Đã hơn mười giờ đêm rồi mà vẫn chưa thấy Dương Tử về, Hạ Đồng lo lắng ngủ không yên, cứ đi qua đi lại, qua hỏi Thiên thì Thiên nói Dương Tử có chuyện mà chuyện gì tới mười giờ lận chứ, Hạ Đồng ra phòng khách đợi anh, cứ lóng nga lóng ngóng nhìn ra phía cửa nhà, đợi mệt quá cô nằm trên ghế sofa ngủ lúc nào chẳng hay.
Hạ Đồng đang chìm trong giấc mộng đẹp, thì cảm thấy cơ thể mình bị ai đó lay lay, quơ tay loạn xạ thì cảm thấy tay mình chạm phải mặt ai đó. Khẽ nheo mắt nhìn người đó một cách mơ mơ màng màng, xuất hiện trước mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng mang đầy những vết thương và trầy trên mặt, đôi lông mày chau lại, đôi mắt đen đang nhìn cô trân trân, đây chẳng phải là…
– ÁÁÁaaaa… má ơi… sao… sao anh lại ở đây – Hạ Đồng la toáng lên khi ý thức được
– Người nên hỏi câu đó là tôi mới đúng, tại sao cô lại nằm đây ngủ? – Dương Tử lạnh lùng nói
– Tôi… tôi… đợi anh. – hai từ “đợi anh” Hạ Đồng nói rất nhanh mong anh không nghe được
– Sau này đừng đợi nữa, trễ rồi về phòng ngủ đi sáng mai còn đi học nữa. – Dương Tử nói rồi đứng dậy bỏ đi lên phòng
Hạ Đồng thở dài, xoay qua nhìn đồng hồ, trời ơi đã gần một giờ sáng rồi chứ ít gì, sao hôm nay anh về trễ vậy nhỉ lại còn có vết thương của một cuộc ẩu đả nữa chứ, không khỏi tò mò cô đánh liều đi hỏi anh cho rõ.
– Dương Tử tôi có thể vào không? – Hạ Đồng vừa mở cửa vừa nói
– Vào rồi còn hỏi chi nữa. – Dương Tử càu nhàu
– Tôi dù gì cũng phải “chăm sóc” anh mà. – Hạ Đồng cố nén cơn tức nói, có cần móc họng cô không chứ? Đáng ghét
– Tôi không biết cô “chăm sóc” hay là “trả thù” tôi nữa, cảm ơn ý tốt của cô không cần đâu. – Dương Tử châm chọc đáp
Hạ Đồng tức tối trong lòng, cô đã cố gắng cố gắng nhường nhịn mà anh cứ làm tới, ai mà chịu nổi nhưng nhịn, nhịn, nhịn thôi. Cô cố mỉm cười nói
– Đương nhiên là chăm sóc rồi. Mà anh… anh… mới đánh nhau với ai à. – Hạ Đồng nhìn anh tò mò hỏi
– Liên quan gì tới cô, về phòng lo ngủ đi. – Dương Tử cau có nói
– Vậy là đúng rồi, đảm bảo anh mới đánh nhau về.
Hạ Đồng vỗ tay chắc ăn rồi đi lại phía tủ nhỏ lấy ra hộp cứu thương lại gần Dương Tử mở ra lấy chai thuốc và miếng băng cá nhân
– Đưa mặt anh đây. – Hạ Đồng nhìn anh “hiền lành” nói
– Làm gì?
– Sức thuốc cho anh nếu không khuôn mặt đẹp trai của anh sẽ có sẹo đấy. – Hạ Đồng mỉm cười đáp
– Ý cô là khen tôi đẹp sao?
– Điên, tôi khen anh đẹp hồi nào, xấu hoắc. – cô vội phủ nhận nhưng mà trong lòng biết rõ, anh mà xấu chắc trên đời hết ai đẹp
Dương Tử thì phì cười, Hạ Đồng nhìn anh khó hiểu nhưng cũng phải công nhận khi anh cười đẹp thật, có lẽ đây là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy ở anh.
Bối rối.
Cô liều mạng kéo mặt anh lại rồi sức thuốc và dán băng keo một cách cẩn thận lên những vết thương làm anh ngạc nhiên vô cùng.
– Xong rồi, anh ngủ ngon sáng còn đi học. – Hạ Đồng nói rồi chạy nhanh ra ngoài.
Dương Tử khẽ nâng môi, sau đó đi vào nhà tắm.
Đi về phòng Hạ Đồng cảm thấy tim mình đập loạn xạ khi nhìn thấy hình ảnh anh cười, cảm giác vui vui lẫn ngượng nghịu trong cô, nở một nụ cười khó hiểu cô chẳng hiểu tại sao, có lẽ cô bị bệnh chăng, có lẽ thế, nên đi khám tốt hơn nhiều.
Tags: Chuyện tình hoàng gia, Ngôn tình hiện đại, Tác giả Du Huyễn, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc