua mình
– Này em định giành với anh hoài sao?Ngốc quá. – anh gõ nhẹ trán của cô
– Hì, tại anh giành với em trước mà, mà thôi tạm biệt anh em về trước nha bye bye. – cô vẫy tay tạm biệt anh chạy ra khỏi phòng
Anh còn định chở cô về, nhưng cô lại chạy mất.
Anh cười khổ mặc dù lúc nãy cô nói sẽ yêu anh nhưng anh biết đó chỉ là lời nói đùa, cô không biết anh nói thật sao mà đùa chứ, nhiều lúc anh rất ghét tính của cô đôi lúc ngây thơ quá lại làm đau người khác.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc