Vốn đang đau khổ ăn ăn cơm, thì một tiếng máy ảnh vang lên, sau đó là ánh sáng lập lòe chiếu vào người mình, Hạ Đồng ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông khá già dặn, tầm sáu mươi ngoài, trên tay còn đang cầm một chiếc máy ảnh.
– Ta xin lỗi vì làm phiền gia đình cháu, nhưng mà nhìn gia đình các cháu rất hạnh phúc nên ta mới không kìm được chụp một tấm hình.
– Bác hơi, bác hiểu nhầm rồi. Thật ra bọn cháu…
– Cháu đừng ngại, mặc dù hai cháu trông trẻ người nhưng nhìn vào rất hạnh phúc, ta sẽ không nói gì đâu. – bác cười hiền hậu nhìn cô
Trời ạ, bây giờ là gì nữa đây? Sao lại nói cô và anh là vợ chồng, còn Tiểu Lạc là con của cô và anh chứ? Hiểu lầm quá lớn rồi. Không xong, không xong.
– Chắc bác…
– Hay là bác… chụp hình cho gia đình cháu đi.
Lời nói này, là do chính miệng Dương Tử thốt ra.
Hạ Đồng tròn mắt nhìn anh, gì, gì chứ? Anh vừa nói chụp hình cho gia đình cháu sao? Rốt cục đang diễn ra trò gì hả trời?
Hạ Đồng đưa tên lên trán mình, bây giờ là gì đây? Sao lại thành ra hiểu lầm lớn thế này?
– Tiểu Lạc muốn chụp hình gia đình, Tiểu Lạc muốn. – Tiểu Lạc phấn khởi vỗ tay, có thể thấy sự mừng rỡ cùng hạnh phúc
– Nào cười lên. – người đó đưa máy ánh lên và nói
Cả ba người cùng hướng mắt về phái ống kính, Hạ Đồng cùng Tiểu Lạc nở nụ cười tươi, còn Dương Tử khẽ cong môi lên một đường đẹp đẽ, không quá nhạt cũng không quá chói.
Chụp xong người đó đưa hai tấm hình lấy liền cho cô, Hạ Đồng cầm lấy một tấm, anh một tấm, khẽ mỉm cười khi thấy hình ảnh hạnh phúc đó, Tiểu Lạc có vẻ rất vui và thích Dương Tử, có lẽ anh cũng tốt không vẻ bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo kia, chắc anh cũng đau khổ lắm khi cố tạo ình vẻ bọc đó.
Anh nhìn tấm hình một lúc lâu, khóe môi vô tri vô giác hơi nhấc lên, sau đó đút vào chiếc ví trong túi, nó được để trong một nơi rất cẩn thận và khi mở ra sẽ thấy ngay tấm hình.
Sau một bữa ăn tràn đầy đau thương dành cho Hạ Đồng, Tiểu Lạc đứng giữa cả hai, hai bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé nắm lấy tay anh và cô.
– Đi xe bus về nhé. – Hạ Đồng nhìn anh nói
– Không.
Ngay lấp tức anh nhìn cô lạnh lùng, lúc đầu khi đi anh không rõ xe bus sẽ thế nào đến khi lên rồi lại hối hận. Xe bus đó rõ ràng rất đáng dẹp bỏ.
– Sợ sao?
Hạ Đồng buồn cười nhìn anh, nhớ lúc nãy khi anh lên xe bus lại nhịn không được mà cười.
***
Hạ Đồng nắm tay Tiểu Lạc đứng ngay trạm đợi xe bus, Dương Tử đứng phía sau, sau anh lại có hàng tá con gái nhí nhố chen nhau đứng nhìn anh. Dương Tử không bận tâm đến họ, chỉ bận tâm đến con gà mái, biết anh lb đi ra ngoài sẽ gặp tình trạng này còn không cho anh đưa cả hai đi bằng xe riêng của mình.
– Xe bus đến rồi, lên thôi. – Hạ Đồng nhìn chiếc xe bus chầm chậm dừng ngay trạm, sau đó cùng Tiểu Lạc đi lên.
Dương Tử đi lên theo, thì đương nhiên đám con gái kia cũng theo sau.
Hạ Đồng cùng Tiểu Lạc chọn hai chiếc ghế trống ngồi xuống, trên xe đông người hẳn, nội những cô gái đi theo anh cũng chiếm diện tích rồi. Dương Tử khó khăn chen qua đám đông đứng ở chỗ cô ngồi. Tay phải đưa lên cao vịn vào cho đứng vững.
– Anh ấy đẹp trai quá đi.
– Hình có bạn gái rồi?
– Cái cô ngồi ngay chỗ anh ấy đứng đó, hình còn có con?
Không muốn nghe người mọi lời bàn tán đều lọt vào tai anh và cô, Hạ Đồng rất muốn giải thích người không tiện, Dương Tử khẽ quay qua dùng ánh mắt lạnh lẽo dọa bọn họ.
– Con trai lạnh lùng đúng là rất đẹp trai.
– Ước gì anh ấy là bạn trai tớ, tớ có chết cũng tình nguyện.
Dương Tử quả thật bị đám ruồi nhặng này làm phiền chết, nếu không phải đang trên xe bus lại còn có mặt Tiểu Lạc anh đã đuổi hết đám người này xuống xe chỉ còn ba người thôi.
Tâm trạng vốn đang bức bối, lại bị xe bus đột nhiên phanh lại làm anh hơi ngã về phía trước, xui một cái là anh lại đứng đối diện cô, trong nháy mắt khoảng cách giữa cô và anh trở nên rất gần, gần đến mức tim cô đập thình thịch một tiếng.
Hạ Đồng còn đang ngẩn ngơ nai vàng thì Dương Tử mặt vẫn lạnh tanh đứng cao người trở lại, dáng dấp cao lớn phủ lấy cô cùng Tiểu Lạc. Hạ Đồng thu hồi lại gương mặt đỏ ửng của mình, nhịp tim cũng đập lại theo tiết tấu bình thường.
– Hay là, hay là anhngồi xuống đi. – Hạ Đồng nhìn anh ngập ngừng nói
– Cô và Tiểu Lạc ngồi đi.
– Ngồi đi, dù gì anh đi xe bus lần đầu mà. Tiểu Lạc ngồi trên chân tôi được rồi. – Hạ Đồng nhanh chóng bế Tiểu Lạc lên ngồi trên đùi mình, còn một chiếc ghế bên cạnh ám chỉ anh ngồi vào
– Không cần.
– Ngồi đi. Nhiều người nhìn chúng ta kìa.
Dương Tử ngồi xuống một cách miễn cưỡng, còn ngồi chưa được lâu anh đã bế Tiểu Lạc qua mình, đặt Tiểu Lạc ngồi lên đùi anh.
– Không cần phiền anh đâu, Tiểu Lạc ngồi với tôi được rồi. – Hạ Đồng vội nói
– Im lặng cho đến khi đến khu vui chơi.
Dương Tử không quan tâm đến cô, chân mày anh tuấn nhíu lại, có cho anh lb, anh cũng không có lần sau đi lên xe bus.
***
Hạ Đồng quay về thực tại, nhìn anh. Không đi xe bus, chẳng lẽ đi bộ? Từ đây về nhà tình thương đi xe bus cũng đã mười phút, đi bộ chắc hai mươi phút quá.
– Anh định, định đi xe gì về? – Hạ Đồng nhìn anh dò xét
– Hai chân.
Dương Tử lại nhìn cô, lạnh lùng nói ra hai chữ này.
– Sao? Hai chân? Ba người sáu chân? So với xe đạp thì còn nhanh lb hơn. – Hạ Đồng lẩm bẩn trong miệng
– Tiểu Lạc, đi, anh dẫn em đi mua kem.
Dương Tử mặc cô đứng đó lầm bầm, dẫn Tiểu Lạc đến xe kem.
– Vậy đi.
Sau khi đã tìm ra phương án, Hạ Đồng vỗ tay một cái, vừa định nói ý kiến với anh thì quay qua người đã đi mất. Nhìn anh dắt Tiểu Lạc đi mua kem, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc. Ngay sau đó chạy đến nơi mình cần phải đến.
Dương Tử mua kem cho Tiểu Lạc xong quay trở lại chỗ lúc nãy lại không thấy cô. Lại biến đi đâu nữa rồi? Anh nhớ cô đâu phải thần đâu mà cứ biến quài vậy?
– Ê, tôi ở bên này.
Còn đang suy nghĩ xem cô chạy đi đâu, thì giọng la inh ỏi của cô đã vang lên, Dương Tử quay qua nhìn, cô kiếm đâu ra chiếc xe đạp vậy.
Hạ Đồng ngồi trên xe đạp lúc nãy đi đến chỗ thuê xe để thuê, được thuê trong vòng hai tiếng, cô cũng đã trình bày tận tình cho chủ thuê biết, còn phải khan cả cổ, miệng cũng con két mới có thể thuyết phục chủ xe hai tiếng sau đến nhà tình thương lấy xe. Rốt cục phải đưa thêm tiền.
Lần này quả thật ngân khố của cô bị giảm sút trầm trọng mà.
Tiểu Lạc tay cầm cây kem, lăn xăn chạy tới chỗ cô, còn Dương Tử không nhanh không chậm đi đến, hai tay đút vào túi, luôn luôn nổi bật giữa đám đông xung quanh.
– Tôi mới thuê xe. – Hạ Đồng thấy anh đến gần nói
– Tôi không có hỏi. – Dương Tử lại lạnh lùng trả lời lại
– Tôi nghĩ anh không biết chạy xe đạp đâu. Lên đi, tôi chở cho. – Hạ Đồng hạ cục tức xuống, kiên nhẫn nói tiếp
– Dương Tử tôi không để con gái chở. – Dương Tử lãnh đạm nói
– Vậy có giỏi anh chở đi. Bày đặt sỉ diện. – Hạ Đồng trề môi
– Xuống đi. – Dương Tử lại nhìn cô, buông ra hai từ
– Hả!?? – cô không hiểu nhìn anh
– Xuống xe. – anh lười biếng nhắc lại, người năm phần là ra lệnh
– Nhưng tôi tốn tiền…
Xuống xe, xuống xe, xuống thì xuống.
Hạ Đồng bi thảm xuống xe, cô tốn nhiều tiền lắm đó, bàn ăn lúc nãy đã tốn lắm rồi, giờ là tiền thuê xe còn phải tốn thêm để cho chủ xe kêu người đến nhà tình thương lấy xe về nữa.
Tiền ơi, tiền ơi, bay về đi. Đừng có mà đi không trở lại.
Còn đang đau xót cho túi tiền của mình, Dương Tử đã lên xe ngồi ở yên trước.
Hạ Đồng mở to mắt nhìn, cô, cô đang nằm mơ hay sao? Anh, anh, anh lại…
Không. Cô đang mơ, đang mơ đó. Làm sao anh lại đồng ý chạy xe?
Hạ Đồng vỗ má mình người mà anh vẫn ngồi ở yên trước, lần này thật sự kinh hãi. Thiếu gia, thiếu gia anh lại chạy xe đạp? Heo đực biết chạy xe đạp?
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc