Những đóa hoa cao lớn mộc mạc hướng về phía mặt trời mặc dù ánh nắng chói chang làm ọi thứ phải e ngại không dám ngước lên nhìn vậy mà nó vẫn dám đối mặt. Đó là sự kiên cường không khuất phục trước những khó khăn cũng chính vì điều này cô mới yêu thích nó.
Ngôi trường này sao lại trồng cả khu vườn hoa hướng dương chứ?
Đang mãi mê suy nghĩ thì từ xa có tiếng người la lớn:
– Tránh ra!Tránh ra mau.
Hạ Đồng vội quay đầu lại thì thấy một người con trai đang hối hả chạy, phía sau anh có một đám người mặt áo đen mặc hung tàn đuổi theo chưa kịp phản ứng thì cô đã bị anh đụng phải, thế là cả hai té nhào vô vườn hoa, Hạ Đồng bị anh bịt miệng lại nhưng tay cô cố vùng vẫy để thoát ra, bây giờ cô mới hiểu, sức nữ luôn không bằng sức nam, sức cô không đủ để thoát khỏi bàn tay anh nên đành cứ để anh bịt miệng mình như thế.
Đám người kia cứ đứng đó một lúc lâu thì mới bỏ đi, bây giờ anh ta mới bỏ cô ra, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại khí oxi thở, cô cau có mặt mày nhìn anh nói:
– Anh làm cái gì vậy?Sao lại kéo tôi vào đây?Anh có biết lúc nãy tôi suýt ngạt thở không hả?
– Chẳng phải bây giờ cô còn đang la tôi được sao mà còn nói. – anh ta bình thản đáp
– Chính anh tự nhiên xuất hiện rồi kéo tôi vào đây mà còn nói vậy hả? – Hạ Đồng tức tối nói
– Cũng may là có vườn hướng dương này nếu tôi mà bị bắt thì cô biết tay tôi. – anh ta nói đầy hâm dọa
– Tôi không ngờ cái trường này lại đi nhận những học sinh như mấy người hết bạc tình đến vô lí không biết phải trái gì hết. – cô hậm hực nói
Anh đứng dậy nhìn cô, bây giờ cô mới nhìn rõ anh. Sao mà ở đây ai cũng cao 1m86 hết vậy trời anh ta cũng không ngoại lệ, khuôn mặt như được tạo ra để thu hút con gái, chiếc kính gọng đen không che được đôi mắt hổ phách nhìn cô tỏ ra sự phớt đời, bất cần tất cả. Mái tóc phất phơ bay dưới gió. Nhìn qua rất giống thư sinh nho nhã bởi vì có chiếc kính gọng đen nhưng cũng không kém phần lãng tử.
Hai người đứng giữa vườn hướng dương này mà cũng thấy rõ chiều cao của hai người, nhìn vô là khỏi thấy cô đâu (cũng đúng cô chỉ cao có 1m60 vài centimet làm sao mà so bì được với một người cao 1m86 được). Nếu đem anh ra so sánh với tên heo đực lúc nãy thì chưa biết ai thắng ai thua về nhanh sắc.
– Hôm nay xui xẻo thiệt gặp gì đâu? – anh ta lên tiếng khó chịu, đồng thời phủi phủi chiếc quần bám ít đất của mình
– Anh nói vậy là ý gì?Anh có tin tôi kêu mấy người kia lại không?. – Hạ Đồng lăm le nói
– Nếu cô nghĩ cô làm được thì làm.
– Được cái này là anh nói đó nghen. – Hạ Đồng nói rồi ho vài tiếng, tay để lên miệng và hét lớn:
– NÈ MẤY NGƯỜI KIA ANH TA Ở ĐÂY NÈ,Ở ĐÂY NÈ!!!
– Ê muốn chết à, làm thiệt sao? – anh vội bịt miệng của cô đang gầm gú lên
– Buông… buông… ra.. – cô khó khăn nói
– Thiếu gia ở đó kìa. – bỗng tiếng của người nào đó vang lên, cô và anh ta đều nhìn lại đó là đám người lúc nãy đuổi
– Chết tiệt, bị phát hiện rồi, tất cả tại cô hết. – anh ta lườm cô một cái cũng đủ thấy anh ta đang rất giận
– Tôi đâu có cố ý tại anh chọc tôi thôi với lại tôi tưởng giọng tôi nhỏ lắm, bây giờ làm sao đây? – Hạ Đồng lo lắng nói (trời… cái giọng như “loa phát thanh” vậy mà nói nhỏ bó tay
– Còn làm gì nữa 36 kế chạy là thượng sách.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc