– Để tao xem hôm nay ai sẽ cứu mày.
Gia Uyển giọng nhẹ nhàng ẩn hiện nụ cười đầy tà niệm, rút trong túi áo ra thanh dao nhỏ sắc bén, ánh sáng qua lưỡi dao chiếu sáng tới mặt Hạ Đồng.
Ý thức mách bảo Hạ Đồng rằng sắp có chuyện chẳng lành với cô, cả người run lên nhè nhẹ, sắp có án mạng rồi, cô chẳng muốn chết sớm thế đâu.
– Cô… cô định làm gì? – Hạ Đồng cố giữ bình tĩnh nói
– Mày đừng hỏi tao, đi mà hỏi con dao này, chỉ cần nó muốn tao sẽ không đảm bảo an toàn ày. – Gia Uyển giọng đều đều vuốt ve con dao
– Chị… chị đên rồi, có biết sẽ chết người không? – Hạ Đồng run bật người, Gia Uyển điên rồi, sao cô ta lại dám đùa với dao chứ?
– Điên, tao điên chỉ vì mày thôi, hôm nay tao sẽ làm ày chẳng dám nhìn mặt ai.
Gia Uyển nhẹ nhàng từng bước từng bước một tiến lại phía Hạ Đồng, tay cầm con dao đưa lên trước mặt cô một cách thờ ơ.
– Chị… chị tính làm gì… thả tôi ra.
Hạ Đồng giãy giụa phản kháng, lại bị hai tên con trai lúc nãy túm lại, nhưng mà mặc cô la hét, bản thân vẫn không thoát ra được.
– Sợ rồi sao? Sao lúc đầu mày dám đến bên Khiết Đạt lại không nghĩ đến hậu quả, tao đã cảnh cáo mày rồi tại mày ngoan cố thôi. – Gia Uyển tay vẫn nâng niu con dao trên tay quơ trước mặt Hạ Đồng
– Chị đừng làm bậy… tôi… sẽ điện báo cảnh sát đó.
Hạ Đồng bắt đầu cảm thấy bất an, cảm giác sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy toàn cơ thể của cô, lúc này cô như cá nằm gọn trên thớt chỉ cần “bụp” cô sẽ đi ngay tại chỗ.
– Haha… mày tưởng mày còn gọi điện cho cảnh sát được sao? Mày tưởng tao sợ sao? – Gia Uyển cười phá lên như đang nghe một chuyện vô cùng nực cười, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc
– Chị thật sự điên rồi mà, chị mau thả tôi ra, nếu không… nếu không…
– Nếu không sao? Như thế này phải không?
_Bốp
Gia Uyển tát mạnh Hạ Đồng một cái làm cô choáng váng té sang một góc, đầu đập mạnh vào tường làm cô đau buốt cả đầu, tay ôm nhẹ má mình xoa nhẹ cho bớt đau, trên trán khẽ rỉ máu chắc do va chạm vào tường lúc nãy.
– Mày gan lắm dám đối đầu với tao, tao sẽ ày biết thế nào là lợi hại.
_Bốp… Bốp… Bốp
Liên tục Hạ Đồng được “nhận” ba cú tát không thương tiếc, đau, đau lắm, sao họ làm thế với cô, họ tưởng cô muốn sao, muốn đến đây chịu đựng những điều này sao, đáng nhẽ cô phải đang bên cạnh Tiểu Lạc, bên Thi bên mấy đứa trẻ, họ biết cảm nhận của cô không?
Nước mắt bỗng tuôn trào từ khóe mắt chạy dọc xuống má rồi chan hòa ở cổ, cố kìm nén nước mắt xuống, cố kìm cơn nấc nhưng không thể, chịu đựng thế quá đủ rồi, kiên cường được ích gì chứ chỉ càng làm tổn thương mình thêm thôi.
– Khóc hả? Tao còn nữa mày khóc chi vội thế? Còn dài mà. – Gia Uyển cười một tràng đắc ý
– …
Hạ Đồng chẳng đáp lời, có lẽ cô muốn mặc cho số phận an bài, tới đâu thì tới đó nếu như có thể cô cầu mong có ai đó đến cứu cô.
Gia Uyển thu lại con dao nãy giờ đang “đùa giỡn” với Hạ Đồng, ngoắc cho đám người phía sau ra ám hiệu, bọn họ khiêng ra chiếc lồng sắt mà bên trong toàn là chuột. Con nào con nấy nhúc nhích làm cô thấy ớn cả người thì ra người đều đặn tặng cho cô là Gia Uyển sao? Nhưng khoan tính chuyện đó, bây giờ cô ta đang định làm gì cô?
– Cô… cô định… định làm gì? – Hạ Đồng nói trong nước mắt giọng khàn đi hẳn và sợ hãi xen lấn
– Ba ngày nay tao tặng mày hộp quà chắc mày thích lắm giờ tao khuyến mãi mày đám chuột này, thấy tao tốt với mày không? – Gia Uyển cười gian trá, ánh mắt hắt lên vẻ độc ác kiêu căng và thích thú
– Chị… chị đừng làm bậy… tôi… tôi sẽ la lên đó. – Hạ Đồng cả người run lẩy bẩy
– Mày cứ la thoải mái đi sẽ chẳng có ai biết đến đâu. – Gia Uyển cười đắc ý
– Chị… chị điên thật rồi… tôi làm gì chứ… – Hạ Đồng ấm ức rít lên, phải, cô làm nên lỗi chứ?
– Mày còn hỏi tao, tất cả là tại mày, tại mày hết, nếu không tao đã không ra thế này, tao đã không bị qua khu B, đã không bị Khiết Đạt bỏ rơi, mày còn dám nói chẳng liên quan, mày thật là vô sĩ mà. – Gia Uyển tức điên hét toáng lên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống
– Tôi thật sự không biết… nếu chị không làm gì tôi thì sao qua khu B, nếu chị không ghen tuông bậy bạ thì chị đã không mất Khiết Đạt… tôi chẳng làm gì cả, chỉ tự chị làm mà thôi giờ lại nói tôi. – cô cũng tức điên la lên, cô có làm gì chứ là tự chị ta làm tự mình tự chịu.
Mày… mày dám dạy đời tao sao? Tao ày chết.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc