Thiếu gia tập đoàn Lăng Vương. Là hội phó.
Còn gì động trời hơn nữa không? Để cô chết một lần một đi.
Lăng Hạo nhìn cô khẽ cười, sau đó lấy chiếc kính trong túi ra, đeo lên cho cô.
Hạ Đồng khó hiểu nhưng khi đeo vào, cô nhận ra một điều. Đây là kính mát, không phải kính cận, ngay cả nửa độ cũng không có. Thì ra anh không bị cận, vậy mà, vậy mà cô lại… Lâm Hạ Đồng cô đúng là chết còn sung sướng hơn.
– Anh không hề bị cận anh chỉ đeo cho vui, ai mà biết nhóc tưởng thật. – Lăng Hạo chậm rãi nói
– Anh còn gì giấu em không? Nói ra một lượt để em chết một lần luôn đi. – Hạ Đồng mếu máo nhìn anh, đồng thời tháo chiếc kính ra
– Bọn người áo đen là do ba anh kêu họ bắt anh về nhà thôi. Anh quen Du Hy cũng quen chơi thôi. Còn căn biệt thự đó là của anh không phải của bạn anh. – Lăng Hạo không nhanh không chậm nói
Mấy cái này cô chấp nhận được, cũng may không có gì chấn động, yếu tim như cô chắc nhanh chóng bị anh hù chết thôi.
– Còn một việc nữa, lúc nhóc nói hội trưởng hội phó cùng phe với nha, anh đã rất muốn nói với nhóc, thật ra anh và Dương Tử không thích nhau.
Rồi, xong rồi. Đời cô đúng là chết đi cho xong.
Cô lại trước mặt Lăng Hạo nhắc tên Dương Tử, hèn gì lần trước khi nghe cô nói đến hai từ Lăng Hạo thì Dương Tử sắc mặt không tốt, còn định “thủ tiêu” cô. Cô sao lại có thể cùng một lúc mà đắc tội hai người thế này?
– Sao anh không nói sớm? Em đúng là bị anh hại chết đó. – Hạ Đồng ngay cả cười cũng không cười nổi, đưa điện thoại trả lại cho anh
– Anh thấy có gì đâu. – Lăng Hạo bình thản nói lấy điện thoại bỏ vào túi quần
– Không có gì đâu của anh cũng đủ hại chết em đó. – Hạ Đồng tức tối đứng lên đánh anh vài cái
– Anh đâu có biết nó nghiêm trọng như vậy, vả lại anh thấy nhóc thích thân phận giả của anh hơn nên anh thuận miệng hợp tác theo nhóc thôi. – Lăng Hạo làm mặt vô tội nói
– Anh còn nói tại em, bây giờ là tại anh, tại anh, em đắc tội với anh đã đành giờ còn đắc tội luôn Dương Tử, anh đúng là hại chết em mà.
Hạ Đồng bị thái độ vô tội của anh nhìn cô, làm cô tức muốn hộc máu, giơ chân đá vào chân anh một cái.
– Hạ Đồng, nhóc có cần mạnh chân vậy không? Đau đó. – Lăng Hạo ôm chân bị cô đá trúng nói
– Như vậy còn chưa đủ đối với em đó. – Hạ Đồng còn đang định xử anh thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói của thầy Huy triệu tập mọi người.
– Xin mời các em thí sinh ra phía khán đài.
– Xem như anh may mắn. – Hạ Đồng giơ nắm đấm trước mặt anh, sau đó hầm hầm đi ra ngoài.
Lăng Hạo khẽ lắc đầu, đúng là không nên chọc con gái, đặc biệt là… con cọp cái. (Chết anh nha, dám kêu chị Hạ Đồng bằng cọp cái :v)
Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đi ra khán đài, hầu hết tất cả những người tham dự cuộc thi đã có mặt, ai ai cũng hồi hộp chờ đợi kết quả, cô cũng vậy.
– Bây giờ thầy đã có kết quả cuộc thi, chủ nhân giải quán quân năm nay là ai ta? – thầy Huy ra vẻ bí ẩn làm ọi người ai ai cũng hồi hộp.
– Lăng Hạo… Lăng Hạo… Lăng Hạo…
– Sa Sa… Sa Sa… Sa Sa…
Tất cả mọi người phía dưới đồng loạt gọi tên Lăng Hạo và Sa Sa, làm cô có chút không tin vào mình sẽ chiến thắng, dù Lăng Hạo có địa vị ở đây, địa vị cao ngất ngưỡng luôn ấy chứ nhưng mà Sa Sa cũng không thua kém, vả lại anh lại thi với cô nữa.. Một cơn thất vọng ùa tới bao lấy cô.
– Giải quý quân năm nay thuộc về em… Phương Khanh và Long Bình với số điểm là 80.
Lập tức cặp nam nữ vui vẻ cười toe toét tiến lên phía trước nhận giải của mình trong niềm vui sướng.
– Bây giờ là giải quán quân và giải á quân chúng ta có hai thí sinh sáng giá là cặp của em Sa Sa và em Hạ Đồng, không biết là Kim Sa Sa của chúng ta có được giải nữa không ta? – thầy Huy lại làm mọi người căng thẳng và tò mò thêm
Hạ Đồng ngạc nhiên cực độ, cô lọt vào top đầu sao? Qua rồi, chỉ cần, phải chỉ cần giành giải quán quân là về nhà được rồi. Phải, chỉ thế thôi. Hạ Đồng cầu trời khẩn phật, làm ơn cho cô giành giải đi.
– Giải quán quân thuộc về em… em… – thầy Huy nói lấp lửng làm cô hồi hộp cầu trời vái phật cô đã lọt vào hai giải đầu rồi cầu trời cho cô thắng luôn đi
Hạ Đồng không khỏi hồi hộp, cắn cắn môi dưới, hai tay nắm chặt gấu váy của mình, cô phải thắng, cô phải thắng.
– Em Lâm Hạ Đồng và Lăng Hạo với một trăm điểm tròn chúc mừng hai em. – thầy Huy nói lớn.
– Và á quân là em Sa Sa với chín điểm
Hạ Đồng ngạc nhiên vô cùng, cô đã thắng, cô đã chiến thắng sao? Không thể tin được, đúng là chuyện lạ hiếm có mà, cuối cùng cũng thắng, cô có thể về nhà thăm em trai yêu quí rồi, cô đang rất mừng ai ai cũng thấy điều đó, nụ cười thật tươi trên khuôn mặt thánh thiện và trong sáng của cô, không suy nghĩ gì cô nhào tới ôm Lăng Hạo, miệng cười toe toét nói đến nổi khó kìm chảy ra vài giọt nước mắt
– Mình thắng rồi, thắng rồi, em vui quá.
– Thắng thì tốt, tốt rồi. – Lăng Hạo có chút bất ngờ trước hành động của cô nhưng cũng ôm chặt cô, anh biết cô đang rất vui, rất xúc động.
– Không định nhận giải sao?
– Em quên mất. – cô nói rồi cùng anh tiến lên giành giải thưởng.
Cầm chiếc cúp trong tay cô vui mừng vô cùng, không tin nổi cô lại thắng một người nhiều năm giành quán quân, có phải cô đang nằm mơ không? Nằm mơ cũng đâu thể cảm nhận được niềm vui sướng này chứ.
– Chúc mừng em. – Sa Sa lại gần cô mỉm cười rồi nhẹ ôm cô như người chị hai ôm đứa em gái
– Em cảm ơn chị. – cô đáp lại
Sa Sa buông cô ra, sau đó đi ra sau cánh gà, ánh mắt hung ác nhìn ra phía cô, tại sao? Tại sao suốt mấy năm nay cô hoàn toàn không được mười điểm câu hỏi vấn đáp còn cô ta chỉ một lần trả lời đã được. Dương Tử, anh rốt cục muốn em phải ra tay hay sao?
Sau khi nhận giải xong thì cô lập tức thay chiếc váy lúc nãy bằng bộ đồ đơn giản nhưng đậm chất con gái.
– Anh Lăng Hạo cảm ơn anh, tất cả là nhờ anh cả. – Hạ Đồng nhìn Lăng Hạo cười tít cả mắt nói
– Đương nhiên, anh đã ra tay nhất định sẽ thắng. – Lăng Hạo dương dương tự đắc nói
– Anh đừng tưởng chuyện lúc nãy em sẽ quên. – Hạ Đồng lườm anh một cái
– Anh vô tội mà. – Lăng Hạo giơ hai tay lên
– Còn nói, tại anh hết, giấu em chi để em đắc tội với Dương Tử.
– Được được, tại anh, tại anh. Anh không nên giấu em.
Hạ Đồng gườm gườm nhìn anh, cô đúng là ngu ngốc khi nghĩ anh cùng giai cấp với mình mà, nhưng mà cũng thấy có chút lỗi khi nghĩ anh quen Du Hy là vì tiền, mà cũng đâu hẳn do cô, tại anh nói anh thiếu tiền thôi.
Hạ Đồng đang suy nghĩ thì thấy Thiên và Khiết Đạt, cô vui mừng vẫy tay gọi cả hai.
– Anh Thiên, anh Khiết Đạt.
– Chúc mừng em Hạ Đồng. – Thiên và Khiết Đạt đi đến đồng thanh lên tiếng
– Cảm ơn hai anh. – Hạ Đồng cười tươi đáp
– Em giỏi lắm, có thể thắng được Sa Sa. – Khiết Đạt xoa đầu cô
– Hihi, em cũng không ngờ mình lại thắng. – Hạ Đồng cười đáp
– Để khích lệ em, anh và Thiên sẽ dẫn em đi karaoke, chịu không? – Khiết Đạt đề nghị
– Dạ được, sao em lại không đi chứ? Nhưng mà anh Lăng Hạo có thể đi cùng không?
– Tất nhiên, Lăng Hạo là bạn tụi anh mà vả lại trong cuộc thi này công lao cậu ấy cũng không ít. – Thiên từ tốn nói
– Vậy chúng ta đi thôi.
Hạ Đồng cười với ba anh, lúc đầu đến đây cô cứ tưởng chỉ có một mình sẽ không có ai làm bạn cả nhưng lại cho cô lần lượt gặp được ba người con trai này, họ đối xử với cô rất tốt, làm cô có phần tự tin về việc sẽ thuyết phục được Dương Tử.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc