Vì nhà cô cách nhà Chính khá xa đi xe cũng mất hai ba tiếng đồng hồ, ngồi trong xe chưa được mười phút, cô đã bắt đầu buồn chán.
– Hay là anh kể chuyện vui nghe đi. – Hạ Đồng nhìn anh đề xuất
– Không có hứng. – Dương Tử lại mặc cô, tay chống lên cửa sổ đặt ngay cằm mình, nhìn ra bên ngoài
– Vậy tôi kể cho. – Hạ Đồng biết thế nào anh cũng trả lời như thế nên không giận nói
– …
Anh không trả lời vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Ngày xưa có một con heo đực đang bỏ rơi con heo cái, một con gà mái thấy rất rất rất ức chế với tên heo đực phụ tình đó nên đã anh dũng đi ra, chỉ vào mặt heo đực đó “Tên heo đực kia, ngươi phải thương heo cái người ta chứ?”. Heo đực không thèm đếm xỉa đến gà mái, nói một câu “Nuôi heo cái cho nó ăn thay lớn thay như vậy, phải bán lấy lại vốn lẫn lời chứ?”. Có vui không?
Hạ Đồng nghiêng đầu nhìn anh chớp mắt long lanh.
{ Nghe quen quen 😀 }
– Hình như, cô đang ám chỉ tôi!?? – Dương Tử quay qua nhìn cô, ánh mắt không có chút cảm xúc
– Có, có sao? – Hạ Đồng bày ra mặt vô tội nhìn anh
– Phải bổ sung thêm một câu cho con heo đực. – Dương Tử nhìn cô không thiện cảm nói
– Là gì vậy? – Hạ Đồng hiếu kì nhìn anh, cần bổ sung câu gì nữa?
– Bắt con heo cái bán còn phải đem con gà mái nhổ lông đem luộc nấu cháo ăn. – Dương Tử cười lạnh nhìn cô
Tên này rõ ràng đang mốc họng cô mà. Dám nói đem cô đi nấu cháo sao?
– Anh… anh… – Hạ Đồng tức đến mức không nói thành lời
– Thế nào? Thêm vào cũng hay đó chứ. – Dương Tử đắc ý nói
– Hay, rất hay, rất vui… – Hạ Đồng phải cố nén cơn thịnh nộ sắp ào tới mà nở nụ cười với anh
– Vậy thì cười đi.
Dương Tử nói ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến cô.
Đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, đồ heo đực, đồ phụ tình, bội bạc…. !!!
Hạ Đồng thầm nguyền rủa anh, tay không ngừng quơ loạn xạ sau lưng anh, dám đem cô ra nấu cháo hả? Nấu cháo cho anh ăn chết luôn, heo đực, heo đực, heo đực.
Hành động kì quái của cô làm cho bác Lam – tài xế xe nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy hết, cô gái này là người đầu tiên dám hành động như vậy.
Dương Tử cảm nhận thấy sự kì lạ ở phía sau lưng mình, khẽ nhíu mày xoay qua nhìn.
Hạ Đồng giật bắn người khi anh đột ngột xoay, theo phản xạ cô giả bộ quơ quơ tay trước mặt mình, ngu ngốc nói một câu:
– Hình như mới có con ruồi bay qua.
{ Tiêu rồi chị ơi!!! }
– Trong xe BMW lại có ruồi bay, cô đang định đưa vào những điều kỳ thú trên thế giới hay sao? – Dương Tử biết rõ cô làm gì phía sau mình, lạnh nhạt nói
– Hơ, không có… Tôi chỉ, chỉ nói thế thôi. – Hạ Đồng cà lăm đáp
– Tốt nhất là không có. – Dương Tử nhẹ nhàng nói nhưng cô nghe cũng đủ biết là nhắc nhở cô không được sau lưng anh chửi rủa, đánh đấm.
– Tôi biết mà, anh khỏi nhắc. – Hạ Đồng cười xuề xòa nhìn anh
Dương Tử không thiện cảm nhìn cô một cái, tiếp tục “thú vui tao nhã” nhìn ra cửa sổ.
{ Không biết ngoài cửa sổ có cái gì đẹp mà anh cứ ngắm mãi thế }
Hạ Đồng ớn lạnh nhìn anh, tên này bộ có mắt phía sau lưng hay sao mà biết cô làm gì sau lưng anh chứ. Đáng sợ!!!
Ngồi trong được ba mươi phút Hạ Đồng bắt đầu buồn ngủ, đầu gật gà gật gù.
Theo đà này bảo đảm cô sẽ ngủ trên xe ngay thôi.
Không ngoài dự đoán, chưa đến năm giây cô đã “bay” vào giấc mộng đẹp, kết quả cái đầu nó lắc qua lắc lại, lắc tới lắc lui lại tựa đúng vào vai anh.
Dương Tử khó chịu quay qua đẩy cái đầu cô ra khỏi vai mình, nào ngờ chưa đến năm giây đã tựa đầu trở lại vai anh, cứ vậy mà năm lần, đều không có tác dụng.
– Con gà mái này…
Anh cau có nhìn cô đang thoải mái tựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành, anh biết đẩy đầu cô ra nữa cũng không có hiệu quả chỉ còn cách để yên thôi.
Hạ Đồng ngủ một giấc đến hai ba tiếng đồng hồ, khi thức dậy cũng đã gần đến nhà cô, khẽ ngáy một cái cô dựa thẳng người vào ghế, lúc này mới phát hiện, bản thân mình vừa dựa vào cái gì đó rất rất mềm, lại rộng lớn êm ái. Quay qua thì… ngay lập tức cô cứng đờ, sao cô lại dựa vào vai anh chứ?
Đã vậy còn, còn chảy cả ke lên vai anh.
Chết, chết chắc, chuyến này chết chắc.
Hạ Đồng thật khóc không thể ra nước mắt mà.
Cũng may Dương Tử đang gác tay lên cửa sổ dựa chính đầu mình vào đó, nét ngủ của anh, nhẹ nhàng, ấm áp, lại có nét trẻ con.
Hạ Đồng thẫn thờ nhìn gương mặt anh ngủ, đôi mắt nhắm lại hàng lông mi dài rậm, đôi mày nghiêm nghị, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Cả khuôn mặt đều bừng sáng rực rỡ như ánh mặt trời, lại tản ra khí thế Vương giả cao cao tại thượng cùng hàn khí tương phản với vẻ mặt lúc ngủ bây giờ của anh.
Hình như cảm nhận có người đang nhìn mình, Dương Tử khẽ khàng mở mắt, lúc nãy không có gì làm, lại không bị cái loa phát thanh như cô tra tấn màng nhĩ nên anh ngủ quên lúc nào không hay.
Quay qua lại thấy cô đã thức, không những vậy còn nhìn anh chăm chăm không dời mắt, không chớp mắt một cái.
– Cô định nhìn đến bao giờ. – Dương Tử nhàn nhạt mở miệng
– Hơ, tôi, tôi đang định kêu anh thức đó thôi. – Hạ Đồng vội biện minh
Dương Tử không nhìn cô nữa mà chuyển sang nhìn vai áo mình, trong nhất thời sắc mặt không vui, nhìn cô, sau đó giơ một ngón tay chỉ vào cô:
– Cô!
– Hở!?? – Hạ Đồng mếu máo nhìn anh, cô biết số phận mình sắp không yên rồi.
– Ngay cả ngủ cũng xấu như vậy, còn chảy ke lên vai áo tôi. Sau này cấm cô dựa vào vai tôi ngủ nữa. – Dương Tử chĩa tay đến thẳng trán cô nói
– Tôi biết rồi. Sẽ không có lần sau. – Hạ Đồng cúi đầu đáp
– Hử!??
Dương Tử dùng một ngón tay đang ở trán cô, nâng đầu cô lên.
– Cô nói lại xem.
– À à, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng. – Hạ Đồng vội sửa lời
– Biết vậy thì tốt. – Dương Tử thu tay lại nói
Hạ Đồng lóng ngóng nhìn phía trước xe, xem xem đến chưa. Chỉ còn một đoạn đường nữa sẽ đến nhà cô, đến lúc đó cô sẽ gặp được Tiểu Lạc và Thi. Nghĩ tới thôi đã không nhịn được cười hạnh phúc.
Hạ Đồng lại nảy ra ý định, nhìn anh nói:
– Hay là anh ở lại nhà tôi chơi một bữa đi.
Dương Tử quay qua nhìn cô, y như đang nhìn sinh vật lạ hoặc đang nhìn một con gà mái đang biết gáy ò ó o.
– Anh làm gì nhìn tôi như vậy hả? Tôi chỉ có lòng tốt thôi. – Hạ Đồng chớp mi mắt nói
Thật ra cô đâu tốt đến mức rủ anh đến nhà tình thương ở, chỉ là hỏi có lệ thôi, cô biết chắc anh sẽ không ở lại.
– Gà mái như cô, lại tốt đến mức đó sao? – Dương Tử khoanh hai tay trước ngực mình nói
– Chỉ hỏi thôi, anh làm gì khó khăn thế. Không ở thì thôi. – Hạ Đồng trề môi, không ngoài dự đoán, anh sẽ không ở lại.
Hạ Đồng đang hài lòng với dựa đoán chuẩn xác của mình, nào ngờ lại bị hai từ anh nói ra làm cô suýt hét lên.
– Được thôi. – Dương Tử không nhanh không chậm lên tiếng
– Cái gì? – ngay lập tức cô hét lên vì kình ngạc, cũng may cô không ăn hay uống gì hết nếu không sẽ nghẹn hoặc sặc chết thôi.
– Cô kêu tôi ở lại mà, được thôi. – Dương Tử khẽ nhếch môi mỏng nói
– Anh, anh đùa sao? – cô đang cố gắng bình tĩnh, cô có nghe lầm không? Anh đồng ý sao?
– Nhìn tôi giống đang đùa sao?
Mặt cô méo sẹo, chết rồi, chơi cái này là chơi ngu nè, tự dưng rủ về nhà làm chi cho khổ thân, đúng là tự chuốc phiền phức mà.
– Tới rồi kìa, xuống thôi. – Dương Tử nói rồi bước ra khỏi xe.
Cô cũng đi theo mà trong lòng chảy dòng nước mắt ngược, huhu giỡn chẳng vui tí nào cả, mai mốt không thèm giỡn nữa đâu.
– Sao trông cô có vẻ khó chịu vậy? – Dương Tử biết rõ cô đang thầm rủa bản thân cô, nên nói một câu chọc tức
– Không có, chỉ là, nhà tôi không so sánh bằng nhà anh đâu, anh sẽ không thể ở quen, với lại đó là nhà tình thương nữa. – Hạ Đồng lủi thủi theo sau nói, mong anh sẽ đổi ý
– Không sao, tôi ở được. – Dương Tử nhìn cô nhoẻn miệng cười nói
– Ở đây tệ lắm, anh ở không được đâu hay anh về nhà đi.
– Tôi đã nói không sao mà.
Dương Tử dừng chân lại nhìn cô, Hạ Đồng còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói trẻ con trong sáng, hồn nhiên, lại ngọt ngào đến đáng yêu.
– Chị hai.
– Tiểu Lạc.
Một đứa bé trai tầm mười tuổi gương mặt ngây thơ, vô tư chạy đến ôm chầm lấy Hạ Đồng ngay. Hạ Đồng dang hai tay ra đón cậu bé vào lòng.
– Tiểu Lạc, chị hai về rồi em có vui không? – Hạ Đồng xoa đầu đứa bé âu yếm hỏi
– Dạ có. – Tiểu Lạc cười tươi đáp
– Ngoan lắm. – Hạ Đồng xoa nhẹ đầu Tiểu Lạc đầy yêu thương
Tiểu Lạc lúc này mới phát hiện ra Dương Tử, cậu bé khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó nụ cười thiên thần trên môi cậu bé hiện lên, cậu nhìn Dương Tử, trẻ con nói:
– Anh đẹp trai, anh là bạn chị em sao?
– Đúng vậy. Chào em, anh tên Dương Tử. – Dương Tử khom người xuống nói với Tiểu Lạc
– Chào anh em là Tiểu Lạc, anh ơi anh đẹp trai quá à. – Tiểu Dương lễ phép đáp mà không quên hết lời khen ngợi anh
– Tiểu Lạc, em có cần chị mua cho em kính không? – Hạ Đồng chen ngang lời Tiểu Lạc, cái gì mà đẹp trai, xấu trai thì có.
{ Em nghĩ chị cần đeo kính mới đúng }
– Em thấy anh ấy đẹp trai mà, còn hơn mấy anh trai ở đây nữa. – Tiểu Lạc trong sáng đáp
– Tiểu Lạc ngoan, anh sẽ ở đây chơi với Tiểu Lạc chịu không? – Dương Tử nhìn Tiểu Lạc nói
Hạ Đồng nhìn anh, có thể thấy khi nói chuyện với Tiểu Lạc vẻ cuồng ngạo, lạnh lùng của anh giảm bớt vài phần. Đến cô cũng cảm thấy được điều đó.
– Dạ được, anh ở đây bao lâu cũng được. – nhanh chóng Tiểu Lạc gật đầu lia lịa
– Không được. – cô sực tỉnh, tiếp theo là hét lên phản đối
– Sao lại không vậy chị hai, em thích anh ấy ở đây à, nếu không Tiểu Lạc giận chị hai đó – Tiểu Lạc làm nũng cô
– Hai người muốn làm gì thì tùy. – cô chịu hết nổi cũng đồng ý
– Cảm ơn chị hai. – Tiểu Lạc cười tươi nói
– Vào nhà thôi. – cô xách chiếc balô vào nhà
Cả ba vào nhà tình thương, những đứa trả ở đây thấy cô liền quấn quýt xung quanh cô, đứa nào đứa nấy đều hiện lên nụ cười, rất chân thực, rất trong sáng cũng rất hạnh phúc.
Dương Tử nhìn qua, cũng khẽ mỉm cười, nhưng sau đó lại được anh che giấu nụ cười đó, có lẽ anh từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của mẹ, nên khi chứng kiến màn này, khi những đứa trẻ quấn quýt lấy cô xem cô y như mẹ mình, anh lại cảm thấy vừa chua xót vừa ấm lòng.
– Hạ Đồng về rồi à. – một người con gái đi lại nói, nụ cười rạng ngời trên đôi môi
– Thi, mình nhớ cậu phát khóc luôn rồi. – Hạ Đồng nhanh chóng nhào tới ôm cô bạn của mình, không quên nói một câu trêu
– Hmm… Tớ không nhớ cậu. – Thi bật cười đáp lại cô
– Đồ bạn xấu. – Hạ Đồng buông cô bạn ra, chu mỏ nói
– Ừ tớ xấu đó. – Thi xua tay trước mặt cô, lại phát hiện sự có mặt của anh.
Dạ Thi vừa nhìn thấy anh, phải nói Hạ Đồng và Dạ Thi là hai người bạn tri kỉ nên giống hệt nhau về tâm lý. Không ham trai đẹp.
Bởi vì cuộc sống rất thực tế, bọn họ biết những người đẹp trai, sang trọng, giàu có sẽ không phải dành cho bọn họ. Cho nên hai người đã sớm miễn dịch với chủng loại này.
– Ai đây? – Thi hỏi
– Là người tớ cần… cần… – Hạ Đồng lấp lửng nói, cô không muốn trước mặt Tiểu Lạc cho nó biết
– Chào anh tôi tên Thi. – Thi hiểu chuyện, nhìn Dương Tử nói
– Chào! Tôi là Dương Tử. – Dương Tử trả lời lạnh lùng, không giống lúc chào Tiểu Lạc
– Anh thấy đó ở đây chật chội lắm, nếu anh muốn đổi ý đi về tôi sẽ không có ý kiến đâu. – Hạ Đồng nói mong anh “biến” ngay
– Không sao mà, ở đây có Tiểu Lạc tôi sẽ chơi với nó. – Dương Tử đáp còn cười với Tiểu Lạc nữa chứ
– Chị hai, chị đừng đuổi anh Dương Tử đi. Tiểu Lạc rất thích anh ấy. – Tiểu Lạc níu lấy vạt áo cô lay lay, khuôn mặt lại đáng yêu vô cùng
Hạ Đồng không bao giờ qua được ải này, đành thuận theo.
– Tùy em vậy.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc