– Thích lắm sao? – Thiên đứng bên cạnh cô hỏi
Hạ Đồng nhìn anh gật đầu liên tục, được học ở đây, là một điều cô không bao giờ nghĩ có thể.
– Vậy thì em đi tham quan đi, anh còn có việc, lát gặp lại em. – Thiên trước khi đi căn dặn cô
– Anh cứ làm việc của mình đi, không cần lo cho em. – Hạ Đồng xua tay nói
– Ừm.
Khi bóng Thiên vừa khuất Hạ Đồng cũng đi lanh quanh ngôi trường tham quan, đi một hơi tới một nơi trên nền đất được trải một lớp cỏ dày xanh mướt, có những hàng ghế màu tráng được xếp thẳng tấp ngay dưới tán lá cây anh túc cao lớn, rợp bóng mát.
Không khí rất trong lành, những làn gió nhè nhẹ thổi qua tóc cô, cảm giác rất dễ chịu, thoải mái.
Bỗng đâu đó vang lên tiếng khóc thút thít của người con gái phá ngang bầu không khí vốn yên tĩnh của nó, cũng phá đi sự thưởng thức của cô.
Hạ Đồng sởn cả gáy. Chẳng lẽ ban ngày ban mặt mà cũng có ma, không lẽ ngôi trường này ám khí nặng nề dự vậy sao? (bó tay ==”)
– Chỉ là vui qua đường, không lẽ cô xem là thật đó chứ?
Tiếp đó là âm thanh lạnh lẽo mang đầy sự giễu cợt của một người con trai vang lên.
Hạ Đồng sực tỉnh, làm sao mà có ma được, đúng là tự dọa mình mà, không được cô phải đến coi mới được. Cô nhanh chân đi đến nới phát ra âm thanh đó. Núp trong bụi cây gần đó cô thấy một cặp nam nữ.
Người con trai phải nói sao đây?
Ngay khi nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta Hạ Đồng ngẩn cả người ra, trên đời này cón có người đẹp đến mức đó sao? (Thì hôm nay chị thấy rồi đó)
So với những người con trai cô từng gặp qua, bất kì ai cũng không sánh bằng anh ta.
Vẻ đẹp của băng tuyết, vẻ đẹp kiêu ngạo của một thiếu gia, dáng vóc cao lớn với chiều cao 1m86, hàng lông mi cong cao νút, sóng mũi cao, đôi môi mong hơi nhếch lên nửa miệng, mái tóc đen bay lòa xòa trong gió, khuôn mặt anh cứ như được tạo hóa chạm khắc rất tỉ mỉ mang theo sự lạnh giá tột độ của băng tuyết, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên sự lạnh lẽo và cô độc. Nhìn anh như thiên sứ nhưng cũng không khác gì ác ma.
Còn người con gái cũng rất xinh đẹp, cô mang vẻ đêp kiêu sa, lộng lẫy vẻ đẹp của một vị tiểu thư quyền quí. Nhưng khuôn mặt của cô ta đã bị nhòe lệ mất rồi.
– Anh tuyệt tình như vậy sao? – Người con gái nói trong nước mắt
– Tôi đã nói xong hết rồi, cô mau biến đi. – người con trai đó tuyệt tình nói
– Em đã làm gì sai đâu àm anh đối xử với em như vậy, em xin anh mà. – cô gái vẫn nài nỉ người con trai đó
Nhưng anh ta chẳng có chút gì là động lòng, khuôn mặt vẫn lạnh, nhìn cô gái nhếch mép cười lạnh giọng khinh bỉ nói:
– Không cần phải khóc lóc nữa, tôi rất ghét con gái khóc, đặc biệt là những người như cô. – anh khoanh hai tay trước ngực dáng vẻ thư thái như không có chuyện gì cả
– Anh muốn nói gì cũng được xin anh đừng đối xử với em như thế, anh nhẫn tâm thật. – cô ta vẫn nước mắt nước mũi, nắm tay người con trai van xin
– Phiền quá. Tôi quen cô chỉ chơi thôi tại cô vẫn cứ đâm đầu vào vậy mà bây giờ lại nói tôi ác sao? – người con trai bình thản giọng vẫn lạnh lùng như cũ rồi phất tay cô gái ra khỏi tay anh làm cho cô gái té xuống đất
Hạ Đồng nhịn hết nổi rồi, cơn tức giận dồn lên não, trên đời này cô ghét nhất là loại người bạc tình, liền đi ra hét lớn:
– Cái tên sở khanh mất tính người kia, lương tâm anh mất rồi hả? Con gái người ta khóc như vậy mà anh vẫn xô cô ấy té được sao?
Ánh mắt đen của anh nhìn qua cô, xẹt qua tia lạnh lẽo tột độ.
– Lại thêm một người muốn gây sự chú ý. – người con trai nhìn Hạ Đồng đáng sợ cũng làm cho xương sống của cô lành lạnh hết
– Gì chứ? Ai cần anh chú ý hả? Bổn cô nương đây thấy chuyện bắt bình nên ra tay nghĩa hiệp. – Hạ Đồng ngh lời anh nói không khỏi phát điên (thông cảm chị ấy nhiễm phim kiếm hiệp ấy mà ~. ~)
– Tôi nhớ bây giờ là thế kỉ XXI ở đâu xuất hiện con gà mái thời phong kiến vậy? – Anh cười nhạt
– Gà mái!?? Anh… anh dám nói tôi là gà mái sao? – Hạ Đồng tức giận nóiZing Blog
– Thì gà mái thời phong kiến toàn là lo chuyện ở trong nhà vậy mà ở đâu lạc loài con gà mái lo chuyện bao đồng. – anh khinh khỉnh nói
– Anh… tôi mà là gà mái thì anh là con heo đực không có chút tính người đó. – Hạ Đồng la lớn
– Cô nói ai là heo đực? – anh ta trừng mắt nhìn cô
Trên đời này cũng còn người chán sống, dám nói với anh những lời lẽ này, chỉ có hai người, cô ấy và cô ta.
– Tôi nói anh đó heo đực phụ tình, con trai mà lại ăn hiếρ con gái, anh không biết thương hoa tiết ngọc hả?. – dù đang rất sợ nhưng cô vẫn can đảm đáp
– Mắc mớ gì tới cô hả gà mái? Tại sao tôi lại phải thương tiết cô ta, cô ta đâu phải hoa cũng đâu phải ngọc mà tôi nương tay chứ, còn đối với cái con gà mái ở thời cổ đại như cô thì CÚT. – anh ta lạnh te, ánh mắt đen nhìn cô như thể bắn ra đạn làm cô không khỏi sợ hãi
– Cút sao?Cái con heo đực thế kỉ X kia, anh là ai mà kêu tôi cút hả? Chính anh đã làm té cô gái đây vậy mà giờ anh lại còn lớn tiếng sao? Tôi không biết anh là hạng người gì nữa, mau xin lỗi cô ấy đi. – cô hừ nhạt nói
Anh ta lấy tay ngoáy ngoáy tai mình nhìn cô mỉa mai nói:
– Tôi không nghe nhầm chứ, cô là ai mà dám kêu tôi xin lỗi.
– Tôi không cần biết! Anh mau xin lỗi đi. – cô hét lên
– Tôi chưa bao giờ thấy ai như cô! Đã lắm chuyện mà còn lắm lời!. – anh ta lạnh băng nhìn cô cười nửa miệng nói
– Grr… cái con heo đực chết tiệt, chết đi này thì gà mái, gà mái cái đầu anh. – cô tức tối nói rồi sẵn tay quơ lấy chiếc giày quăng vô mặt anh.
Thế là nguyên một chiếc giày bay vào khuôn mặt tựa như “thiên sứ” của anh ta đương nhiên anh ta sẽ rất tức giận, khuôn mặt anh ta đanh lại, đôi mắt đen hằn lên sự tức giận nhìn cô vô cảm, làm cho cô khi nhìn thấy xương sống lành lạnh ớn ớn cả người.
Hạ Đồng tự thầm trách bản thân, dù sao những người học trong trường này đều có “máu mặt” thế là kiếm cách “chuồn” cho chắc ăn hơn. Cô lập tức “ba chân bốn cẳng” kéo tay cô gái đó phóng như bay đi, mặc cho anh đang gầm hét phía sau:
– Gà mái!Đứng lại mau. Đứng lại cái con gà mái kia. Tôi mà bắt được cô thì tôi không tha đâu.
Nhưng Hạ Đồng vẫn cắm cúi chạy lôi theo cô gái đó, cuối cùng cũng thoát nhưng tự nhiên cánh tay cô bị kéo lại,cô xoay người qua thì đã bị cô gái đó mắng ột trận ra hồn:
– Cô làm cái quái gì vậy? Tôi mượn cô hả? Lắm chuyện, nếu anh ấy bỏ tôi thì không những anh ấy mà tôi cũng sẽ chẳng tha cho cô đâu.
– Ơ cô này, tôi đang giúp cô vậy mà cô lại nói vậy sao? – Hạ Đồng ngây thơ vô tội nói (chị mà vô tội chắc hết ai có tội)
– Tôi có nhờ cô không? Sao mà nhiều chuyện vậy? Cô có biết đắc tội với ai không? – cô gái đó lanh lảnh nói
– Nè tôi giúp cô vậy mà cô lại la tôi, đúng là mắc oán mà. – cô tức giận nói
– Hừ, đúng là gà mái.
Cô gái đó hừ một tiếng rồi bỏ đi một mạch mặc cho cô đang đơ hết cả người vì không biết mình làm sai chuyện gì. Còn khi không bị chửi còn bị gọi là “gà mái” nữa chứ.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc