Từ phía trên khán đài một thứ vật thể màu trắng rơi nhè nhẹ xuống, không khí trên sấn khấu đột nhiên lành lạnh và một màu trắng xóa bao phủ lấy.
Tuyết.
Thứ vật thể đó là tuyết chỉ có điều đây là tuyết rơi giữa hè nói đúng hơn là tuyết giả, được Lăng Hạo sắp đặt dữ lắm mới có thể làm giống như thật. Đó cũng chính là điều cô thắc mắc, anh làm sao có thể làm được một thứ công phu thế này.
Cùng lúc đó một cô gái mặc chiếc váy màu trắng toát, kiểu vai lệch một bên, phía trước áo ngắn ngang đầu gối còn phía sau dài tới chân, ngang eo thắt sợi dây nơ màu vàng kim sáng lấp lánh, mái tóc xõa dài còn đội chiếc vòng hoa quỳnh, khuôn mặt được trang điểm nhạt nhưng cũng rất nổi bật.
Trông cô rất giống thiên thần từ thiên đường phái đến làm cho trái tim bao người nhìn thấy khẽ rung động. Hạ Đồng cất tiếng hát trong trẻo của mình lên, giọng hát du dương trầm ấm mang lại hơi ấm cho người khác, khuôn mặt thánh thiện trông bộ trang phục trắng tuyết làm cô đẹp hơn gấp bội.
H. Đồng:… Thời gian đã qua dần
Ngày xưa của đôi mình
Cùng chung mộng mơ
Sánh bước nơi thiên đường
Rồi thu tàn đông về
Nhìn bóng anh xa mờ
Chìm trong ngàn nỗi sầu
Hỏi lòng em đã sai…
Hạ Đồng cố gắng vượt qua khó khăn trong lòng, mới có thể hát nốt đoạn nhạc của mình, trong đầu cô chỉ nghĩ đến câu Lăng Hạo nói với mình “Hãy xem anh là khán giả của em, chỉ mình anh thôi”
… Từng lòi nói thấm mi cay
Dẫu biết rằng giấc mơ chỉ là mơ
Và người chẳng phải hoàng tử trong tim em
Tình này vẫn ấm bao đêm
Ngàn vì sao như được toả sáng
Mỗi khi gần nhau
Chắp cánh bao yêu thương…
Một giọng nam cất lên, nhẹ nhàng, ấm áp, truyền cảm. Nhanh chóng tất cả các học viên có mặt trong hội trường đều quay xuống phía cánh cửa của hội trường nhìn chủ nhân giọng hát đó. Trong mắt chỉ toàn kinh ngạc là kinh ngạc.
– Anh Lăng Hạo…
– Là anh Lăng Hạo, không lẽ anh ấy thi hát với con nhỏ đó sao?
Nhanh chóng đám đông sôi nổi lên hẳn khi Lăng Hạo xuất hiện.
Hạ Đồng đứng bên trên khán đài, nhìn người con trai mặc bộ tây trang màu trắng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh hôm nay đẹp hơn tất cả mọi ngày, không đeo kính càng tôn lên vẻ đẹp của anh.
Nhưng mà, bọn người phía dưới, hình như rất ngạc nhiên khi anh xuất hiện, thật ra anh là ai trong ngôi trường này?
Lăng Hạo vừa cất giọng hát vừa từng bước tao nhã đi giữa hàng ghế lên khán đài, dừng lại đứng bên cạnh Hạ Đồng, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Ba vị giám khảo ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt vẫn dõi theo cả hai.
– Dương Tử, bài hát này, chẳng phải ba năm trước… – người vừa lên tiếng vẻ cả tin là nữ ca sĩ Lam Tương cũng là giám khảo trong phần thi hát này
– Hắn ta, định bày trò gì nữa rồi. – Dương Tử vẻ không quan tâm nói
– Tôi cũng đợi xem, Lăng Hạo cậu ta, rốt cục là muốn làm sao? – Lam Tương chực hiểu nói
H. Đồng:… Điều ước mong manh, luôn có anh
Dang cánh tay chở che muôn đời
Người là thiên sứ sẽ ấp ôm tình mình mãi thôi
Và mang hạnh phúc đến với em
Vào trong giấc mơ lúc xưa đôi mình
Quên tháng ngày tình ta luôn bền lâu…
L. Hạo:… Từng lòi nói thấm mi cay
Dẫu biết rằng giấc mơ chỉ là mơ
Và người chẳng phải hoàng tử trong tim em
Tình này vẫn ấm bao đêm
Ngàn vì sao như được toả sáng
Mỗi khi gần nhau
Chắp cánh bao yêu thương…
H. Đồng L. Hạo:… Và mãi ước mơ luôn có anh
Dang cánh tay chở che muôn đời
Người là thiên sứ sẽ ấp ôm tình mình mãi thôi
Và mang hơi ấm như tia nắng sáng soi giấc mơ mỗi khi đêm về
Nhưng ước rằng tình ta như ngày xưa
Quên tháng ngày tình ta luôn bền lâu… (Bài: Đồng Thoại – Đông Nhi)
Tiếng hát trầm ấm do Hạ Đồng và Lăng Hạo tạo ra làm không khí phần nào hòa theo điệu nhạc, những người xem phía dưới có thể tưởng tượng ra cảnh thật từ Hạ Đồng và Lăng Hạo mang lại, những giám khảo cũng như vậy, họ hài lòng với giọng hát và diễn xuất của hai người nhưng riêng Dương Tử chẳng ai biết anh sẽ cho bao nhiêu điểm bới khuôn mặt anh vẫn như thế lạnh lẽo tột cùng.
Bài hát dần dần dứt trong lặng lẽ, Hạ Đồng ngước nhìn Lăng Hạo đứng bên cạnh mình, vô thức nở nụ cười.
_Bốp… bốp… bốp…
Một tràng vỗ tay kéo đến, cả hội trường chỉ còn nghe được tiếng vỗ tay của những học viên phía dưới, còn không ngừng hò hét tên Lăng Hạo:
– Lăng Hạo… Lăng Hạo… Lăng Hạo…
Hạ Đồng như đang mơ không tin vào mắt mình, tất cả mọi người đều phấn khích gọi tên anh, hò hét um sùm, Hạ Đồng khó tin quay sang nhìn anh, anh thật ra là ai? Tại sao cô luôn cảm thấy anh không phải những người tầm thường như cô, mà là ở vị trí trên cao, ngang bằng Dương Tử.
– Bí mật của anh, từ từ em sẽ biết. – Lăng Hạo nhìn cô nói
Hạ Đồng nhìn anh, rồi nhìn khán giả hô to, hét lớn gọi tên anh, trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc