Không cần gõ cửa Khiết Đạt mở luôn cửa phòng của Gia Uyển bước vào, cô đang khóc nức nở trên giường, vừa nhìn thấy anh liền chạy nhanh tới miệng thì toe toét cười vì nghĩ rằng mình được tha thứ.
– Có phải anh đã tha lỗi cho em không? Em biết anh yêu em mà. – Gia Uyển cười tươi nói liên hồi
– Im đi, tôi có nói tha cho cô sao?
Cười chưa được bao lâu nụ cười trên môi Gia Uyển tắt hẳn khi nghe anh nói thế, hơi nhăn mặt nhưng sau đó cô cố giữ bình tĩnh nói:
– Anh yêu em mới đến đây gặp em đúng không?
– Từ trước tới giờ tôi chưa từng nói yêu cô, tôi đến đây chỉ vì chuyện của cô gây ra thôi. – Khiết Đạt hừ nhạt đáp lại
– Anh… xin anh, em yêu anh lắm, em chỉ vì anh thôi… em thật sự rất yêu anh mà. – Gia Uyển lại òa khóc nấc lên
– Yêu tôi mà cô làm thế sao? Tôi nói cho cô biết nhanh chóng biến mất khỏi mất tôi, từ nay mà tôi thấy cô thì đừng trách. – Khiết Đạt hâm dọa
– Không, em yêu anh. Em không thể để anh đến bên con nhỏ đó, em thật sự không chịu nổi. – Gia Uyển không cam lòng phản kháng lại
– Câm mồm cho tôi, cô làm em ấy ra thế mà giờ con dám nói thế sao? Tôi chưa đánh cô là may lắm rồi. – Khiết Đạt căm giận quát lớn
– Anh… em yêu anh… dù anh có chán ghét em, có yêu ai đi nữa thì xin anh đừng xua đuổi em đi, em thật sự không thể sống thiếu anh được mà. – Gia Uyển tiếp tục khóc lóc nài nỉ anh
– Nhưng xin lỗi tôi không hề yêu cô.
– Nhưng em yêu anh mà.
Vừa dứt lời Gia Uyển chạy ngay đến hôn lên môi anh, lúc đầu anh hơi chững người nhưng nhanh chóng đẩy cô ra nhưng cô không chấp nhận sự xua đuổi của anh nên cứ xấn tới. Khiết Đạt tức tối đẩy mạnh Gia Uyển ra làm cô ta té xuống sàn, anh lấy tay quẹt miệng mình nhìn Gia Uyển mặt lạnh nói:
– Cút xéo khỏi mắt tôi, tốt nhất là cô hãy đi ra nước ngoài nếu không đừng trách tôi ác. – Khiết Đạt giận dữ cảnh cáo
– Anh không yêu em nữa có phải vì con nhỏ đó không? – Gia Uyển không khóc nữa hỏi ngược lại anh
Hơi sững người trước câu hỏi của Gia Uyển nhưng nhanh chóng Khiết Đạt lấy lại sự bình tĩnh ban đầu anh đáp lại.
– Phải thì sao mà không phải thì sao?Tôi không có nghĩa vụ nói cho cô biết
– Anh thật sự đã yêu nó. – Gia Uyển nói xong lại cười phá lên
– Tôi yêu em ấy. Bây giờ cô hài lòng rồi chứ? Nhanh chóng cút khỏi đây nếu không tôi nhất định sẽ làm cô phải hối hận.
– Lâm Hạ Đồng, tao hận mày, tao hận mày.
Gia Uyển như người điên đập phá đồ đạc, điên cuồng hét lên.
Khiết Đạt đi khỏi phòng của Gia Uyển, chạy xe về trường nhưng nghĩ cô cũng thức rồi nên thuận đường mua cho cô chiếc bánh ngọt rồi mới quay xe về trường.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc