Chạy xe đến trường Hạ Đồng hát vang khúc nhạc, tâm trạng có vẻ khá khẩm hơn.
Vừa dắt chiếc xe vào bãi Hạ Đồng lơ tơ mơ đi lên phòng hội trưởng, cố trấn an mọi chuyện sẽ bình bình an an Hạ Đồng lấy can đảm mở cửa, vừa bước vào mọi ánh mắt đều dồn vào cô, ghen ghét có, đố kị có, xem thường khinh miệt có, cũng đúng chuyện cô gây ra cũng đủ chấn động ngôi trường Nhuận Lâm này mà. Quen rồi, đã quen lắm rồi kệ cứ cho họ ngắm dù gì cô cũng xinh mà (muốn ói với bà này luôn __ ___!)
– Là trợ lí của hội trưởng sao mà cô cứ đi trễ về sớm thế? Làm kiểu gì thế nhắm không được thì đừng làm. – một chị lớp mười hai (tên Hà) lên tiếng mỉa mai nhìn Hạ Đồng vẻ khinh miệt
– Em đâu có, chỉ là tối qua em lo làm một số đồ cho anh Dương Tử nên mới ngủ trễ sáng nay dậy trễ tí, chị có cần khó vậy không? – Hạ Đồng cười khỉnh đáp lại
– Cô… cô làm sai mà còn trả treo à, đến trễ mà bảo là ngủ trễ hay là làm biếng nói ra còn chấp nhận chứ đừng đem hội trưởng ra làm tấm chắn. – Mặt Hà tối sầm lại vì tức
– Em nào dám chứ, anh hội trưởng cao cao tại thượng em nào dám lấy ra đùa, quả thật tối qua em làm giúp anh ấy mà. – Hạ Đồng đáp lại giọng vô cùng hiền lương thục đức
– Cô…
– Thôi đi đây không phải chỗ cho hai người cãi nhau. – Dương Tử chau mày lên tiếng
– Còn cô đi trễ thì chấp nhận còn cãi lại, mau lại đây cho tôi. – Dương Tử lãnh đạm đánh ánh mắt sắc bén lạnh đến rùng mình cho cô
– Biết rồi, tôi muốn đâu chứ. – Hạ Đồng thầm nói rồi đi lại phía ghế gần anh ngồi xuống
– Họp thôi. – Dương Tử mặc cô lật đống hồ sơ ra nhìn qua loa rồi bắt đầu họp
Trọng tâm của buổi họp chẳng qua chỉ là cuộc thi hát, cách trình bày, cách cho điểm cách ứng xử đều có trong buổi họp, quả là lợi cho cô, trình bày cho điểm cô đều đã nghe nói nhưng ứng xử là câu hỏi,họ không bật mí một tí nào.
– Oa… oa buồn ngủ chết được. – Hạ Đống ngáp ngắn ngáp dài than vãn
– Ngủ thì về nhà hãy ngủ ở đây là trường không phải chỗ cho cô nằm vạ. – Dương Tử mắt nhìn tập hồ sơ nói
– Biết, không cần anh nhắc, khó chịu quá đi. – Hạ Đồng giọng buồn ngủ nói
– Mà Dương Tử anh nhắm năm nay liệu Sa Sa có giành được chức quán quân nữa không? – chị Liên lên tiếng vẻ tò mò
– Hỏi thừa chị ấy năm nào mà chẳng thắng. – Vy phản ánh vấn đề
– Oh ai nhắc đến tôi thế.
Một giọng nói vang lên, cánh cửa bật tung ra, bước vào là một người con gái trẻ trung xinh đẹp, vẻ đẹp hào nhoáng, kiêu sa quí phái không quá kệnh kiệu cũng không quá tầm thường, mái tóc nâu hơi xoăn được xõa dài ngang lưng, đôi mắt long lanh cùng hàng lông mi cong dài cao νút, làn da trắng nõn nà trong bộ đồng phục đen.
Vừa nhìn thấy người con gái đó Hạ Đồng cũng phải hâm mộ, quả thật xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm,người thì đẹp, giọng nói nhỏ nhẹ trong veo, còn tính tình chắc tốt và thân thiện hòa đồng lắm. Làm sao cô có thể sánh bằng chị ấy chứ?
– Sa Sa tụi em chỉ đang nói thế nào chị cũng giành giải quán quân. – Hà cười tươi như hoa nói
– Cảm ơn cậu, dù gì năm nay cũng có người mới tham gia mà. – Sa Sa khiêm nhường nói
– Chị đừng nói vậy chứ, ai có thể thắng nổi chị chứ, chị vừa xinh lại hát hay nữa,ai mà thắng nổi. – Quyên xua xua tay
– Cậu quá khen. – Sa Sa cười thẹn thùng
– Cậu tới đây làm gì? – Dương Tử khoanh tay trước ngực lạnh lùng hỏi
– Mình mới về nước nên ghé qua thăm mọi người không được hả? – Sa Sa trên môi nở một đường cong tuyệt mĩ thu hút mọi ánh nhìn, quả thật đẹp, đẹp lắm
– Thăm xong chưa, nếu xong thì đi đi. – Dương Tử chẳng có một chút cảm xúc nói
– Này cậu quá đáng lắm đấy, tớ dù gì cũng là thành viên trong hội mà. – mặt Sa Sa hơi tối lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ rạng ngời lúc nãy nói
– Được muốn thì cứ ngồi. – Dương Tử nhún vai đáp
– Nhưng ai đấy? – Sa Sa chỉ tay về phía Hạ Đồng vẻ tò mò hỏi
– Là trợ lí của tôi. – Dương Tử vẻn vẹn đáp lại
– Trợ lí? Cậu chọn rồi hả? – Sa Sa miệng hơi cười cười nhưng biểu lộ vẻ thất vọng
– Ừ không được hả? – Dương Tử nhìn Sa Sa hỏi
– Không, tớ chỉ thắc mắc từ lúc… lúc em ấy đi thì có ai là trợ lí cậu đâu… bây giờ cậu lại…
– Chẳng lẽ tìm một người làm trợ lí ình cũng là sai sao? Tôi có cần chịu gì không? – Dương Tử lạnh lùng nhìn Sa Sa cười nửa miệng
– Không… đương nhiên là không… Tớ không có ý gì hết.
– Vậy thì vào họp đi, trễ rồi.
Sa Sa tuân theo răm rắp, khi đi ngang qua cô Sa Sa có vẻ không mấy vui dù trên môi của cô luôn nở nụ cười, Hạ Đồng cảm thấy bất an, cả người run lên nhè nhẹ, chẳng nhẽ sắp có chuyện chẳng lành.
Buổi họp kết thúc, hầu hết tất cả thành viên trong hội đều rời khỏi phòng hội trưởng, Hạ Đồng cũng không ngoại lệ. Vừa đi ra ngoài cửa thì thấy Sa Sa đi theo phía sau Dương Tử, trên khuôn mặt là nụ cười tươi.
– Em mới về nước không lẽ anh không định mời em một bữa sao? – Sa Sa khoác tay Dương Tử
– Muốn thì tự mình tổ chức, tôi không rãnh. – Dương Tử lạnh nhạt buông một câu đồng thời hất tay Sa Sa ra
– Anh… Anh không thể dành một ít thời gian sao? – Sa Sa mím môi, nhìn Dương Tử
– Không, dù chỉ nửa giây. – Dương Tử bỏ lại câu lạnh lùng đó rồi bước đi
Khi đi ngang cô, anh hơi dừng lại nhìn nhưng đi tiếp, Hạ Đồng cũng nhìn anh lại, anh nhìn cô? Nhìn gì không biết nữa.
– Hạ Đồng, em đến đây bao lâu rồi? – Sa Sa đi đến bên cạnh cô hỏi
– Dạ chưa được lâu lắm. – Hạ Đồng cười nhẹ đáp lại
– Chưa được lâu? Vậy mà tin đồn giữa em và Khiết Đạt cùng Thiên phát tán nhanh nhỉ? – Sa Sa dù trên môi là nụ cười nhưng trong lòng không khỏi ghen ghét
– Dạ, cái đó thì… – Hạ Đồng bối rối nhìn Sa Sa
– Chị không có ý gì đâu, chỉ là muốn xin lỗi em về chuyện của Gia Uyển thôi.
– Dạ!?? – cô khó hiểu nhìn Sa Sa
– Gia Uyển là… em họ của chị. – Sa Sa chậm rãi nói ra từng chữ
Hạ Đồng nghe xong cả kinh, Gia Uyển là em họ của Sa Sa? Không phải vậy chứ? Hạ Đồng đúng là khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách mong là Sa Sa là người hiểu chuyện không chấp nhất cô.
– Chị chỉ nói vậy thôi. Em về lớp đi. – Sa Sa mỉm cười nhìn cô
– Chào chị.
Hạ Đồng cúi chào Sa Sa sau đó đi về lớp.
Sa Sa nhìn bóng lưng của Hạ Đồng đi xa dần, khóe môi nhếch lên một đường, chức vụ trợ lý đó cô đã rất muốn đảm nhiệm nhưng vì ba năm trước có một con kì đà cản mũi, thế mà ba năm sau vẫn có con kì đà cản mũi xuất hiện.
– Về rồi sao? – một giọng nói hời hợt vang lên phía sau lưng cô
Sa Sa quay lưng lại thì thấy người con trai dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực nhìn Sa Sa.
– Cậu vẫn như xưa nhỉ? Không thay đổi chút nào. – Sa Sa khóe môi hơi nâng lên nói
– Lời khen đó cô cứ để lại mà dùng, nó thích hợp với cô hơn. – anh buông hai tay xuống, đút vào túi, thong thả đi về phía Sa Sa
– Mới vừa gặp mặt có cần lạnh nhạt vậy không? – Sa Sa không mấy vui nói
– Chưa lạnh nhạt bằng việc lúc nãy cô nói với em ấy? Chị họ Gia Uyển à. – anh cười khỉnh nhìn Sa Sa
– Vậy thì sao? Đừng nói ngay cả cậu cũng để ý con bé đó nha.
– Không phải để ý mà là quan tâm.
– Tôi lại thấy để ý đó.
– Cô muốn nói sao cũng được, ráng mà bám Dương Tử dai vào, hắn ta chỉ hợp với hạng người như cô thôi. – anh cười lại như không
– Hạng người như tôi là sao? Cậu đừng có quá đáng. – quả nhiên sắc mặt Sa Sa một mảng đỏ một mảng đen
– Cái đó cậu hẳn phải rõ hơn tôi, sao lại hỏi tôi chứ? – anh khẽ nhếch môi, bỏ đi không thèm đếm xía tới Sa Sa
– Cậu…
Sa Sa tức đến mức mặt đỏ lên, dám nói với cô kiểu đó sao? Anh nghĩ mình là ai? Kim Sa Sa cô chưa bao giờ thua một ai và nhất định cô sẽ thắng.
Giờ ra về, Hạ Đồng chạy lên hội trường, lúc nãy Lăng Hạo kêu cô khi nào ra về thì lên quãng trường gặp anh, cô thật không biết anh định bày trò gì nữa đây?
Mở cửa phòng hội ra, Hạ Đồng thấy Lăng Hạo ở trên khá đài ngồi ở chiếc đàn piano, dưới lớp kính mỏng có thể thấy ánh mắt đượm nổi buồn của anh. Dù quen anh chưa lâu nhưng cô chưa thấy ánh mắt đó của anh bao giờ cả.
Hạ Đồng từng bước từng bước đi lên khán đài, đứng nhìn Lăng Hạo.
Lăng Hạo ngẩng đầu nhìn cô, trên môi nhanh chóng là nụ cười, nói:
– Em đến rồi sao?
– Ừm.
Hạ Đồng đáp, nhìn anh. Có chút nhíu mày khi phát hiện trên mặt anh cũng có vết thương sau một cuộc ẩu đả để lại, chân mày ngày càng nhíu chặt lại. Dương Tử cũng có, Lăng Hạo cũng có! Hai người này rốt cục có liên quan tới nhau không?
– Em không sao chứ? Chúng ta tập hát ở đây nha. – Lăng Hạo thấy cô ngẩn người ra hỏi
– Ở đây sao? – Hạ Đồng sực tỉnh hỏi, chắc cô đa nghi quá thôi
– Đúng vậy, dù gì đến buổi thi em cũng đứng ở đây hát mà, tập ở đây cho quen.
– Nhưng mà đến lúc đó sẽ có rất nhiều người, em sợ. – Hạ Đồng e dè nói
– Đừng sợ, em hãy tưởng tượng trước mắt em là hàng ngàn người nhìn em hát. – Lăng Hạo dịu dàng nói
– Được sao?
– Em làm được, bây giờ chúng ta bắt đầu thử nha.
Lăng Hạo nói bắt đầu lướt tay lên bàn phím piano, từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng vang lên, giữa một hội trường rộng lớn, chỉ có tiếng nhạc du dương trầm ấm.
“… Thời gian đã qua dần
Ngày xưa của đôi mình
Cùng chung mộng mơ
Sánh bước nơi thiên đường
Rồi… ”
Hạ Đồng không cách nào vượt qua khó khăn trong lòng, cứ nghĩ đến hàng ngàn người nhìn cô hát, còn hàng ngàn người châm chọc kêu cô xuống đi, cô lại không cách nào hát tiếp được.
– Em, em không thể. – Hạ Đồng phe phẩy lắc đầu
– Em làm được mà. – Lăng Hạo dừng tay lại nhìn cô
– Không, em không làm được. Bọn họ sẽ không nghe em hát đâu. Chúng ta sẽ không thắng được đâu. – Hạ Đồng vô lực lắc đầu
– Em hãy xem, anh là khán giả của em. Chỉ mình anh thôi Hạ Đồng. – Lăng Hạo nhu tình nhìn cô nói
Chỉ mình anh, làm khán giả cho cô sao? Hạ Đồng nhìn anh, đôi mắt to tròn mở to, sáng lấp lánh như thủy tinh trong suốt, thanh thuần đến dường nào.
– Ừm.
Hạ Đồng gật nhẹ đầu, anh đã quyết tâm giúp cô như vậy, cô không thể làm anh thất vọng, càng không thể vì mình mà thua được.
– Bắt đầu nhé.
Lăng Hạo nói cũng bắt đầu đàn lại, Hạ Đồng nén cảm xúc hỗn loạn của mình, khẽ khàng cất giọng hát.
“… Thời gian đã qua dần
Ngày xưa của đôi mình
Cùng chung mộng mơ
Sánh bước nơi thiên đường
Rồi thu tàn đông về
Nhìn bóng anh xa mờ
Chìm trong ngàn nỗi sầu
Hỏi lòng em đã sai… ”
Cứ thế Lăng Hạo giúp từng bước từng bước can đảm hơn, cuối cùng thì cô cũng hát được, còn mạnh dạn hơn, cả hai kết thúc trong một nụ cười thỏa mãn, nụ cười ấy sáng lạng giữa không gian tĩnh mịch của nó.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc