Gia Uyển đang giận điên tiết cả người cô lại cứ nói kich động vào thêm càng làm cô ta tức điên hơn nữa, đang giận sẵn đang có cô nên cứ trút giận lên không thương không tiết.
Máu từ trán của cô do đập mạnh vào tường chảy từ từ xuống trên khuôn mặt luôn tươi sáng của cô, một phần khuôn mặt bị nhòe đi vì màu đỏ của máu, màu trắng của chiếc áo cũng thế dính máu toàn máu.
Thê thảm.
Hai từ quá đơn điệu nhưng đủ diễn tả tình trạng của cô hiện tại.
– Hôm nay tao không ày bài học thì tao chẳng phải Trác Gia Uyển. – Gia Uyển hắt ánh mắt khinh khỉnh chen lẫn sự mưu mô hiểm ác
– Hừ… tôi đã lãnh đủ rồi còn gì nữa cứ đem ra. – cô hừ nhạt, bây giờ cô bất cần tất cả, mặc cô có sống hay chết chẳng ai quan tâm hay rơi một giọt lệ đâu mà lo.
– Mày dám dùng gương mặt cám dỗ Khiết Đạt, nếu trên mặt mày có vết sẹo thì sao ta? Chắc đẹp lắm, phải không? – Gia Uyển tay nâng niu con dao bén lúc nãy, nhìn cô cười gian ác
Chị ta muốn làm gì cô? Mặc dù biết cô ta ác nhưng cô lại không ngờ đến mức này, cô ta muốn làm gì khuôn mặt cô, hủy hoại nó sao? Đánh, mắng chửi, hạ nhục giờ lại phá khuôn mặt cô, cho dù có nghĩ cô cũng không nghĩ đến mức độ này, nó thật sự quá tàn nhẫn và ác độc mà.
– Để tao xem mày còn có thể dụ dỗ ai khi mà khuôn mặt mày xấu xí đi, chẳng qua Khiết Đạt chỉ yếu lòng một chút thôi nhưng đây lại là hậu quả ày đó, ráng mà chịu đi, đũa mốc mà chòi mâm son sao? Mơ đi.
Gia Uyển khuôn mặt lộ rõ vẻ căm phẫn cầm con dao từ từ tiến lại phía cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt nhìn con dao vẻ thích thú tay thì không ngừng nâng niu, cứ như “thú cưng” vậy.
Hạ Đồng biết mình xảy ra chuyện chẳng lành rồi, nhưng trong lòng cầu mong ai đó hãy đến cứu cô. Liệu có ai đó đến cứu cô không?
Lăng Hạo… cô cần sự quan tâm của Lăng Hạo, những câu chuyện vui anh kể, những lúc chọc ghẹo cô. Trong ngôi trường này, người thân thiện với cô nhất chỉ có Lăng Hạo.
Con dao thì ngày càng kề sát mặt của Hạ Đồng, ngày càng gần rồi chạm vào một bên má, cảm giác khi vừa chạm vào làm cô thấy lạnh cả người, nhắm mắt lại chờ điều sắp đến dẫu biết rằng nó sẽ xảy ra như mình nghĩ.
– Tao sẽ ày không dám ra ngoài gặp ai.
_Rầm
Cánh cửa nhà kho đột ngột bị ai đó đá bung ra, sững sờ, Hạ Đồng mở mắt ngước nhìn người đó, thầm cảm ơn vì anh đến kịp lúc, nhưng cũng có chút giận vì lí do cô ra thế này vì anh mà.
Có phải, lần trước cũng là anh cứu cô không?
– Cô đang làm cái quái gì thế? – Khiết Đạt tức điên hét lên
– Em… em… – Gia Uyển chợt lắp bắp rớt cả con dao trên tay
– Em cái gì? Tôi hỏi cô đang làm gì em ấy. – Khiết Đạt khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ mà hét
– Em chỉ… chỉ… – Gia Uyển lắp bắp đáp chẳng nên lời
– Tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng, tốt nhất cô tự mình mà liệu. – Khiết Đạt mặt lạnh lùng chĩa tay về phía Gia Uyển
– Anh… anh đừng làm vậy… em chỉ quá yêu anh nên mới làm thế thôi… em yêu anh mà Khiết Đạt. – Gia Uyển nắm vạt tay Khiết Đạt lay lay rồi khóc lên
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc